Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Ấm Áp Của Tôi Ở Thế Giới Vô Hạn

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Thụy Tuyết không đáp lại, không nói gì tức là không vui.

"Anh và anh Tần của em ban ngày đều phải đi làm, không có ai chơi cùng với em thì phải làm sao?"

Sau khi về đến nhà, Bạch Phong Niên nhanh chóng đi vào phòng ngủ lấy lược, gọi Bạch Thụy Tuyết ra ghế số pha, sau đó nghiêm túc nói.

Cậu bé thả mình vào chiếc ghế sô pha mềm mại, không khỏi cúi đầu xuống.

Người đàn ông vỗ vai cậu nói: "Đừng ngủ, để anh chải tóc cho em đã."

Bạch Thụy Tuyết ngồi thẳng dậy, nghĩ tới lời nói của anh trai mình, bèn nâng con búp bê lên nói: "Em không thể kết bạn với nó được sao?"

Bạch Phong Niên cười, trêu cậu: "Nếu nó có thể nói chuyện thì cũng không phải là không được!"

Bạch Thụy Tuyết nghe vậy, bắt đầu cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của con búp bê.

Nó còn chẳng có miệng.

Chỉ có hai mắt nút im ỉm nhìn Bạch Thụy Tuyết.



Cô Trần bình an vô sự, người không thể chấp nhận nhất là Từ Thúy Thúy.

“Thế này không tốt sao? Không tổn thương đến ai, không tốt sao?”

Từ Thúy Thúy nhìn về phía Trương Nguyệt nói chuyện, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt và đau thương: “Cô biết màn đầu tiên tôi chơi chết bao nhiêu người không?”

Trương Nguyệt tái mặt, sững sờ lắc đầu.

“Mười người, chỉ còn mình tôi.” Từ Thúy Thúy nói: “Mỗi phó bản đều đối diện không phân khu dễ khó, chỉ chọn tên các phó bản chúng ta chọn, giống như phó bản này của chúng ta là “Giữ quy tắc đi thang máy”, đơn giản dễ hiểu. Nhưng có phó bản treo đầu dê bán thịt chó, phó bản trước của tôi là “Lên lớp”, kết quả ý là trận chiến không ngờ được!”

Từ Thúy Thúy siết chặt mười ngón tay đặt trước ngực, dường như đang cầu nguyện.

“Tôi nguyện thấy một thi thể đẫm máu, điều này thể hiện suy nghĩ của chúng ta là đúng, chúng ta sẽ cảm nhận được an toàn. Ngược lại, chuyện sẽ vượt quá mong đợi, tôi sẽ… Xin lỗi, tôi hơi kích động.”

Cô ấy hít sâu một hơi: “Tóm lại một câu, làm trai quy tắc quái nói không thể không có trừng phạt được.”

Trương Nguyệt không biết an ủi cô ấy thế nào, dời ánh mắt sang Diệp Trăn.

Diệp Trăn không lau kẹo trên chóp mũi nữa, chuẩn bị về phòng rửa sạch. Cậu ta ăn kẹo que, ngẩng đầu nhìn quy tắc thang máy trên tường.

Trương Nguyệt: “Cậu lấy kẹo que ở đâu vậy?”

“Kẹo mua ở ngoài tặng, cô không chú ý. Tệ hết sức, mùi tinh dầu.” Nam sinh cấp ba quay đầu lấy kẹo que ra, thè lưỡi cho Trương Nguyệt xem, đầu lưỡi đều bị nhuộm thành màu xanh lục.

“Không phải, cô…” Cô ấy nhìn Từ Thúy Thúy rồi lại nhìn Diệp Trăn, không hiểu vì sao Diệp Trăn lại lý trí hơn Từ Thúy Thúy từng trải qua một trận đại sát.

“Ài, các cô xem này…” Diệp Trăn nói.

Từ Thúy Thúy xoa mặt, nhìn sang với Trương Nguyệt, Diệp Trăn dùng kẹo que chỉ quy tắc trên tường.

“Hộ ở tầng một cấm dùng thang máy. Có vấn đề gì sao?” Từ Thúy Thúy nói.

Diệp Trăn: “Không thấy thiếu thiếu gì sao?”

Hai người xem kỹ lần nữa.

Quy tắc đi thang máy:

Hộ tầng một cấm dùng thang máy.

“Là gì? Đừng có thừa nước đυ.c thả câu.”

“Sau quy tắc có dấu hai chấm, sau số có câu tiếng Anh.”

Trương Nguyệt sực tỉnh: “Quy tắc đầu tiên thiếu một dấu hiệu. Cuối cùng là dấu phẩy bỏ dở hay là dấu chấm?”

Từ Thúy Thúy nói hết sức nghiêm túc: “Quy tắc này không hoàn chỉnh.”

“Nhưng hộ tầng một cấm dùng thang máy đã là một câu hoàn chỉnh lắm rồi. Nhưng phía sau vẫn có thể tiếp từ nếu không hoặc người vi phạm…”

Mắt Trương Nguyệt sáng lên.

“Tôi biết rồi, không phải thiếu ký hiệu mà là thiếu trừng phạt của việc trái quy tắc!”

Diệp Trăn lại bắt đầu liếʍ kẹo que. trên gương mặt tuấn tú là nét cười nhẹ, cậu ta thấy Trương Nguyệt không cảm thấy sợ hãi nữa mà có vẻ hứng thú, nói: “Chị Nguyệt Nguyệt, bây giờ chị không sợ nữa sao?”

Trương Nguyệt nghe vậy sờ mặt mình, hơi thu lại vẻ hứng thú bất thường của mình.

Từ Thúy Thúy: “Nên, người phụ nữ đó bị trừng phạt gì? Bên ngoài thật sự không nhìn ra, chẳng lẽ là kéo dài?”
« Chương TrướcChương Tiếp »