Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Ấm Áp Của Tôi Ở Thế Giới Vô Hạn

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô Trần mỉm cười: “Anh thích thì sau này ngày nào cũng làm cho anh ăn.”

Cha: “Thích thích, rất thích!”

Cô Trần quay sang hỏi Dao Dao: “Dao Dao không thích sao?”

Dao Dao bỏ cơm vào miệng ngay.

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, mọi người đang bàn luận gì đó về quy tắc thang máy kia, người đàn ông nhìn cô Trần nói: “Dù bọn họ ồn ào thế nào em cũng đừng can dự vào, dù bọn họ có quy tắc gì. Náo loạn đến mức phiền phức.”

Cô Trần mỉm cười: “Đúng vậy, thật ồn ào. Yên tâm, em sẽ không đi thang máy nữa.”

“Thế thì tốt.”

Ăn cơm xong, cô Trần dọn bát đũa, Dao Dao nhìn ngón tay trỏ tay trái cô ấy có nốt ruồi.

Kỳ lạ. Rõ ràng cô bé nhớ, nốt ruồi trên ngón tay trỏ của mẹ là tay phải mà.

Tiếng ồn ào bên ngoài dừng lại.

Nhân viên quản lý của công đến, còn đem theo công cụ dọn dẹp, mọi người tản đi rồi mới bắt đầu làm việc.

Trương Nguyệt hỏi dò: “‘Ai làm vậy, các anh em camera chưa?”

“Cô chưa đi nữa à?” Người quản lý của công nói: “Xem rồi, người lạ, đồ điên.” Trong lời nói là vẻ căm ghét người tăng lượng việc cho họ.

Trương Nguyệt gật đầu, lên cầu thang.

Lúc này, cô ấy lại nghe được một tiếng nói trong đầu: “Điều thứ ba trong quy tắc đi thang máy: Đi thang máy tử tế, nếu phun nước bỏ, ném rác, đá trong thang máy,... sẽ bị dội lại người mình.”

Trương Nguyệt quay lại, nhìn về bức tường ấy. Quả thật xuất hiện điều thứ ba rồi.

Với lại… Cô ấy chuyển tầm mắt lên người quản lý của công.

Người đàn ông không mảy may gì với từ mới xuất hiện, hình như anh ta không thấy được, không cảm thấy được sự kỳ lạ này. Anh ta cầm bọt biển nhúc nhích, cảm nhận được tầm mắt của Trương Nguyệt, anh ta quay đầu, sắc mặt tự nhiên hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Trương Nguyệt nhếch khóe môi mỉm cười, nhưng thất bại.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu ô nhiễm Từ Thúy Thúy nói có ý gì rồi.

Cũng hiểu vì sao cô ấy xác định người nói mấy câu này là NPC.

Chúng ta khác nhau mà!

Đêm đen, không có ai đi thang máy.

Ba người chơi tụ lại với nhau. Bọn họ chọn căn phòng của Diệp Trăn ở tầng bảy, ở đây tiện cho Trương Nguyệt và Từ Thúy Thúy

Từ Thúy Thúy gửi tin đầu tiên, cô ấy là người dẫn đầu.

“Quy tắc thứ ba xuất hiện rồi, trừng phạt cũng xuất hiện. Lần này rất hoàn chỉnh, nhưng trừng phạt không nghiêm trọng.”

Trương Nguyệt tò mò hỏi: “Là ai?”

Từ Thúy Thúy nói: “Tôi nghe nói người tầng mười hai ra khỏi thang máy ôm hận, nhóc béo tầng ba đá chân trong thang máy một cái, sau đó ôm chân kêu đau, nói có người đá cậu ta, phụ huynh ở nhà tưởng là người trong thang máy đá câu ta, vẫn luôn mắng nhiếc.”

“Ya, là tầng tôi phụ trách. Nhưng lúc đó tôi ở tầng một… Tôi nhớ chắc là một bà cụ dẫn theo một nhóc nhỏ béo béo tầm năm sáu tuổi. Bà cụ đó chính là người nói chúng ta là lưu manh lúc trưa chúng ta đi xem nhà.”

Từ Thúy Thúy gật đầu, tỏ ý đã hiểu, cô ấy quay sang hỏi Diệp Trăn: “Câu có thu hoạch gì?”

Diệp Trăn không nói gì.

“Diệp Trăn!”

“Hử?” Diệp Trăn hoàn hồn, kẹo que cũng ăn xong rồi, bây giờ câu ta uống một lon coca.

“Chị đang hỏi cậu có thu hoạch gì?”

Nam sinh đẹp trai đặt hai tay sau đầu, ngả lên sofa: “Tôi nghĩ, chắc trừng phạt của quy tắc số một cũng có rồi.”

Trương Nguyệt nhìn về phía cậu ta.

“Hả?” Từ Thúy Thúy đánh giá cậu ta: “Câu đến tầng một rồi à?”

“Tôi đâu thấy cậu ấy.” Trương Nguyệt nói.

“Tôi hỏi được từ chỗ hàng xóm. Anh Bạch nhà bên nói cô Trần… Cũng chính là quý cô kia… Tính tình cô ấy nóng nảy lắm.”

“Tôi cảm thấy cô ấy rất dịu dàng mà.” Tuy Từ Thúy Thúy chỉ gặp cô ấy một lần cũng có thể cảm nhận được cảm giác dịu dàng nho nhã, cô ấy sờ cằm nghĩ: “Nhưng, tin nhắn trong nhóm của cô ấy thật sự rất cộc cằn.”

Cô ấy nhìn về phía Trương Nguyệt: “Trương Nguyệt, chắc cô từng gặp dáng vẻ cô ấy trước khi vào thang máy nhỉ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »