Chương 103: Nguyên phối thứ tư 18

Cánh cửa của Cung gia đã đóng.

Chuyện này rất không bình thường, bởi vì Cung gia sống ở mặt sau của cửa hiệu, quanh năm suốt tháng cơ bản là không đóng cửa.

Cung Oánh Oánh tiến lên gõ cửa, mới vừa vang lên một tiếng, cửa đã được mở ra.

Phương Thu Ý một tay kéo người vào trong, lại rất nhanh đóng lại, cài chốt cửa xong mới hỏi: “Sao con trở về rồi? Tình hình Lâm gia thế nào?”

Vừa nãy có quá nhiều người tới đây báo tin, còn có không ít người bảo phu thê bọn họ qua đó một chuyến, hai người thấy phiền phức mới đóng cửa lại.

Nói thật, Lâm gia vừa có người tới cửa tìm, Cung Xương biết rồi, cũng nghĩ muốn qua đó giúp đỡ. Nhưng khi ông ta biết đám người tìm đến cửa là những tên lưu manh, lập tức thay đổi chủ ý.

Ông ta đã nói mà, Lâm Nguyên Đạc sau khi rời khỏi Lâu Ngọc Dung thì chỉ có hai bàn tay trắng, mượn bạc thì có thể mượn được, nhưng không thể mượn đến hai trăm lượng được.

Hiện tại mới biết, hóa ra là chạy đi vay mượn bạc của phường đánh bạc.

Nếu là chuyện khác, ông ta có lẽ còn có thể giúp đỡ được. Nhưng nghe thấy hai trăm lượng bạc lãi…Ông ta chỉ đành giả chết.

Cung Oánh Oánh nhìn thấy mẫu thân, trong lòng buông lỏng, nước mắt đổ ào ào xuống: “Hữu Lang bị trọng thương, xương sườn đứt hai cái, còn không biết có nội thương gì khác hay không, khắp người đều là vết xanh tím, có thể sẽ không khỏi được. Phụ thân và tổ mẫu cũng có vết thương nhẹ, vừa nãy tổ mẫu mắng người xong thì ngất đi rồi, bảo con ra ngoài mời đại phu.”

Cung Xương trầm mặc.

Sắc mặt Phương Thu Ý một lời khó nói, lẩm bẩm nói: “Nghiêm trọng vậy sao?” Hai tay nàng ta giao nhau, vô cùng lo lắng đi vòng vòng ở trong phòng: “Hiện tại con phải làm sao?”

Cung Oánh Oánh cũng muốn hỏi câu này.

Cung Xương thấp giọng nói: “Thật ra, chúng ta hiện giờ tốt nhất là rời khỏi bọn họ càng xa càng tốt.”

Mi tâm Phương Thu Ý nhíu lại: “Hai nhà chúng ta kết thông gia, quan hệ như vậy thì làm sao cách xa được?”

“Kết thân rồi còn có thể lui mà!” Ngữ khí Cung Xương chắc lịch: “Những sính lễ lúc trước đều mang đến Lâm gia, nếu bọn họ không có bạc, trước hết sẽ dùng đến của hồi môn của Oánh Oánh.”

Phương Thu Ý đành chấp nhận.

Cung Oánh Oánh quýnh lên: “Vậy phải làm sao? Cho dù bán đi toàn bộ cũng không trả nổi khoản nợ đó?”

Không đề cập đến số bạc lãi, chỉ với số bạc lúc trước mua điểm tâm và thuê kiệu hoa còn có chuẩn bị cho buổi tiệc đó thì đã không lấy lại được.

“Ai nói phải bán để trả nợ?” Cung Xương nhăn mặt: “Một đại cô nương như con vô duyên vô cớ tái giá, đây là Lâm gia bù đắp cho con.” Ngón tay của ông ta gõ xuống bàn: “Bây giờ con mời đại phu trở về, đem những thứ quý giá con mua được để vào trong một chiếc hộp, tìm cơ hội đưa ra ngoài cho mẫu tử giữ. Nếu không, nhiều nhất ba đến năm ngày, bọn họ nhất định có thể nghĩ đến những của hồi môn của con. Oánh Oánh, bạc mặc dù không phải vạn năng, nhưng hiện giờ Lâm gia sẽ rơi vào nông nỗi người ghét chó ngại, đều là bởi vì bạc, con đừng giả vờ như không biết nữa.”

