Chương 100: Nguyên phối thứ tư 15

Sáng hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, Lâm Nguyên Đạc liền đi qua gọi nhi tử của mình dậy.

Khi cả nhà đang dùng điểm tâm, thì Lâm mẫu giơ tay lên: "Ta muốn súc miệng."

Hiện giờ trong nhà còn có một người xa phu và một trù nương(đầu bếp nữ). Hai ngày này xa phu và Lâm Nguyên Đạc vẫn luôn đi sớm và về muộn, lúc này đang ăn sáng ở trong bếp. Về phần trù nương, cả nhà đều đang đợi bà ta đem đồ ăn lên, bà ta dù tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ có hai tay hai chân, lúc này đang lon ton chạy giữa chính đường và nhà bếp.

Vì vậy, lúc Lâm mẫu duỗi tay ra, không phải là hướng về nha hoàn, cũng không phải hướng về phía hai phụ tử, mà là hướng về Cung Oánh Oánh.

Cung Oánh Oánh cảm thấy cay đắng, lập tức đứng dậy đi lấy.

Có lẽ do đứng dậy quá nhanh, nàng ta đã giẫm phải một vũng nước trên mặt đất, trượt chân, ngã xuống đất.

Cung Oánh Oánh đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch lại, vô thức đưa tay về phía Lâm Hữu Lang.

Lâm mẫu thấy thế, liền trách mắng: "Một chút việc cũng không làm được, còn muốn khóc? Ngã xuống đất đẹp mắt lắm à? Còn không mau đứng lên cho ta!" Đồng thời nhìn về phía tôn tử: “Không cần phải lo lắng cho nàng ta, thật là đạo đức giả. Tốn nhiều bạc như vậy, nhà chúng ta cũng không phải là mời tổ tông về hầu hạ!”

Lâm Hữu Lang bị đau khắp người, có thể không cử động liền không động, thấy Cung Oánh Oánh đã cúi gằm mặt đứng dậy, liền mặc kệ. Chính mình cầm lấy cháo của trù nương vừa mới bưng vào và bắt đầu húp.

Trù nương đưa cháo xong, nhìn thấy Cung Oánh Oánh lề lề mề mề trên mặt đất, liền vội vàng tiến lên để giúp đỡ.

Trong bữa ăn, Cung Oánh Oánh cũng không hề nói chuyện.

Lâm Nguyên Đạc nhìn nàng ta vài lần, sau khi đặt bát xuống, liền cười nói: "Tổ mẫu con tính tình nóng nảy, chứ không có ý mắng chửi con. Con đừng để trong lòng."

Cung Oánh Oánh vốn dĩ ủy khuất, mới vừa rồi còn cưỡng chế không dám khóc, lúc này được người khác an ủi, nước mắt liền rơi xuống lã chã.

Lâm mẫu nhìn thấy càng tức giận hơn.

Có điều, bà ta biết rằng nhi tử yêu thương Cung Oánh Oánh nên lúc đó cũng không có nổi giận, chỉ mỉm cười tiễn hai phụ tử ra ngoài. Đợi khi cánh cửa đóng lại, bà ta đưa tay lên hung hăng nhéo lấy tai của Cung Oánh Oánh, mắng chửi: "Ngươi mù à, không nhìn thấy hai phụ tử nó đã mệt như thế kia rồi hay sao? Té ngã cũng không phải chuyện gì to tát, có ai mà không té ngã? Ngươi lề lề mề mề cho ai xem? Thế nào, ngươi suốt ngày ở trong nhà chỉ đợi có ăn, tôn tử ta vất vả đi làm về còn phải dỗ dành ngươi, ngươi đến nhà ta là để làm thê tử giúp trượng phu dạy dỗ con cái hiếu thuận với trưởng bối, chứ không phải đến để làm tổ tông."

Dứt lời, liền hung hăng đẩy người ra ngoài.

Cung Oánh Oánh loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng đứng vững được, cũng may lúc này trù nương không có ở đây, trong viện chỉ có hai người bọn họ, nếu không thì sẽ rất mất mặt.

"Tôn tử ta ăn xong bữa sáng còn phải đi làm, ngươi thì tốt rồi, ngủ đến sáng sớm mới dậy, bày ra cái bộ mặt này là cho ai xem!"

Lão thái thái này hoàn toàn không nói lý lẽ, Cung Oánh Oánh cảm thấy mình không thể chịu đựng như vậy được, liền nói: "Tổ mẫu, con không phải cố ý không thức dậy, mà là con không dậy nổi."

