Chương 29

Bạch Thụy Tuyết cũng thì thầm: "Anh ấy chỉ nói cậu tên là Tiểu Diệp. Tiểu Diệp... là cái lá nhỏ à?"

Diệp Trăn bỗng đỏ mặt, lí nhí: "Ừm. Cậu có thể gọi như vậy."

Bạch Thụy Tuyết nhìn cậu ta, đưa ngón trỏ chạm vào má cậu ta, cậu dùng giọng điệu đầy ngạc nhiên: "Mặt cậu hồng vậy."

Người ta thường nói mặt đỏ, chứ không ai nói là mặt hồng. Mà đúng là mặt Diệp Trăn hồng thật.

Diệp Trăn thẹn quá hóa giận: "Chứ mặt cậu không hồng à?"

Bạch Thụy Tuyết lắc đầu.

Màu sắc trên người cậu rõ ràng: trắng thì trắng, đen thì đen, đỏ thì đỏ, không có màu sắc chuyển tiếp nào.

Diệp Trăn tập trung quan sát cậu ấy, muốn tìm ra một chút màu sắc nhẹ nhàng hơn. Rất nhanh, cậu ta nắm lấy tay Bạch Thụy Tuyết nói: "Nhìn này, móng tay của cậu hồng mà."

Mỗi chiếc móng tay hồng hồng đều chứa một cái vầng trăng nhỏ.

Mắt Bạch Thụy Tuyết thoáng qua chút ngạc nhiên, cậu chưa từng quan sát kỹ đến vậy. Cậu ghé sát Diệp Trăn, xem thử móng tay cậu ta có giống vậy không.

"Khụ khụ!"

Bị bỏ rơi khá lâu, cuối cùng khi đến trước cửa hồ bơi, Bạch Phong Niên ho khan hai tiếng.

Diệp Trăn như kẻ trộm bị bắt quả tang, hốt hoảng buông tay Bạch Thụy Tuyết ra.

Bạch Thụy Tuyết lại vô tình giẫm lên cái bóng của Bạch Phong Niên.

Bạch Phong Niên bỗng run lên, cảm thấy một luồng lạnh lẽo kỳ lạ.

Diệp Trăn đang quan sát Bạch Thụy Tuyết.

Cậu ấy ngồi bên bể bơi, đã thay quần bơi mà anh trai chuẩn bị, trên vai khoác khăn tắm trắng, cúi đầu nhìn làn nước xanh biếc, thỉnh thoảng tinh nghịch đá nhẹ mặt nước.

Không thể nhận ra mới một giờ trước cậu đã chứng kiến cảnh tượng đầy máu me.

Diệp Trăn chợt ngỡ ngàng, không kìm được mà nghi ngờ, có lẽ người đối diện với người dọn vệ sinh chỉ có mình cậu ta mà thôi.

Cả thang máy đầy máu thịt như thế mà thực sự không ảnh hưởng gì đến cậu sao?

Diệp Trăn bắt đầu hơi nghi ngờ Bạch Thụy Tuyết.

"Hóa ra không phảu nước xanh, mà là gạch lát của hồ bơi được phủ một lớp màu xanh." Bạch Thụy Tuyết chia sẻ phát hiện của mình với Diệp Trăn.

"..." Diệp Trăn trầm giọng: "Đây vốn là kiến thức cơ bản mà."

Mắt Bạch Thụy Tuyết lóe lên vẻ u ám trong giây lát, cậu nhìn chằm chằm vào Diệp Trăn nói: "Ồ."

"Trước đây cậu sống ở đâu?"

"Ở chỗ bà ngoại."

"Đó là nơi như thế nào?" Diệp Trăn tiếp tục hỏi.

"..." Bạch Thụy Tuyết nhìn thẳng vào mắt Diệp Trăn một lúc lâu, rồi đáp: "Là một nơi có rất nhiều cây, nhiều núi và nhiều người già." Là một nơi tràn ngập mùi của người chết.

Diệp Trăn nhíu mày suy nghĩ.

Ánh mắt Bạch Thụy Tuyết dời xuống mu bàn tay cậu. Trên đó có một hình xăm đặc biệt, là một con mắt, phía dưới có vô số dây leo quấn quanh nâng đỡ nó. Nhìn kỹ hơn, đó chẳng phải là dây leo, mà là những xúc tu mọc ra từ con mắt ấy.

Cậu nhìn chằm chằm vào đó rất lâu.

Đã thấy ở đâu rồi?

Giống như trong mơ...

Không gian tối đen như mực, một con mắt khổng lồ treo lơ lửng giữa không trung. Nó tiết ra chất dịch nhầy, từng giọt từng giọt rơi xuống, xoay tròn, vặn vẹo, biến đổi... Từ trong đám dịch nhầy đó, một xúc tu ướŧ áŧ chầm chậm vươn ra...

Bạch Thụy Tuyết chìm trong im lặng quá lâu, Diệp Trăn giơ tay vẫy vẫy trước mặt cậu. Đồng tử Bạch Thụy Tuyết thu nhỏ lại, nhận ra gương mặt của chàng trai ngay sát bên mình, gần đến nỗi ánh mắt cậu ta cũng có chút khác lạ.

"Cậu vừa nhìn gì thế?" Diệp Trăn khẽ hỏi, như thể sợ đánh thức ai đó.

Dấu ấn của tà thần, ngoài người chơi ra, thì không ai có thể nhìn thấy.

Bạch Thụy Tuyết nhìn vào mắt Diệp Trăn, theo trực giác, cậu nói mình chẳng nhìn thấy gì cả.

Không biết Diệp Trăn có tin không, nhưng dù sao cậu ta cũng không nhắc lại nữa. Thay vào đó, Diệp Trăn chuyển sang chủ đề khác: "Cậu muốn đi chơi điện tử không? Tôi đoán cậu chưa từng đi bao giờ."

Mắt Bạch Thụy Tuyết bỗng sáng rực lên.

"Là đi gắp thú hả?"

"Gì cơ?"

"Trò chơi điện tử, gắp thú!"