Chương 25

Khuôn mặt thanh tú của cô ấy trở nên méo mó.

Diệp Trăn không có khăn giấy, đành phải dìu cô ấy vào phòng của Từ Thúy Thúy.

Từ Thúy Thúy từ chối ngồi lên sofa: "Sẽ làm bẩn mất."

Cô ấy ngồi xuống sàn nhà, gần như nằm bò ra.

Diệp Trăn vào phòng tắm làm ướt khăn, đưa cho Từ Thúy Thúy lau mặt.

Lúc này, Trương Nguyệt vội gõ cửa, Diệp Trăn ra mở cửa, thấy ánh mắt hoảng loạn của Trương Nguyệt. Cửa phòng này đối diện thang máy, thấy nơi sàn trước thang máy vẫn còn vương vãi máu tươi.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Nguyệt vừa nói ra câu này thì nhìn qua khe cửa thấy Từ Thúy Thúy đang ngồi dưới đất. Sắc đỏ trên người cô ấy đập vào mắt Trương Nguyệt khiến đồng tử cô ấy rung lên mạnh mẽ.

Cô ấy cảm thấy tay chân cứng đờ, toàn thân lạnh buốt.

Diệp Trăn nắm chặt vai cô ấy, mạnh đến mức Trương Nguyệt đau đớn kêu lên.

Diệp Trăn trầm giọng nói: "Đừng nghĩ lung tung, cô ấy không bị thương."

Trương Nguyệt loạng choạng quỳ xuống trước mặt Từ Thúy Thúy, vạt váy trắng của cô đã bị vấy bẩn bởi màu đỏ.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cô ấy đưa tay ra, muốn chạm vào mặt Từ Thúy Thúy.

Từ Thúy Thúy quay mặt đi, yếu ớt nói: "Đừng chạm vào tôi, bẩn lắm. Tôi đi tắm đã."

"À, à, được."

Nhìn Từ Thúy Thúy bước vào phòng tắm, Trương Nguyệt mất phương hướng nhìn Diệp Trăn.

Diệp Trăn cúi đầu, thoạt nhìn như cậu đang nghịch ngón tay nhưng nhìn kỹ mới phát hiện cậu đang nắm chặt chúng một cách sốt ruột.

"Diệp Trăn?"

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám, Trương Nguyệt không thấy bóng hình mình trong mắt cậu.

"Tôi không biết." Cậu phiền não nắm chặt ngón trỏ: "Tôi gặp nhân viên vệ sinh trong thang máy ở tầng bảy, ông ta đang dọn dẹp… các phần tay chân sót lại."

Trương Nguyệt sợ hãi hít một hơi.

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.

"Mẹ tôi đâu? Mấy người lừa tôi đúng không?! Chết cái gì mà chết chứ, mấy người nói bậy gì vậy?!"

Diệp Trăn mở cửa, khu vực trước thang máy đã sạch sẽ, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Từ Thúy Thúy tắm xong bước ra, quần áo bẩn không thể mặc lại nên cô ấy tạm thời quấn khăn tắm quanh người.

Từ Thúy Thúy ngồi trên sofa, tay hơi run rẩy, cô ấy cười gượng nói: "Tôi nghĩ bây giờ mình cần một điếu thuốc."

Trương Nguyệt đang lau sàn nghe vậy nói: "Để tôi đi mua."

"Không cần đâu, tôi đùa đấy. Thực ra tôi không biết hút thuốc, chỉ nói vậy để giảm bớt căng thẳng thôi."

Ai cũng nhận ra sự lo lắng của cô ấy.

Cô ấy hít thở sâu, hai tay đan vào nhau, ngón tay không còn run nữa, nhưng chân vẫn run.

Cô ấy im lặng rất lâu, mới nói: "Bà lão đó… Chờ tôi sắp xếp ngôn ngữ lại xem phải nói thế nào."

Diệp Trăn và Trương Nguyệt lặng lẽ nhìn cô ấy.

"Mọi người vừa nghe thấy tiếng la hét của người phụ nữ đó đúng không? Đó là con gái của bà lão đã chết. Bà lão là một người già sống một mình. Sáng nay bà ấy muốn đi chợ mua đồ, nhưng sau khi thang máy đến, bà ấy phát hiện mình để quên ví nên dùng cái quạt trong tay chặn thang máy... Mà tôi đã không ngăn cản."

Nói đến đây, cô ấy dùng năm ngón tay vuốt tóc mình.

Diệp Trăn đã đoán được nguyên nhân cái chết của bà lão, nhưng không nói ra, cậu nghĩ Từ Thúy Thúy cần được giãi bày.

Từ Thúy Thúy tiếp tục nói:

"Bà ấy cầm ví ra, thang máy tất nhiên vẫn đang chờ ở tầng mười hai. Bà ấy cầm lấy chiếc quạt chặn thang máy, nửa thân người bước vào thang máy cửa thang máy đã lập tức đóng lại, kẹp lấy bà ấy… Chuyện tiếp theo không cần tôi nói, chắc hai người cũng đoán được rồi."

Trương Nguyệt gật đầu, gương mặt đầy đau khổ, mắt cô ấy đã ngấn lệ.

"Thực ra chúng tôi muốn cứu bà ấy. Nhưng không thể mở được cửa thang máy, cũng không thể kéo bà ấy ra…"

Sắc mặt cô ấy đột nhiên thay đổi: "Không đúng!"

Cô ấy túm lấy tóc mình, khiến Trương Nguyệt giật mình.

"Không đúng, không đúng, không đúng! Tôi lẽ ra phải ngăn cản bà ấy. Bà ấy đã vi phạm quy tắc thứ ba! Gây hại cho thang máy sẽ bị phản lại!"