Chương 23

“Tôi biết.”

Hai người đứng trước thang máy, nhìn chữ đỏ trên tường.

“Cậu cảm thấy sẽ có trừng phạt thế nào?” Cô gái cau mày, mái tóc đen dài thả sau lưng, váy trắng tuyết hơi bay bay trong gió, cô ấy kéo tóc sang một bên khẽ nói: “Mười người.”

“Không chắc là mười người, có thể là người cuối cùng vào thang máy.”

Diệp Trăn đan tay vào nhau, sắc mặt cậu ta thờ ơ, không quan tâm mọi việc như Từ Thúy Thúy và Trương Nguyệt.

“Cậu thật sự rất kỳ lạ.” Trương Nguyệt nói: “Hình như vào trò chơi chết người thế này bình thường như ngày ba bữa vậy. Cậu không căng thẳng sao?”

Diệp Trăn cười, lộ ra răng nanh sắc bén, cậu ta nói: “Trước đó vận động cực hạn, xem nhẹ chuyện sống chết, không phục thì làm.”

“Còn nhỏ mà không đi học à?”

“Tôi vừa làm xong thủ tục nghỉ học, đến không gian chủ thần.” Cậu ta giơ tay lên, nhìn ký hiệu trên mu bàn tay, trong lòng cậu ta muốn gọi nó là ký hiệu của Tà Thần hơn: “Tôi cảm thấy, thật ra tôi đã chết rồi. Sau khi chết mới bị gọi đến đây.”

“Phỉ phui cái mồm! Chết gì? Chúng ta vẫn đang sống ngon ơ, chỉ cần qua mười màn chơi, chúng ta có thể trở về. Chị rất nhớ mẹ, dù bà ấy mắng một trận cũng cũng rất nhớ.”

Trương Nguyệt cảm thấy cần chuyển chủ đề, đỡ cho Diệp Trăn cứ cảm thấy mình đã chết lâu rồi.

“Cậu có chú ý ai là người vào thang máy cuối cùng không?”

“Không chú ý. Lúc tôi ở tầng bảy đợi thang máy thì thang máy đã đủ người rồi.”

“Cái đó nên hỏi Thúy Thúy.”

“Chị ấy đâu?”

“Cô ấy vẫn đang quan sát bên trên.”

Diệp Trăn ngáp một cái, cảm thấy đói bụng rồi nên nói: “Thế chị có cảm thấy mười người ra khỏi thang máy có ai sai sai không? Giống như cô Trần tầng một ấy.”

Câu cuối nói rất khẽ, dường như sợ người trong phòng 101 không cách âm nghe thấy.

Trương Nguyệt lắc đầu: “Chị không quen ai cả, cũng không biết dáng vẻ ban đầu của họ, sao biết ai không ổn. Theo góc độ của chúng ta đều là người bình thường bằng xương bằng thịt.”

Cô ấy nhìn quy tắc trên tường, lẩm bẩm: “Số người đi thang máy không được quá chín người… Không nhiều hơn chín người… Chín người… Người…”

Hình như có chút manh mối, nhưng tiếng “lách cách” cắt ngang mạch suy nghĩ khó lắm mới nối liền của cô ấy.

Cô ấy nhìn sang.

Phòng 101 mở cửa, người phụ nữ trẻ và một cô bé tầm ba bốn tuổi bước ra.

Cô Trần dắt con gái Dao Dao, chào hỏi hai người: “Chào buổi sáng.”

Trương Nguyệt: “… Chào buổi sáng.”

Diệp Trăn nhìn Dao Dao, vẫy tay: “Chào buổi sáng nhé bạn nhỏ.”

Cô Trần cúi người, mỉm cười nói với con gái: “Anh trai chị gái chào hỏi với chúng ta, Dao Dao phải làm thế nào?”

Dao Dao đeo ba lô gà con màu vàng, cất giọng non nớt: “Chào buổi sáng ạ, anh chị.”

Trương Nguyệt không khỏi mỉm cười, sau khi bọn họ đi, nụ cười trên mặt cô ấy nhanh chóng mất tăm, cô ấy lo lắng nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ.

“Thật sự là dáng vẻ của người mẹ tốt. Người bước ra từ gương này có làm hại người khác không nhỉ?”

“Chắc sẽ không đâu nhỉ, tôi cảm thấy vậy.”

Không ai xuống thang máy nữa, dừng lại ở tầng mười hai rất lâu rồi, Trương Nguyệt cau mày, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?



Tầng mười hai.

Từ Thúy Thúy cố gắng kéo tay bà cụ, muốn kéo bà ta ra ngoài.

Cửa thang máy kẹt cứng cơ thể béo của bà ta.

“Ai da… Cứu mạng, ai da đau quá…” Tiếng kêu cứu của bà cụ xé nát ruột gan, gần như hét lên, muốn nôn cả tim ra ngoài.

Người đợi thang máy ở tầng mười một và tầng mười hai nghe thấy đều nhao nhao chạy qua, ai nấy đều hoảng hốt, không màng ở nhà nấu cháo, không màng trễ việc, cùng nhau kéo hai bên cửa trái phải.

Cửa thang máy từ từ khép lại.

Miệng bà cụ chảy máu, tiếng kêu cứu dần ngưng trệ.

Cửa thang máy càng nhiều hơn, đã không còn tiếng kêu cứu nữa.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Bà cụ gục đầu xuống.

Cuối cùng thang máy cũng khép lại hoàn toàn.

“Phụt…”

Giống như một quả dưa no tròn, rơi xuống đất vỡ toạc ra, lộ ra thịt dưa đỏ au, sau đó bị bánh xe tải nghiền qua…