Phương Thu Ý có chút bất an: “Lỡ như Lâm gia không chịu hòa ly thì sao?”

Cung Xương nhìn nàng ta một cái.

Ánh mắt bình thản, bên trong lại hàm chứa thâm ý nào đó, Phương Thu Ý cúi đầu: “Bọn họ không chịu, chúng ta phải làm sao?”

Cung Xương trào phúng cười: “Nàng ở trước mặt tên Lâm Nguyên Đạc kia khóc vài câu bất đắc dĩ không phải là được rồi sao?”

Phương Thu Ý nhất thời chột dạ, ngoài mạnh trong yếu: “Chàng có ý gì? Giữa thϊếp và huynh ấy trong sạch, chưa bao giờ làm gì quá giới hạn, chàng hẳn là biết rõ.”

Cung Xương cười mà không phải cười: “Có câu nói, không đạt được mới là tốt nhất. Thu Ý, phu thê chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ở trước mặt ta nàng hà tất phải giả vờ?”

Phương Thu Ý: “…”

Có một số chuyện, chẳng sợ mọi người trong lòng đều có tính toán, cũng không thể nói ra. Trong nháy mắt, Phương Thu Ý chỉ cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Thϊếp giả vờ cái gì? Cung Xương, chàng nói rõ cho thϊếp! Nhiều năm như vậy, thϊếp sinh con dưỡng cái, giúp đỡ chàng làm ăn, hy sinh tất cả mọi thứ, hôm nay chàng lại nói những lời khiến thϊếp thất vọng, là chàng cố ý muốn làm tức chết thϊếp phải không?”

Cung Xương nhíu mày: “Chẳng qua chỉ là một câu nói, nàng hà tất gì phải tức giận?”

Phương Thu Ý: “…”

Nàng ta nghiêm mặt nói: “Cung Xương, thϊếp chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với chàng, ngược lại, chàng đi đến ngày hôm nay, thϊếp còn giúp chàng rất nhiều. Có một số lời nói đùa không thể nói!”

Cung Xương gật đầu: “Xin lỗi, vừa rồi ta lỡ lời, phu nhân đừng tức giận.”

Phương Thu Ý hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.

Hiển nhiên còn đang tức giận, Cung Xương cười tiến lên ôm người vào lòng: “Thu Ý, ta biết tâm ý của nàng đối với ta. Cho nên ta mới đối tốt với nàng! Sau khi cuộc sống chúng ta tốt lên, không ít người đều muốn ta nạp thϊếp, ta đều vì nàng mà khước từ rồi. Hai chúng ta chỉ cần Oánh Oánh là nữ nhi thôi, bên ngoài nhiều lời đàm tiếu như vậy, nàng xem ta có xem là thật không?”

Bất hiếu hữu ba, vô sau vi đại.

Cung Xương mấy năm nay thủy chung không chịu nạp thϊếp, ngoại trừ hai năm kia dẫn Phương Thu Ý đi xem đại phu, ngẫu nhiên có uống phương thuốc cổ truyền. Sau này nữ nhi được mười tuổi, ông ta chưa từng đề cập đến.

Nghe vậy, Phương Thu Ý nhếch môi lên: “Coi như chàng có lương tâm.”

Phu thê hai người cãi nhau, nháy mắt đã hòa giải rồi.

Cung Oánh Oánh nhìn ngưỡng mộ không thôi: “Phụ thân, nương, con đi mời đại phu trước đây.”

Phương Thu Ý gật đầu: “Con mau đi.”

Cung Oánh Oánh nhấp nháy môi: “Nương…Nương…”

Phương Thu Ý tò mò: “Có chuyện thì nói đi! Trong nhà lão thái thái đang đợi con mời đại phu về, con không thể trì hoãn quá lâu.”

Cung Oánh Oánh nhìn Cung Xương, muốn nói lại thôi.

Cung Xương hiểu ý, cười nói: “Ta đi vào phòng bếp xem thử tối nay ăn gì.”

Đợi người vừa đi, Cung Oánh Oánh lại đến gần mẫu thân: “Nương, tổ mẫu bà ấy thật quá đáng, nói chuyện cũng khó nghe. Con có thể cảm thấy được bà ấy rất ghét con, những tên lưu manh đó đến cửa đòi nợ, bà ấy đối với con giống như kẻ thù vậy. Con…Con muốn trì hoãn thêm chút, người mà tuổi tác cao sau khi ngất rất nguy hiểm, bà ấy có thể thực sự sẽ…”

Nói tới đây, Cung Oánh Oánh mặt đầy nước mắt: “Nương, con thực sự chịu không nổi nữa rồi. Lão thái thái đó rất khó hầu hạ, nói lại nhiều, không ngừng mắng mẫu tử chúng ta. Bà ấy chính là một bà già điên! Chết rồi càng tốt!”

