Chương 40

Ôm kiểu gì cũng cảm thấy mình như chim non rúc vào người anh ấy vậy.

Tần Phong bỗng chốc bực mình, đẩy ngực Bạch Phong Niên. Bạch Phong Niên mỉm cười cầm tay anh ta đặt lên cơ ngực mình.

Tần Phong bóp mạnh một cái rồi buông tay ra, nói: "Cách có một bức tường thôi, tem tém lại."

"Hầy..." Bạch Phong Niên nằm phịch xuống giường. Anh ấy đưa hai tay ra sau gáy, buồn bã nói: "32 ngày rồi đấy anh Tần."

Tần Phong thản nhiên nói: "Hãy học cách tu thân dưỡng tính đi anh Bạch."

"Xì!" Bạch Phong Niên bật cười.

Tần Phong lại nói: "Tuổi càng cao càng cảm thấy sức khỏe ngày một yếu đi, càng ngày càng dễ bị đau thắt lưng."

Anh Bạch: "Làm gì có chuyện đó, em chỉ thấy mình dư sức chưa dùng hết thôi."

Tần Phong nhìn thoáng qua. Bạch Phong Niên ngồi dậy làm động tác khoe mình siêu khỏe đẹp. Áo tắm xõa ra để lộ những múi sầu khét lèn lẹt.

Trông cũng sεメy phết ha, anh ta bất giác nhìn lại.

Bầu không khí mời gọi thoáng cái đã biến mất. Tần Phong thu hồi ánh mắt, đẩy mắt kính, mắt dừng trên trang sách, khổ nỗi chẳng nội dung nào vào đầu.

"Ngày nào anh cũng phải tăng ca trên văn phòng, không chỉ xương sống thắt lưng, bả vai đau nhức mà cổ cũng đau nhức đây. Người ngợm như người máy bị rỉ hết linh kiện vậy."

"Thế em mát xa cho anh nhé?" Bạch Phong Niên không thể bảo Tần Phong đổi việc, biết đổi sang việc gì đây? Khả năng đổi việc cũng chỉ tìm được công việc như thế mà thôi, làm sao so được với các cậu ấm nhà giàu chỉ cần nằm hưởng thụ được?

Mỗi khi nghĩ đến đây, Bạch Phong Niên đều cảm thấy hoang mang lo lắng, hồn vía lên mây.

Anh ấy luôn sợ Tần Phong sẽ bỏ mình.

Tần Phong quay đầu đi. Dường như cảm nhận được tâm trạng lo lắng của Bạch Phong Niên, ánh mắt phía sau mắt kính bỗng chốc sắc lạ thường, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Anh ta xoa đầu Bạch Phong Niên như đang an ủi trẻ con, ấm giọng nói: "Mệt chưa, anh kể chuyện cho em nghe nhé?"Bạch Phong Niên mở cửa, đập vào mắt là cảnh hai cậu thiếu niên nằm xiêu vẹo trên thảm trải sản, ngủ say như chết.

Anh ấy thở dài bước qua, bế bổng Bạch Thụy Tuyết lên. Bị di chuyển, Bạch Thụy Tuyết bất an cọ vào ngực Bạch Phong Niên, miệng lẩm bẩm ú ớ.

Bạch Phong Niên dịu dàng cúi đầu nghe.

"Đánh chết mày nè!"

"..." Miệng giật giật liên hồi.

Da cậu bé man mát lành lạnh. Sau khi thả người nằm xuống giường, Bạch Phong Niên không nhịn được lại sờ soạng.

Còn Diệp Trăn... Cứ để cậu ta ngủ trên thảm trải sàn là được. Con trai con lứa tuổi này khỏe như trâu!

Bạch Phong Niên tắt đèn, đóng cửa lại.

Trong bóng tối, Diệp Trăn mở to mắt.

Ngày hôm sau, Tần Phong và Bạch Phong Niên dậy sớm đi làm. Từ Thúy Thúy lặng lẽ báo tin trong tin nhắn: "Chị và A Nguyệt ngủ ở tầng ba, tối qua không có chuyện gì xảy ra, rất yên bình."

Không hiểu sao Diệp Trăn lại cảm thấy cô ấy như đang khoe khoang, hệt như đang nói: "Thấy chưa, cậu nghĩ sai rồi, chúng tôi có bị làm sao đâu."

Diệp Trăn không trả lời tin nhắn.

Cả đêm qua cậu ta mãi không ngủ được, cậu ta đoán hai người họ còn mất ngủ ghê hơn mình, khéo lát nữa sẽ thấy thêm hai cặp mắt gấu trúc cũng nên.

Từ Thúy Thúy lại nhắn: "Toang rồi, hôm nay lại có người dư ra, lại thêm một con ma nữa!"

Trương Nguyệt cũng nhắn: "Anh Trương đi làm lại rồi!"

Từng chữ trong tin nhắn của cô ấy đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên, ma cũng đi làm ư?

Trương Nguyệt nhắn: "Thúy Thúy nói hiện giờ anh Trương vẫn giữ lí trí, anh ấy nghĩ mình là người, có lẽ mất ký ức tối qua rồi."

Diệp Trăn chăm chú nhìn thiếu niên nằm trên giường. Cậu ngủ say bí tỉ, mặt đỏ bừng.

Cậu ta chụp ảnh, chuẩn bị đưa cho Bạch Thụy Tuyết xem, không đỏ mặt chỗ nào? Đây là chứng cứ rõ mồn một còn gì nữa.

Sau đó, cậu ta bắt đầu chú ý điện thoại chỉ còn 18% pin.

Khi đi đến thế giới này, di động được người chơi tự mang theo, điện thoại và tiền đều nằm trong túi. Vì không có cục sạc nên ngay từ đầu, Từ Thúy Thúy đã chuẩn bị đi mua một cục sạc mới ngay trong ngày đầu tiên, kết quả lại không sạc được trong khi rõ ràng đã cắm dây. Sau này họ mới phát hiện sau khi di động về 0% pin, tắt máy đi bật lại sẽ đầy pin như cũ.

Trương Nguyệt lại gửi tin nhắn khác: "Chúng tôi chưa chạm mặt anh Trương. Chúng tôi đã bất chấp tất cả dùng mỹ nhân kế, giờ đang ở phòng theo dõi. Anh ta mua KFC cho bọn tôi ăn sáng rồi, cậu có ăn không?"

Diệp Trăn không nói gì.