Chương 7

Cô nhớ tới việc vừa nãy, vì thân phận người môi giới mà cô ấy muốn dùng những nhân viên không liên quan làm điểm đột phá.

Vốn dĩ cô ấy định dùng nhân viên giao hàng nhanh để làm thí nghiệm, nhưng trong gợi ý của nhiệm vụ, cái thang máy này có suy nghĩ, liệu nó có quan tâm đến chuyện người đi thang máy có phải là người của tòa nhà này hay không?

Nếu như cô là cái thang máy này, cô mới mặc kệ người đi thang máy là ai, cũng mặc kệ chuyện đối tượng đi thang máy có phải là người hay không, dù sao thì chỉ cần bọn họ không khiến cho mình khó chịu là không thành vấn đề.

Từ Thúy Thúy thở phào một hơi, đôi mắt sáng ngời, cô nhìn Trương Nguyệt, hóa ra không ai là đơn giản cả!

"Diệp Trăn, hai người tiếp tục đi. Tôi xuống tầng một nhìn thử!”

Khi đi thang máy, điều gì làm bạn khó chịu nhất? Vấn đề này chỉ cần tìm kiếm trên mạng là sẽ có rất nhiều. Và điều làm cho thang máy cảm thấy khó chịu chính là:

Đứa trẻ nghịch ngợm tiểu bậy trong thang máy; nhảy nhót lung tung khi thang máy đang hoạt động; giữ cửa thang máy để nó dừng thật lâu ở một tầng nào đó…

Những ví dụ này đều làm giảm tuổi thọ sử dụng của thang máy.

Cô chạy xuống tầng một, đến gần thang máy, ôm chặt trái tim đang đập dữ dội của mình, nhìn về phía…

Ồ, vẫn trống rỗng.

Bên dưới ‘Quy định đi thang máy’ vẫn là năm hàng số như cũ và các quy tắc vẫn chưa từng xuất hiện.

Liệu suy đoán của cô có vấn đề gì không?

Nói cách khác, cần phải có người vi phạm quy tắc thì quy tắc mới xuất hiện!

Như vậy thì phiền phức rồi, vi phạm quy tắc chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

“Vi phạm quy tắc chắc chắn sẽ bị trừng phạt, những trừng phạt đó thường sẽ không được hiểu theo cách thông thường, mà nó sẽ vượt ra ngoài sự tưởng tượng của con người. Đây chính là chuyện kỳ bí!”

“Có thể đưa ra một ví dụ không, thầy Diệp?”

Diệp Trăn xoa xoa vành tai nóng bừng: “Vậy thì lấy thư viện làm ví dụ đi. Nếu có một người nói chuyện lớn tiếng, vi phạm quy tắc ‘hãy giữ im lặng trong thư viện’, chị cảm thấy người này sẽ bị phạt như thế nào?”

Sự suy đoán của Trương Nguyệt vô cùng nhẹ nhàng.

“Có lẽ sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt như cưỡng ép ngậm miệng, để người đó không thể tiếp tục nói chuyện nữa.”

“Nếu như tàn nhẫn hơn một chút thì sao, chẳng hạn như cắt lưỡi của người đó?”

Trương Nguyệt sợ hãi đến mức che miệng lại bằng hai tay.

Diệp Trăn cười: “Kết cục khi vi phạm quy tắc chắc chắn phải vô cùng thê thảm, như vậy mới tạo ra sự quyết tâm dù có như thế nào cũng sẽ không vi phạm.”

Trương Nguyệt gật đầu với khuôn mặt trắng bệch.

Trong hơn một giờ đồng hồ này, bọn họ chỉ đi xem nhà ở, cũng không xảy ra chuyện kinh khủng gì như Trương Nguyệt đã tưởng tượng, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy thả lỏng một chút.

Chỉ có điều…Cô ấy nghĩ, chỉ cần bọn họ không đến gần thang máy thì sẽ không có chuyện đáng sợ gì xảy ra.

***

Bạch Phong Niên và Tần Phong vừa mới đón Bạch Thụy Tuyết về nhà, còn chưa kịp uống một cốc nước, Tần Phong đã nhận được điện thoại từ cấp trên. Bạch Phong Niên không biết người gọi điện thoại là ai, anh ấy chỉ nhìn thấy trong mắt của Tần Phong lộ ra sự bất đắc dĩ.

"Ai vậy?"

“Là đồng nghiệp.” Tần Phong cúp điện thoại, xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón áp út, thở dài rồi nói: “Người chơi phát hiện ra một cái bug trong trò chơi, cấp trên bảo anh về công ty nhanh chóng sửa chữa. Quả thật là uổng công xin nghỉ phép.”

Bạch Phong Niên chớp chớp mắt: “Vậy anh có định quay về ăn cơm tối không?”

Anh ấy liếc nhìn Bạch Thụy Tuyết đang ngoan ngoạn ngồi trên ghế sô pha. Bạch Thụy Tuyết đang chơi đùa ngón tay của mình. Bạch Phong Niên chép miệng, nói với Tần Phong: “Ban đầu em còn muốn chuẩn bị một bàn thật nhiều món ngon, đều là những món mà anh và Tiểu Tuyết thích ăn.”

Bạch Thụy Tuyết nghe thấy tên của mình, ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Phong Niên một cái rồi lại liếc nhìn Tần Phong. Khi đối mặt với ánh mắt của cậu, Tần Phong cười xin lỗi: “Có lẽ tối nay anh không về được rồi, hai em ăn với nhau nhé. Tiểu Tuyết thích ăn bánh ngọt không, thích ăn mùi vị nào, khi trở về anh mua cho em nhé?”