Phương Thu Ý che miệng nữ nhi lại: “Không được nói bậy.” Nàng ta trừng mắt nhìn nữ nhi: “Phụ thân con năm đó giúp đỡ hai mẫu tử chúng ta nhiều như vậy, coi như nể mặt ông ấy, con cũng phải hiếu kính tổ mẫu, ngàn vạn lần không được có tâm tư như vậy.”

Nói xong, nhanh chóng đẩy mở cửa, thúc giục nói: “Đi đến đầu phố mời Lý đại phu, mau lên.”

Cung Oánh Oánh bĩu môi, không tình nguyện đi ra cửa, nhịn không được nói: “Nương, lúc trước khi thành thân, Lâm gia xảy ra nhiều chuyện như vậy, con căn bản không muốn gả, là nương cứ ép con phải gả. Con chịu những ủy khuất đó người cũng coi như việc không đáng lo…”

Ngụ ý, hôn sự này là Phương Thu Ý muốn kết.

Hoặc là nói, là Phương Thu Ý cứ muốn làm thông gia với Lâm Nguyên Đạc.

Phương Thu Ý nghe hiểu rõ lời nữ nhi nói, tức giận nói: “Lúc trước kêu con gả cho Hữu Lang, phụ tử bọn họ rất tốt, con tiến vào cửa chính là thiếu phu nhân, đông gia phu nhân sau này. Ai biết Lâu Ngọc Dung, ả nữ nhân điên đó đến cả nhi tử cũng không cần? Ta là vì muốn tốt cho con, con không thể không có lương tâm như vậy.”

Cung Oánh Oánh chỉ nghĩ đến Lâm gia hôm nay bị đòi nợ, còn có lão thái thái trong nhà cũng không dễ gần mới thực sự không muốn trở về.

Có điều, mẫu thân cho dù có chút tâm tư, cũng là thực sự muốn nàng ta có cuộc sống tốt. Cung Oánh Oánh đi chầm chậm về phía đầu phố.

Kỳ thật, Cung Oánh Oánh đoán không sai, người tuổi tác cao sau khi bị ngất là rất nguy hiểm, đợi nàng ta dẫn người trở về Lâm gia, sắc mặt lão thái thái đã xanh mét.

Đại phu tiến lên bắt mạch, lại hỏi bệnh trạng, sau đó lắc đầu nói: “Chắc là bệnh trúng gió, đợi đến khi người tỉnh dậy mới nhìn ra được bệnh trạng. Có điều, các ngươi phải chuẩn bị, nhẹ nhất cũng là mũi méo mắt vẹo, nặng thì có lẽ sẽ không xuống được giường.”

Vẻ mặt Lâm Nguyên Đạc tràn đầy kinh ngạc: “Cũng chỉ là ngất mà thôi.”

“Tuổi tác lớn chính là như vậy.” Đại phu kê đơn thuốc: “Người tỉnh lại rồi thì gọi ta.”

Lúc đi đến cửa lại chần chờ nói: “Có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa.”

Dứt lời, vội vàng rời khỏi.

Lâm phụ chịu đả kích lớn, không chịu nổi lui về sau một bước, đỡ lấy cái bàn mới đứng vững.

Cung Oánh Oánh cúi thấp đầu, che mất vẻ mặt trên mặt.

Lâm Nguyên Đạc suy sụp ngồi xuống ghế, vuốt trán.

Cung Oánh Oánh tiến lên an ủi ông ta: “Phụ thân, người đừng quá lo lắng, nếu người cũng ngã xuống…Con sợ.”

Lâm Nguyên Đạc nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, ngữ khí ôn nhu: “Đừng sợ.”

Nghe thấy ngữ khí ôn nhu của ông ta, rõ ràng không hề giận chó đánh mèo với mình.

Trên thực tế, trong lòng Cung Oánh Oánh cũng rõ, nếu không phải Lâm Nguyên Đạc cố chấp muốn kết thân, ông ta và Lâu Ngọc Dung cũng không đến nỗi tách ra, càng sẽ không phát sinh chuyện sau đó.

Tình hình hiện tại hôm nay của Lâm gia đã không thể lại hỏng bét, ông ta đối với nàng ta vẫn là trước sau như một, nên yêu ai yêu cả đường đi. Bởi vậy cũng có một phần là do cảm tình của ông ta với mẫu thân, Cung Oánh Oánh lúc nhỏ không hiểu, lớn lên rồi cũng biết làm ăn trong nhà toàn dựa vào vị Lâm thúc thúc này giúp đỡ, nàng ta nhịn không được hỏi: “Phụ thân, người còn yêu nương con không?”

Lâm Nguyên Đạc nhíu mày, tay run, bất chợt cười lên: “Đó đều là chuyện quá khứ rồi.”

Ngữ khí tang thương, ánh mắt hoài niệm.

Cung Oánh Oánh có chút cảm động.

Thật ra thì chẳng có nam nhân nào có thể đối với một nữ nhân mười mấy năm như một, nhất là bên cạnh còn có kiều thê yêu tử, thì càng khó hơn.

Cảm động thì cảm động, Cung Oánh Oánh rảnh rỗi vẫn là về phòng của mình. Thừa dịp ban đêm Lâm Hữu Lang ngủ say, lấy vàng ròng tinh khiết, bạc và cả ngọc khí đáng giá lúc trước mua được đều đóng gói lại.

Hôm sau tờ mờ sáng, nàng ta liền từ sau cửa trở về Cung gia.

Lúc đối phương bên đó biết căn nhà này là của Lâu Ngọc Dung thì liền biết Lâm Nguyên Đạc hiện giờ trả không hết được bạc. Ý định ban đầu là muốn vắt một chút, mất đi càng ít càng tốt. Cho nên, trời vừa sáng, trước cửa Lâm gia lại tụ tập mười mấy người, khí thế hùng hổ tiến lên gõ cửa.

Mắt thấy cánh cửa nếu bị đạp gãy, Lâm Nguyên Đạc bây giờ cũng không có bạc để sửa nữa, còn nếu mở ra, sau này càng khó đối phó. Ông ta chỉ đành mở cửa, cười xòa bảo bọn họ gia hạn mấy ngày.

Tay cầm đầu đầy vẻ mặt khó xử: “Lâm đông gia, có mượn có trả, mượn thì không khó. Số bạc này cũng không phải ta cho ngài mượn, nếu ngài không trả thì là đang làm khó chính huynh đệ bọn ta. Trong nhà bọn ta cũng có già có trẻ, thực sự là…” Ánh mắt hắn ta bỗng nhiên hung ác lên: “Ngươi không để bọn ta yên ổn, đừng trách bọn ta không nói đạo nghĩa!”

Lâm Nguyên Đạc: “…”

Mắt thấy bọn họ lại muốn động thủ, hiện giờ ông ta thực sự không thể để bị đánh nữa, vội vàng kéo người đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Ta và Lâu Ngọc Dung làm phu thê nhiều năm như vậy, căn nhà này ta sẽ nghĩ cách lấy lại, đến lúc đó sẽ dùng để gán nợ. Sau đó ta cũng sẽ không nhàn rỗi, khẳng định sẽ trả trước số bạc lãi, vất vả vài năm, số vốn còn thừa chắc là cũng có thể tích đủ! Các ngươi cho mượn bạc cũng chỉ muốn thu bạc lãi, ta sẽ không thiếu của các ngươi một xu, đừng vội, cho ta thêm hai ngày.”

Ngữ khí hòa hoãn, thái độ nịnh nọt, lời nói cũng khá có lý.

Tên côn đồ dịu xuống, vội hỏi: “Ngươi xác định có thể lấy lại căn nhà?”

“Xác định.” Lâm Nguyên Đạc nói rất chắc chắn.

Lời vừa dứt, phía sau liền truyền lại một giọng nói của nữ tử quen thuộc: “Chính là căn nhà này, giá trị hiện giờ một trăm tám mươi lượng, ta cần bán gấp, các ngươi đưa một trăm sáu là được.”

Tần Thu Uyển ý cười nhẹ nhàng, nhìn thấy nha bà đưa đến một cặp phu thê nghe thấy lời này xong rõ ràng có chút động tâm, tâm trạng liền càng khoan khoái.

Lâm Nguyên Đạc nhìn tình hình trước cửa đại môn, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.