Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 101: Nguyên phối thứ tư 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Cung Oánh Oánh từ nhỏ đến lớn không sung túc bao nhiêu, nhưng cũng chưa từng chịu khổ. Đừng nói đến gϊếŧ người, ngay cả gϊếŧ gà cũng chưa từng: “Bà ấy ghét con như thế, cho dù con thuận lợi vào phủ, chỉ sợ cũng không dễ sống.”

Giọng điệu Phương Thu Ý chắc chắn: “Bà ta xem thường mẫu tử chúng ta, lại tự xem mình thông minh, sẽ không vì chúng ta mà ghét bỏ Hữu Lang. Con chỉ cần dỗ dành Hữu Lang, ngày tháng tốt đẹp sẽ đến!” Nàng ta cười lạnh: “Con mới mười mấy tuổi, bà ta không bằng được con đâu! Đống gia sản Lâm gia sớm muộn gì cũng thuộc về phu thê hai con.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Cung Oánh Oánh phát sầu.

Thật sự là không muốn chịu đựng dù một ngày.

Nhưng mà, nghe thấy câu cuối cùng thì cũng hơi ao ước, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, lau khô nước mắt, chùi son phấn trên mặt, nói: “Vậy con về trước.”

Nàng ta thật sự sợ Lâm gia không cần nàng ta nữa.

Phương Thu Ý vui vẻ: “Thế mới đúng chứ.”

Nàng ta kéo nữ nhi mỉm cười đi ra ngoài, vừa đi đến cửa hiệu thì thấy tiểu nhị nhà mình vội vàng từ bên ngoài vào, chạy quá vội, còn suýt chút đυ.ng phải hai người.

Phương Thu Ý bất mãn: “Đi chậm chút.”

Tiểu nhị vội lui về sau, muốn nói lại thôi.

Phương Thu Ý quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Ban nãy ngươi chạy ra ngoài làm gì? Lại lười biếng sao?”

Tiểu nhị vội vàng giải thích: “Không phải. Nô tài nghe bên ngoài có người nói đến chuyện Lâm gia bán nhà, ở trong này không nghe rõ, cho nên mới ra ngoài một lát để nghe ngóng.”

Phương Thu Ý kinh ngạc: “Rất nhiều người đều biết?”

Sắc mặt tiểu nhị một lời khó nói hết: “Tất cả mọi người đều đang bàn luận.”

Cung Oánh Oánh hơi lo lắng: “Nương, con còn không biết sau khi bán nhà sẽ ở đâu? Lỡ như chỗ ở không tốt, con muốn quay về đây ở.”

Phương Thu Ý trừng nàng ta: “Con thành thân đã là nhi tức nhà người ta rồi, không được tự ý về nương gia.”

Mẫu tử hai người nói chuyện, không chú ý tiểu nhị bên cạnh, hắn đã vài lần muốn mở lời, đều bị ngắt lời.

Vẫn là Cung Xương đi ra từ viện với mẫu tử hai người thấy thế, nói: “Có gì cứ nói, ấp a ấp úng làm gì?”

Trên trán tiểu nhị rịn một lớp mồ hôi, nuốt nước miếng, mới nói: “Bọn họ đều nói, lão thái thái không muốn bán nhà của Lâm gia, hình như là.... Lâu chủ nhân muốn dẫn nha bà đến xem.”

Phương Thu Ý ban nãy còn nói luôn miệng Lâu Ngọc Dung không nỡ để nhi tử chịu khổ trừng mắt: “Ngươi không nghe lầm chứ?”

Tiểu nhị vươn tay chỉ ra ngoài: “Mọi người đều nói như thế, còn nói lão thái thái Lâm gia không biết chuyện bán nhà, đang ầm ĩ mắng người trên đường. Phụ tử Lâm gia đã về đến, đang ầm ĩ với nha bà.”

Thì ra bán nhà không phải để trả nợ sao?

Cung Oánh Oánh không ngồi được nữa, chạy nhanh ra khỏi cửa nhà mình.

Cửa Lâm gia không có nha bà, Cung Oánh Oánh chạy nhanh vào viện, thì thấy tổ tôn ba người tụ lại một chỗ bàn luận.

Lâm Nguyên Đạc cắn răng: “Lâu Ngọc Dung, nữ nhân này thật độc ác.”

Lâm Hữu Lang cúi đầu: “Lát nữa con đến tìm nương, thương lượng với người một chút. Hai phụ tử chúng ta còn trẻ, ở đâu cũng không sao. Nhưng tổ mẫu đã lớn tuổi, chúng ta không thể để người không có chỗ dung thân.”

Nghe thế, Lâm mẫu vui vẻ, lại nói: “Nó muốn để chúng ta cúi đầu, lát nữa ta đi xin nó.” Lại trách nhi tử: “Con nói xem đầu con chứa cái gì vậy? Ban đầu lúc mua viện, con nên đồng ý ghi dưới tên con!”

Lâm Nguyên Đạc lòng đầy bực bội: “Ghi tên con thì có tác dụng gì? Trong hưu thư viết rõ ràng, những thứ con kiếm được đều thuộc về bà ta.”

