Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Ấm Áp Của Tôi Ở Thế Giới Vô Hạn

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Du lịch?

Không được, ba ngày nay bọn họ sẽ ở tòa nhà này quan sát, tìm ra quy tắc.

Thôi, nói nửa thật nửa giả mới chân thực.

“Em không đến học.” Diệp Trăn vân vê coca, vài giọt nước lạnh rỉ ra trên thân lon, mát lạnh sảng khoái.

“Vì vài nguyên nhân, em và các chị ở đây không lâu, có thể mấy ngày sẽ đi thôi.

Bạch Phong Niên gật đầu, cũng không truy hỏi nguyên nhân.

“Thật ra, em tìm anh Bạch, ngoài muốn chơi cùng Tiểu Tuyết vẫn muốn hỏi chút chuyện. Vì chúng em vừa đến đây không quen nhiều người, cũng không biết tìm ai.”

“Em hỏi đi.”

“Em muốn biết quy tắc đi thang máy kia.”

Bạch Phong Niên cau mày: “Em chưa vào nhóm chủ hộ sao?”

“Vào rồi, cũng hiểu tình huống cụ thể rồi. Nhưng nghiệp vụ nói đã dọn sạch rồi, vẫn còn đó với lại có thêm một hàng chữ. Nói hộ tầng một cấm dùng thang máy.”

“Em không thấy rõ viết gì.” Bạch Phong Niên trầm tư, có lẽ có người bất mãn với hành vi của cô Trần, cảnh cáo nhỉ.

Đôi mắt xám của Diệp Trăn nhìn anh ấy nghiêm túc.

“Em thấy tầng một có một cô đi thang máy, cũng đâu có gì xảy ra.”

“Có thể có chuyện gì?”

“Anh Bạch, có phải bà cô đó rất dễ gần không? Em thấy khí chất của cô ấy rất dịu dàng. Chị em vẫn luôn muốn tìm người giao lưu, nhưng gan của chị ấy nhỏ xíu à.”

“Dịu dàng?” Sắc mặt Bạch Phong Niên chợt trở nên kỳ lạ.

“Chẳng lẽ không phải?”

Bình thường tính cách bà ấy rất…” Không nên nói sau lưng một người phụ nữ, Bạch Phong Niên muốn viện cớ, nói khéo: “Tính tình cô Trần nóng nảy, e rằng không có thời gian giao lưu với em đâu. Với lại cô ấy đã kết hôn rồi, hai cụ của em còn trẻ như thế, không có chủ đề chung mấy.”

Diệp Trăn híp mắt, hiểu rồi.

Đột nhiên, ánh mắt cậu ta chợt khựng thấy một thiếu niên đang đứng ở góc tường, lộ ra nửa người và nửa mặt. Tóc cậu vẫn ướt đẫm, dính lại với nhau, giống như mấy con rắn đen quấn trên cần cổ trắng như tuyết.

Ánh mắt Bạch Thụy Tuyết thờ ơ, cậu nhìn Diệp Trăn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng không khiến người ta cảm thấy cậu lạnh nhạt.

Bạch Phong Niên nhìn theo ánh mắt Diệp Trăn, cũng thấy Bạch Thụy Tuyết. Anh ấy lộ ra nụ cười xán lạn, giơ tay nói: “Tiểu Tuyết đến đây, Tiểu Diệp đến tìm em chơi đó.”

Bạch Thụy Tuyết nhìn tay anh trai đưa ra, cậu bước sang từng bước, đặt tay mình vào lòng bàn tay Bạch Phong Niên.

Cậu chuyển tầm mắt đến mặt Diệp Trăn. Diệp Trăn cười với cậu, cậu phát hiện răng Diệp Trăn chi chít sắc bén như cá mập, khiến cậu ta trống hung ác hơn.

Bạch Thụy Tuyết nhìn răng nanh cậu ta, vốn không thể chuyển tầm mắt.

“Tìm tôi chơi à?” Giọng cậu hơi lờ mờ.

Diệp Trăn cảm nhận được ánh mắt cậu, sợ dọa đến cậu bèn thu lại nụ cười.

Cậu ta gật đầu.

Bạch Thụy Tuyết luyến tiếc dời tầm mắt, nhìn vào đôi mắt xám của Diệp Trăn, cảm thấy hơi tò mò.

“Thế cậu sẽ cởi đồ tôi sao?”

Sắc mặt Bạch Phong Niên chợt thay đổi.

Diệp Trăn thu lại ý cười, Diệp Trăn không cười trông hơi lạnh nhạt.

“Đương nhiên sẽ không.” Cậu ta nói.

Câu ta thấy sắc mặt khó coi của Bạch Phong Niên là biết anh em họ có điều muốn nói với nhau, không thể ở lại thêm, tránh chướng mắt.

Diệp Trăn đứng dậy tạm, biết, trước khi đi cậu ta còn quay đầu nhìn Bạch Thụy Tuyết.

Dưới ánh đèn vàng mờ, ngón tay thiếu niên lộ ra ngoài trắng trẻo, bị ánh đèn soi rõ, dường như phủ một lớp mật ngọt. Không khó tưởng tượng cảnh cởi hết quần áo.

Nhưng Diệp Trăn chẳng có chút dục niệm nào.

Nhưng sau khi Bạch Thụy Tuyết nói ra câu đó, cậu ta muốn choàng áo của mình lên người câu.



Ánh mắt anh trai vô cùng nghiêm trọng, trước nay chưa từng có.

Bạch Thụy Tuyết cảm nhận được áp lực tỏa ra từ người anh trai, sau đó lan dần ra rồi tụ lại.

Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, ngồi vào vị trí Diệp Trăn từng ngồi, nơi này được bao phủ bởi hơi ấm con người. Bạch Thụy Tuyết ngồi xuống, nghiêng vai, ngã về phía búp bê trên sofa, cậu sẵn tiện nhặt nó lên nhưng vẫn luôn nhìn Bạch Phong Niên.
« Chương TrướcChương Tiếp »