“Còn giả bộ với ta!” Lâm mẫu nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Ta thấy rõ ràng, ngươi và nương của ngươi đều giống nhau, đều là bộ dạng hồ ly tinh quyến rũ…”

Xúc phạm đến mẫu thân, Cung Oánh Oánh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tổ mẫu, người có thể mắng chửi con, nhưng không cho phép người mắng nương của con!"

“Ta nói sai sao?” Lâm mẫu mấy ngày nay thấy con cháu mình làm mệt như trâu bò để trả món nợ lấy nữ nhân này vào cửa, trong lòng không ưng. Mà sau khi Cung Oánh Oánh bước vào cửa, nàng ta cũng không hề hiếu thuận và cung kính như lúc đầu bà ta nghĩ.

Mà nàng ta cư xử y như con cóc ghẻ, chọc một cái thì mới động một chút. Nếu không hét lên, cũng đừng nghĩ đến việc nàng ta làm việc cho. Hơn nữa, nếu không phải do nàng ta, nhi tử và tôn tử bây giờ vẫn đang ở trong nhà lớn, của cải phong phú cả đời xài cũng không hết, làm gì còn cần phải tự mình làm việc? Còn bản thân bà ta, được người khác hầu hạ nhiều năm như vậy, đột nhiên phải một mình làm tất cả mọi việc, từ xa hoa chuyển sang tằn tiện nên nhất thời không quen...đủ thứ chuyện cùng nhau đồn về, Lâm mẫu nhìn Cung Oánh Oánh càng nhìn càng không vừa mắt.

Cung Oánh Oánh giải thích: “Phụ thân và mẫu thân của con chỉ là bằng hữu cùng thôn mà thôi, không phải như người nghĩ đâu.”

Nghe đến đây, Lâm mẫu bật cười ha hả: "Nào có tình bằng hữu giữa nam nữ, chỉ có thể có ý đồ với đối phương nên mới qua lại nhiều năm như vậy! Nhi tử ta muốn thực hiện mong muốn thời niên thiếu của mình, còn mẫu thân của ngươi là muốn Lâm gia mang lại lợi ích cho nàng ta, tất cả đều muốn nhận lấy những gì họ cần mà thôi."

Cung Oánh Oánh nói không nên lời, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, xoay người vào nhà thay y phục, rồi nổi giận đùng đùng trở về nhà nương gia.

Lâm mẫu không ngăn cản, trù nương đem y phục đi giặt, có chút lo lắng hỏi: "Lão thái thái, lát nữa công tử trở về phát hiện phu nhân không có ở trong nhà, liệu có tức giận với người hay không?"

Lâm mẫu xua tay: "Mặc kệ nàng ta, cũng không thể kêu cái thân già này đi xin lỗi một tiểu cô nương? Hơn nữa, ta cũng không nói sai."

Trù nương chỉ là có ý tốt nhắc nhở, nghe vậy cũng không nói thêm nữa.

Cung Oánh Oánh chạy một mạch về nhà nương gia. Lúc đó, Phương Thu Ý đang cầm chổi lông gà quét dọn trong tiệm, thấy nàng ta khóc lóc chạy vào cửa, liền nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Cung Xương hôm nay cũng ở đây, thấy nữ nhi khóc thương tâm, liền cười lắc đầu: "Phu thê mới thành thân đều sẽ cãi nhau vài câu, qua rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta cũng từng trải qua như thế, trưởng bối tốt nhất đừng xen vào, càng xen vào càng loạn, việc nhỏ sẽ biến thành việc lớn. Nàng vào nhà, ta sẽ cùng con nói chuyện."

Cung Oánh Oánh bị mẫu thân hỏi, nước mắt càng không kiềm chế được mà chảy xuống, nghe thấy lời nói của phụ thân, bực bội nói: "Không phải với Hữu Lang, mà là tổ mẫu nói chuyện quá khó nghe."

Cung Xương tò mò: "Khó nghe như thế nào?"

Cung Oánh Oánh: "..."

Quan hệ nam nữ phức tạp, nàng ta dù có ngốc đến đâu cũng biết những lời đó của lão thái thái không thể nói cho phụ thân nghe.

Ngoại trừ mẫu thân ra, ai cũng đều không thể nói.

Nếu không, cho dù mẫu thân và công gia(cha chồng) thực sự trong sạch, chỉ cần bị người ngoài biết đến việc tổ mẫu chất vấn mối quan hệ giữa hai người họ thì có lẽ cũng sẽ nghi ngờ.

Tin đồn giống như một con dao vậy!

Dao đâm xuyên tim, không rõ nguyên do, ai cũng không muốn ở gần dao.

"Sáng nay bà ấy muốn súc miệng, con chỉ chậm trễ một chút, đã bị mắng nguyên cả buổi sáng. Lời nói khó nghe gì cũng đều nói hết, chọc thẳng vào lòng người. Những lời đó thật sự rất thô tục."

Cung Xương có chút trầm ngâm: “Bà ấy sinh ra ở nông thôn, nói chuyện thô tục cũng là bình thường. Tuy nhiên, bà ấy là trưởng bối, con cứ nghe là được rồi, trong lòng con tự biết cân đo. Nếu thực sự có lý lẽ, con cứ nghe mà học hỏi, còn nếu không có lý, con cứ tai trái lọt tai phải nghe xong thì quên đi.” Ông ấy buông lỏng tay: “Con đã gả vào nhà người ta rồi, đời còn dài lắm, phải học cách tiết chế tính tình của mình lại."

Cung Oánh Oánh trong lòng bất mãn, lôi kéo ống tay áo của mẫu thân và lắc.

Phương Thu Ý hiểu ý nữ nhi, nói: "Phu quân, chàng trông cửa hiệu đi, thϊếp đi ra sau cẩn thận dặn dò con."

Cung Xương là một người hiền lành ôn hòa, nghe xong liền gật đầu: "Ừ phải nói chuyện cho kỹ lưỡng, một lời không hợp ý liền chạy về nhà nương gia, tật xấu này phải sửa."

Ở hậu viện, Phương Thu Ý đóng cửa phòng lại, vẻ mặt lo lắng: "Sao lại quay trở về?"

Cung Oánh Oánh khóc đem những gì lão thái thái nói thuật lại một lần nữa: "Bà ta nói mẫu thân và công gia qua lại với nhau là vì có mưu đồ, lời này thực sự rất khó nghe!"

Cho dù thật sự như vậy thì cái tấm màn che là người cùng thôn vẫn còn đó. Lão thái thái này vừa giơ tay lên liền xé ra, thật sự không sợ xấu hổ à!

Phương Thu Ý biết có không ít người nghĩ về mình như thế, điều đó sớm đã không còn quan trọng nữa. Hoặc nói, bây giờ nàng ta quan tâm đến những việc quan trọng hơn, nàng ta đưa tay giúp nữ nhi lau nước mắt, nghiêm mặt hỏi: "Nhà các con vì thành thân mà đã thiếu bao nhiêu bạc?"

Cung Oánh Oánh nghẹn ngào lắc đầu: "Con không biết. Con cũng đã hỏi qua chuyện đó, nhưng bọn họ không nói cho con biết, thậm chí cả chủ nợ là ai con cũng không biết. Chỉ có mẫu thân nói cho con biết đại khái khoảng hai trăm lượng." Sau khi suy nghĩ bèn nói: “Sáng nay nghe phụ thân nói rằng qua nửa tháng nữa bên kia thuận lợi bàn giao công việc, có lẽ sẽ kiếm được ba lượng."

Công việc này đã làm hơn hai tháng, mà bạc kiếm được còn phải lo chi tiêu cho một nhà già trẻ lớn bé, cứ thế này, Lâm Nguyên Đạc chết già cũng còn trả chưa xong.

Như vậy cũng không được tốt cho lắm!

Phương Thu Ý cau mày.

Cung Oánh Oánh thấy vẻ mặt vô cùng thận trọng của mẫu thân, ngay lập tức liền quên cả khóc, ngập ngừng hỏi: "Mẫu thân?"

"Nợ nhiều như vậy, sắc mặt cả ngày của bọn họ như thế nào?"

Cung Oánh Oánh tỏ vẻ chua xót: “Ai cũng đều không có vui, con không dám nói to. Mỗi lần tới bữa cơm, phụ thân đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, con thậm chí cơm cũng không dám ăn nhiều. Còn nữa, tổ mẫu bà ấy chỉ lo cho mình, đồ ăn trong nhà càng ngày càng ít, càng ngày càng kém, hai ngày nay toàn bộ bánh ngô đều thêm lương thực thô vào." Nàng ta chần chờ một lát: "Hình như là người làm thuê cho nhà chúng ta mới ăn kiểu này?"

Phương Thu Ý thở dài một tiếng: "Sa sút nhanh như vậy sao."

Nàng ta chắp hai tay bắt đầu đi vòng quanh trong phòng: "Lúc đầu ta đã nói là tiêu ít bạc lại, nhưng huynh ấy không chịu nghe. Bây giờ...còn không biết chủ nợ có hối thúc huynh ấy hay không."

Nếu thực sự hối thúc bây giờ, Lâm gia có lẽ chỉ có thể bán nhà.

“Con đừng ầm ĩ, tự mình trở về nhà đi.” Phương Thu Ý trầm ngâm nói: “Dù chúng ta có thừa nhận hay không thì số bạc đó cũng là vì con mà mượn. Bây giờ phụ tử hai người họ vì trả nợ mà bị giày vò đến gần chết, nhất định sẽ không còn đối xử tốt với con nữa. Con cố chịu đựng.”

Cung Oánh Oánh nước mắt giàn giụa: "Mẫu thân, chịu đựng đến khi nào đây?"

Phương Thu Ý có chút đăm chiêu: "Lâu Ngọc Dung chỉ có một đứa nhi tử này, chắc chắn sẽ không nỡ để hắn ta chịu khổ."

Cung Oánh Oánh vừa mới nói chuyện Lâm Hữu Lang đã đi đến gặp mẫu thân của hắn ta nhưng bị đuổi về, nghe mẫu thân nói thế, cũng không hề thấy lạc quan: "Mẫu thân ơi, Hữu Lang đã ngất xỉu rồi mà bà ấy còn không mời đại phu. Trông cậy vào bà ấy giúp trả nợ ...e rằng là không thể."

Phương Thu Ý xua tay, giọng điệu chắc chắn: "Con không hiểu tấm lòng của người làm mẫu thân đâu. Nếu như con chịu khổ, mẫu thân nhất định sẽ không nỡ, bà ấy cũng thế, bây giờ không chịu giúp đỡ, một là vì vẫn còn đang tức giận, hai nữa là vì Hữu Lang còn chưa đủ khổ sở!”

Cung Oánh Oánh lúc hiểu lúc không.

Mẫu tử hai người đang phân tích, thì thấy Cung Xương sắc mặt thận trọng bước vào.

Phương Thu Ý kinh ngạc, "Có chuyện gì vậy? Sao vẻ mặt của chàng lại như vậy?"

Cung Xương nhìn nữ nhi: "Vừa rồi, có nha bà dẫn người đến viện tử nhà con."

Cung Oánh Oánh ngạc nhiên: “Con chưa bao giờ nghe trong nhà nói là sẽ bán nhà.” Nghĩ tới khoản nợ ở trong nhà nhiều như vậy, nàng ta thấp thỏm không yên, cẩn thận nhớ lại, chắc chắn nói: “Thực sự chưa từng nghe nói qua về việc này!”

Cung Xương bán tín bán nghi: "Chẳng lẽ bọn họ không bàn bạc với con?"

"Không có." Cung Oánh Oánh nghiêm nghị nói: “Chuyện lớn như vậy, công gia hẳn sẽ nói trước cho con biết.”

"Nhưng mà bây giờ thực sự có người định mua nhà của bọn họ. Chắc chắn là có người đã bán đi rồi, nha bà mới dám tới nhà.” Phương Thu Ý cân nhắc hồi lâu, mới nói: "Bán đi cũng tốt."

Nói như vậy là sao?

Cung Oánh Oánh gấp đến muốn khóc: "Mẫu thân, thứ đáng giá hiện giờ của Lâm gia nhất chính là cái tiểu viện đó, bán đi rồi, cả nhà chúng con ngủ ở ngoài đường thì sao?"

Vẻ mặt Phương Thu Ý thần bí, giống như đã có tính toán trong lòng: "Vừa nãy, ta đã nói với con rồi mà, người làm phụ mẫu sẽ không nỡ nhìn hài tử của mình phải chịu khổ, Lâm Hữu Lang càng chịu khổ, thì Lâu Ngọc Dung mới càng nhanh tha thứ cho hắn ta. Chỉ cần hắn ta trở về bên cạnh mẫu thân của mình, những ngày tháng tốt đẹp của con sẽ đến."

Nàng ta suy nghĩ một chút: "Tốt nhất là Hữu Lang bị bệnh đến chết đi sống lại hoặc là nguy hiểm đến tính mạng… Cho dù lòng dạ cứng rắn đến đâu, cũng không thể nhịn được."

Cung Oánh Oánh: "..." Nhưng nàng ta không dám ra tay!