Lâm mẫu tức giận muốn mắng người: “Còn độc ác hơn cả Chu Bái Bì.” Vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy tôn tức đứng ở cửa, tức giận nói: “Không phải ngươi đi rồi sao? Còn quay về làm gì? Ngươi là một tai tinh, nếu không phải vì ngươi, nhà chúng ta sao có thể rơi đến bước đường này? Nói ngươi là một hồ ly tinh, một chút cũng không oan uổng....”

Vừa nói, vừa vươn tay chỉ, lời nói rất khó nghe.

Lâm Nguyên Đạc thấy vành mắt Cung Oánh Oánh đỏ ửng, ngắt lời mẫu thân: “Nương, chuyện này không liên quan đến Oánh Oánh.”

“Lúc nào rồi mà con còn bảo vệ nó?” Lâm mẫu tức không có chỗ để phát tiết: “Ngọc Dung và con bao nhiêu năm qua đều ổn, nếu không phải phụ tử các con khăng khăng rước Oánh Oánh vào cửa, Ngọc Dung cũng sẽ không đuổi các con ra. Mẫu tử bọn họ không phải thứ tốt lành gì!”

Cung Oánh Oánh cắn môi, thật sự muốn xoay người đi.

Lâm Hữu Lang không muốn nghe những lời tranh cãi này nữa, cất bước đi ra ngoài: “Con đi hỏi nương.”

Lâm Nguyên Đạc thay đổi: “Ta đi cùng con.”

Trong xe ngựa, Lâm Nguyên Đạc tỉ mỉ nói ra tính toán của mình với nhi tử: “Ta đi mắng bà ta, con dốc sức bi thương. Tóm lại, lời khó nghe do ta nói, con chỉ cần ngăn cản ta, sau khi ta đi, con cứ nói mấy ngày nay không dễ dàng, hiểu chưa?”

Ông ta lại thở dài: “Nương con đã tái giá, ta và bà ta đã không thể trở nên tốt đẹp nữa. Ta cũng không cầu bà ta chia gia tài cho ta, những ngày này con đi theo ta chịu không ít khổ, con quay về đi! Giúp ta trả nợ, sau này con sống qua ngày tháng của mình, không cần lo cho ta. Dù sao ta có tay có chân, sẽ không để mình đói, cũng sẽ chăm sóc tốt cho tổ mẫu con.”

Tấm lòng yêu con tha thiết, người nghe cảm động vô cùng.

Lâm Hữu Lang cúi đầu, vươn tay lau nước mắt: “Con biết rồi. Phụ thân, nếu như con có thể quay về, nhất định sẽ không quên người đâu.”

Lâm phụ vẫy tay: “Không cần lo cho ta.”

Lâm Hữu Lang càng cảm động hơn, âm thầm quyết định, sau khi về nhà sẽ lấy ít bạc đưa cho phụ thân.

Ngoài cửa Lâu gia yên tĩnh, Lâm Nguyên Đạc trầm mặt nhảy xuống xe ngựa tiến lên gõ cửa: “Lâu Ngọc Dung, bà ra đây cho tôi.”

“Ra đây!”

Cửa mở ra, người gác cổng xách theo gậy, quát lạnh: “Người nào ở đây ồn ào?”

Nhìn thấy gậy gộc trong tay và sự hung ác trên mặt bọn họ, có một khoảnh khắc Lâm Nguyên Đạc muốn rút lui. Nhưng mà, nghĩ đến mình sắp sửa ăn ngủ ngoài đường, mà sau khi phường đánh bạc mà ông ta mượn bạc thấy ông ta không còn nhà, có lẽ sẽ lập tức tới cửa đòi nợ.... Đến lúc đó, thật sự là cùng đường bí lối.

Vậy nên nhà không thể bán!

Lâm Nguyên Đạc kêu gào: “Ta tìm chủ nhân của các ngươi. Hôm nay ta không thấy người sẽ không đi, cho dù các ngươi đánh chết ta, ta cũng phải gặp được người!”

Hộ vệ cũng không dám làm chết người thật, giữa cửa một bước cũng không nhường, nhưng đã phái người đi bẩm báo.

Tần Thu Uyển biết mình sai người đi mua nhà, người Lâm gia chắc chắn sẽ tìm tới cửa.

Nói trắng ra, nàng đang cố ý.

Tóm lại, chậm rãi gây sức ép để bọn họ trải qua những ngày khó khăn là được rồi.

“Ồn cái gì?”

Lâm Nguyên Đạc đang ầm ĩ thì nghe được giọng nữ quen thuộc. Nghe tiếng nhìn qua, khi nhìn thấy rõ nữ tử trước mặt, ông ta thoáng chốc hoảng hốt.

Nữ tử trước mặt một thân hồng y dung mạo tuyệt đẹp, thật sự là thê tử ông ta sao? Ngoại trừ dung mạo, khí chất và thần thái hoàn mỹ đều không giống.

Ngày trước thê tử không có sắc bén như vậy, ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng. Cho dù chịu ủy khuất, gần như cũng tự nhẫn nhịn.

Nhưng mà, đây cũng không phải thời điểm ngẩn ngơ, Lâm Nguyên Đạc rất nhanh đã hồi thần: “Lâu Ngọc Dung, bà đến đúng lúc lắm, tôi đang muốn tìm bà.” Ông ta hùng hồn lý lẽ: “Tôi và bà thành thân sắp hai mươi năm rồi, cũng làm trâu làm ngựa cho bà hai mươi năm, bà đưa tôi hưu thư tôi cũng nhận rồi, muốn cầm đi tất cả gia tài tôi kiếm được tôi cũng nhận rồi. Nhưng mà, tôi giúp bà kiếm tiền bao nhiêu năm qua, công lao cũng có, khổ lao cũng có. Tôi chỉ muốn một căn nhà nhỏ mà thôi, bây giờ bà cũng không cho tôi. Lâu Ngọc Dung, làm người để lại một đường, thỏ bị bức ép cũng sẽ cắn người đó, bà đừng quá phận. Mẫu thân của tôi cũng là người hơn sáu mươi rồi, bà để bà ấy ngủ ngoài đường sao? Cho dù phu thê chúng ta không còn tình cảm, nhưng bà ấy vẫn là tổ mẫu của hai đứa nhỏ, bà cứ phải tuyệt tình như vậy sao? Bà không sợ báo ứng....”

“Đúng!”

Tần Thu Uyển quả quyết ngắt lời ông ta: “Ta tuyệt tình như vậy, ngươi có thể làm gì? Nếu ông trời thật sự có mắt, loại lừa đảo như ngươi sớm nên bị thiên lôi đánh chết. Mọi người đều là người thông minh, ta đưa ngươi hưu thư mà ngươi dám cầm lấy, nếu lòng ngươi không có quỷ, ngươi sẽ nghe lời như vậy sao? Nếu ngươi đã chọn bảo vệ hai mẫu tử kia, thì đừng hối hận nữa!”

“Vẫn là câu nói đó, làm không được thì đừng hứa. Ngươi vì mẫu tử bọn họ mà đối xử tệ với ta và nữ nhi thì bằng lòng chắp tay dâng lên toàn bộ giấy tờ sản nghiệp trong nhà cho ta, còn ở trong hậu viện nhà ta, có cần ta cầm ra cho ngươi tỉnh táo không?”

Lâm Nguyên Đạc không nhận vụ này, chỉ lấy mẫu thân ra nói: “Sau khi tôi thành thân với bà, bà nói không hợp với nương tôi. Tôi bèn thu xếp bà ấy ra ngoài. Bà làm nhi tức Lâm gia hai mươi năm, hầu hạ bà ấy được mấy lần? Bây giờ còn muốn đuổi người ra đường.... Lâu Ngọc Dung, ai cũng là được phụ mẫu nuôi nấng, bà làm như vậy, còn có một chút lòng hiếu thuận không? Súc sinh còn biết phụng dưỡng phụ mẫu, tôi thấy bà còn không bằng súc sinh.”

Tần Thu Uyển như cười như không: “Nhiều người đồng ý hiếu kính nương ngươi, ngươi đi thú bọn họ đi! Bây giờ ngươi cũng không còn thê tử, muốn có người hiếu kính nương ngươi, thú thêm một người là được. Bây giờ ta có bà bà cần hiếu kính, hai ngày trước còn mua một xe đồ lớn tặng đến phủ thành, cũng mua một xe tặng đến Lâu phủ, không phải bí mật gì, mọi người vừa nghe đều biết, xem ra ta vẫn hiếu thuận. Tại sao ta không hiếu kính nương ngươi, bởi vì bà ta không đáng!”

Lâm Nguyên Đạc bị nói cho á khẩu.

Ban đầu mẫu thân quá thật hơi quá đáng, bảo Lâu Ngọc Dung vừa vào cửa bưng trà rót nước còn không đủ, còn phải giúp bà rửa chân. Sợ Lâu Ngọc Dung vừa tức giận sẽ đuổi người đi, cũng sợ phu thê Lâu gia xót nữ nhi tìm ông ta tính sổ, mới dọn người ra ngoài.

Nhắc đến chuyện này, ông ta đột nhiên nhớ đến, năm đó lúc dọn mẫu thân ra ngoài hai người mới thành thân hai tháng, lúc đó ông ta hoàn toàn dựa vào nhà nhạc phụ nhạc mẫu nâng đỡ, bạc trong tay mình còn không đủ chi tiêu. Nhà bây giờ bọn họ ở.... hình như quả thật là tiền hồi môn của bản thân Lâu Ngọc Dung mua.

“Nữ nhân điên như bà, sớm muộn gì cũng bị cô lập hoàn toàn, tôi lười nói với bà.”

Nói xong, tức giận lên xe ngựa, nhanh chóng rời khỏi.

Lâm Hữu Lang hai mắt đỏ choét, nhìn xe ngựa đi xa hét lên: “Phụ thân, người thật quá đáng.”

Rồi đi đến trước mắt mẫu thân, khóc: “Nương, tay con đau quá!”

Tần Thu Uyển khó hiểu: “Ta không biết trị thương, tay đau thì đi mời đại phu đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »