Chương 39

Tần Phong sờ gò má ẩm ướt, cười mắng: "Xê ra đi, mặt toàn nước bọt rồi đây này!"

Anh ta dùng lời nói để che giấu tâm trạng căng thẳng. Cơ thể cao lớn của Bạch Phong Niên bao phủ sau lưng anh ta, vô hình trung tạo nên áp lực khó có thể hình dung bằng lời.

Bạch Phong Niên bật cười: "Em xin nhắc là anh nên đi tắm rồi đó."

Anh ấy đi đến trước tủ lạnh, lấy một cốc nước đá, ngẩng đầu lên, hầu kết lăn lên xuống một vòng, quá đã!

Trong phòng ngủ phụ, Bạch Thụy Tuyết vỗ giường mời Diệp Trăn ngồi xuống, cậu ta chợt nhớ ra một việc vừa ngượng vừa rối: cậu ta quên chưa tắm.

Khi đi đến thế giới này, họ chỉ còn một bộ quần áo mặc trên người.

Mỗi lúc trời tối tắm rửa, ném quần áo bẩn vào máy giặt, cậu ta toàn để trần rồi ngủ. Buổi sáng ngủ dậy, quần áo trên ban công đã khô rồi.

Mà trước đây không lâu, sau khi nhìn thấy mặt con ma nọ, cậu ta sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Giờ về tắm cũng đã muộn, cậu ta không có quần áo để thay, chẳng lẽ trùm khăn tắm đến tìm Bạch Thụy Tuyết?

Cậu ta dám chắc rằng Bạch Phong Niên sẽ không cho cậu ta vào cửa.

Cậu ta ngượng đứng đơ ra, không biết nên làm gì.

Bạch Thụy Tuyết ngồi khoanh chân trên giường chờ một lúc, thấy Diệp Trăn vẫn đứng ngơ ra, cậu lại chờ thêm chốc lát.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, Bạch Thụy Tuyết nhẹ nhàng kéo ngón út của cậu ta: "Cậu không ngồi à?"

Diệp Trăn bừng tỉnh như bị điện giật. Cậu ta lập tức kéo ghế dựa trước bàn học, ngồi xuống rồi nói: "Tôi ngồi ghế."

"Game gì đấy? Bà ngoại tôi có điện thoại bàn phím, trong máy có hai game là xếp hình với quả cầu vượt chướng ngại vật."

Bạch Thụy Tuyết sáp lại gần cậu ta, dùng hai ngón tay khua tay múa chân mô tả điện thoại của bà ngoại nhỏ cỡ nào.

Cậu càng đến gần, Diệp Trăn càng sợ người mình có mùi. Tuổi thiếu niên ai chẳng sĩ với người cùng trang lứa, tuy Bạch Thụy Tuyết còn nhỏ hơn cậu ta hai tuổi nhưng cậu ta vẫn rất tự trọng.

Diệp Trăn dán lưng vào ghế dựa, giơ điện thoại ra xa người.

Cậu ta giả vờ lạnh lùng nói: "Con trai con lứa, đương nhiên phải chơi bắn nhau. Khụ, để tôi dạy cậu chơi game bắn súng nhé, game này chơi online với người thật luôn."

...

Hai tiếng sau, Bạch Phong Niên mở cửa phòng ngủ phụ, chỉ thấy hai thiếu niên ngồi trên thảm trải sàn, Bạch Thụy Tuyết cầm điện thoại, Diệp Trăn ngồi sau chỉ trỏ.

"Ăn túi đi, hệ thống cho ba cái mũ giáp đó, thay nhanh lên! Ê ê, có người tấn công cậu kìa, ngồi xổm xuống nhanh!"

"Ai? Ai đánh tôi cơ?"

"Phía sau bên trái, phía sau bên trái. Nhanh nhanh, người ta ở sau tảng đá kìa, thấy chưa? Nó thò đầu ra kìa."

"Có đâu có đâu, ở đâu ở đâu?"

"Ở đó kìa!" Diệp Trăn chỉ vào màn hình.

"Đâu cơ?" Bạch Thụy Tuyết ra sức trợn tròn mắt. Kẻ địch đội mũ màu ngụy trang, lại còn lén lút núp trước tảng đá sau rừng cây. Bạch Thụy Tuyết còn tưởng mũ giáp đang lộ ra là lá cây.

"..." Bạch Phong Niên muốn nói lại thôi. Anh ấy định bảo họ đi ngủ sớm một chút, nhưng vừa ngẫm lại, mai không phải đi làm cũng chẳng phải đi học, cứ để đám trẻ chơi cho đã vậy.

Anh ấy nhẹ nhàng khép cửa lại.

Hai người mải chơi game hoàn toàn không phát hiện cửa từng mở ra.

Bạch Phong Niên tắt đèn phòng khách rồi trở lại phòng ngủ chính. Đối diện với ánh mắt của Tần Phong đang nằm đầu giường, anh ấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Em ấy chơi game hăng lắm, đây là lần đầu tiên em thấy em ấy như vậy đấy, lạ thật. Thôi cứ để em ấy chơi cho đã vậy."

Tần Phong gật đầu, đẩy mắt kính, cúi đầu đọc sách.

Bạch Phong Niên bước qua, ghì chặt cổ rồi thì thầm bên tai anh ta: "Anh đeo kính trông sεメy phết."

Nói xong, anh ấy ngậm lấy vành tai Tần Phong.

Tần Phong run bắn người. Sau một hồi bối rối, anh ta thử ôm lại Bạch Phong Niên.

Ôm eo anh ấy cũng không đúng lắm mà ôm cổ anh ấy cũng không đúng lắm.