Chương 105: Nguyên phối thứ tư 20

Nguyên Đạc làm buôn bán lâu năm cũng coi như thấy qua nhiều việc đời, với những kẻ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo cũng thấy nhiều, đương nhiên là hiểu rõ ý tứ của Cung Xương.

Sau khi lạnh tâm thì cũng lười tranh luận.

Nếu cãi cọ thì sẽ tổn thương tình cảm, với cả hiện nay ông ta cũng đã cùng đường mạt lộ, toàn bộ đều nhờ năm lượng bạc này dàn xếp cho cả gia đình.

Cho nên Lâm Nguyên Đạc ngăn Cung Xương đang “rất thật lòng” trách cứ tiểu nhị nói: “Thân huynh đệ, sổ sách phải tính toán rõ ràng, giấy nợ này quả thực phải viết.”

Lập tức cầm bút lên, rất nhanh đã viết xong giấy nợ, còn thuận tay ấn chỉ ấn.

Cung Xương vô cùng áy náy: “Thuộc hạ không biết, mong thông gia đừng nóng giận.”

Miệng thì nói như vậy nhưng lúc cầm giấy nợ lại rất thích dứt khoát.

Lòng Lâm Nguyên Đạc càng nặng hơn, ngoài miệng nói: “Không sao, tiểu nhị cũng là người cẩn thận mời được người như này về có thể tiết kiệm không ít tâm tư.”

Nói xong thì cầm bạc đi, phân phó tốt nhân công rồi mới cùng mẫu thân và nhi tử giờ đi.

Bên trong thành và bên ngoài có không ít nhà ở, có nhà ở một đêm cần mấy chục lượng, cũng có nơi ở một ngày chỉ mấy văn tiền. Lâm Nguyên Đạc sống an nhàn sung sướиɠ nhiều năm nên không chịu được điều kiện hỗn loạn, cũng không cho rằng mình nghèo túng đến mức như vậy, cho nên đã bỏ ra hai lượng thuê một căn độc môn tiểu viện.

Đây là một nơi mà ông ta hao tâm tổn trí tìm, viện tử không lớn, thậm chí hơi rách nát nhưng mà lại được cái rất yên tĩnh.

Hai bệnh nhân bị giày vò suốt mấy ngày qua, Lâm Nguyên Đạc cuối cùng cũng có thời gian mời đại phu xong mới đi bốc thuốc.

Cũng may Cung Xương nói lời giữ lời, thật sự phái một trù nương tới giúp ông ấy.

Đợi đến khi dàn xếp xong thì sắc trời đã tối, mặc dù còn thiếu không ít thứ nhưng ông ấy cũng chấp nhận ngủ một đêm.

Sáng hôm sau ông ấy định ra ngoài mua sắm, trước khi đi đã bị trù lương ngăn lại.

“Lão gia ngài quên mua thức ăn rồi.”

Lâm Nguyên Đạc vỗ đầu một cái.

Hai bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, còn ông ấy thì dự định ra ngoài làm một chút chuyện nên đã quên mất việc mua thức ăn này.

“Khi nào về ta sẽ mua, ngươi chỉ cần chăm sóc bọn họ thật tốt ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Trù nương thở dài một tiếng.

Lâm Nguyên Đạc lại đi một chuyến, mua không ít những thứ linh tinh, bạc trong tay lại vơi đi phân nửa, rồi lại đi bốc thuốc, gần như không còn thừa bao nhiêu.

Thế là ông ta để cho người ta mang đồ vật về tiểu viện, còn mình thì đi đến Cung gia.

Cung gia hôm nay mở cửa làm ăn, nhìn thấy ông ta đến, tiểu nhị cười lên đón ông ta vào hậu viện.

Trong viện mẫu nữ Cung Oánh Oánh đang thanh thản phơi nắng.

Cung Xương thì ở một bên phơi son phấn.

Một số son phấn bị ẩm sau khi phơi nắng thì có thể sử dụng được.

Nhìn thấy ông ấy vào mặt mày rất không vui nói: “Ngươi đi ra ngoài.”

Lời này là nói với tiểu nhị.

Tiểu nhị vội vàng lui ra.

Trong viện chỉ còn lại bốn người.

Bầu không khí có hơi xấu hổ, không ai chào hỏi ai, Lâm Nguyên Đạc nhìn thẳng xuống dưới thì thấy Phương Thu Ý, trong mắt tràn đầy sự an ủi, trái tim lạnh lẽo cũng thấy hơi ấm: “Thông gia tôi có lời muốn nói.”

Cung Xương nói: “Nói đi!”

“Tôi muốn mượn bạc của ông.” Lời nói này của Lâm Nguyên Đạc quả nhiên không hề khách khí.

Cũng là bởi vì ông ấy đã giúp Cung gia rất nhiều, có thể nói cửa hàng này hoàn toàn là do một tay ông ấy nâng đỡ lên. Nói một cách khác Cung gia có được như bây giờ chính là nhờ có ông ấy.

Cung Xương vô cùng khó xử: “Thông gia, ông hoang phí như vậy, tôi không thể cung ứng được!”

Lòng Lâm Nguyên Đạc trầm xuống : “Chỉ là gần đây mẫu thân và nhi tử của tôi đều sinh bệnh nên phải tiêu hơi nhiều, xong xuôi tôi nhất định có thể trả lại.”

Cung Xương cười trào phúng nhắc nhở: “Ông còn đang thiếu nợ đấy.”

Lâm Nguyên Đạc: “...”

Ông ta nói thẳng: “Ông sợ tôi không trả?”

“Không phải sợ.” Cung Xương trả lời chắc nịch: “Là ông căn bản không thể nào trả hết. Tôi cho ông mượn bạc chính là cho chó ăn bánh bao.”

Lời này nói thật khó nghe.

Lâm Nguyên Đạc tức giận đầy mặt: “Cung Xương, ngươi có ý gì, ngươi đừng quên ngươi có ngày hôm nay đều là do ta nâng đỡ.”

“Thì đã làm sao?” Cung Xương còn bày ra dáng vẻ ôn nhu dễ nói chuyện.

Lâm Nguyên Đạc: “...”

Ông ta hôm nay nhất định phải lấy được bạc, lập tức nói: “Nói như vậy là ngươi nhất định không cho ta mượn?”

Cung Xương gật đầu: “Đúng, ông cũng là người làm ăn, suy bụng ta ra bụng người, ông sẽ cho một người thiếu nợ mượn bạc sao?

Dĩ nhiên là sẽ không.

Nhưng mà quan hệ của hai nhà bọn họ khác biệt mà.

Lâm Nguyên Đạc cũng không lưu tình, nghiêm túc nói: “Nếu thế ta muốn lấy của hồi môn của nhi thức ta trở về.”

Cung Xương không nhanh không chậm: “Của hồi môn là tài sản riêng của nữ tử không thể nào cho ông.”

Lâm Nguyên Đạc suýt nữa thì tức chết: “Cung Xương.”

Cung Xương móc móc lỗ tai: “Tôi vẫn nghe đây, ông không cần lớn tiếng như vậy.”

Lâm Nguyên Đạc nhìn ông ta chằm chằm: “Cung Xương, ngươi làm như thế không cảm thấy hối hận sao?”

“Cho ông mượn bạc tôi mới hối hận.” Cung Xương chỉ vào cửa hiệu ở bên ngoài ra: “Ông cũng nhìn thấy đấy, tôi kiếm bạc khó khăn như thế nào, ông mở miệng là đòi năm lượng, mở miệng nữa lại đòi thêm mấy lượng. Tôi đối với phụ mẫu còn không hiếu thảo được như thế, ông thì là gì?

Hình như cũng có đạo lý.

Lâm Nguyên Đạc nhắm mắt lại: “Thu Ý, muội không phải nên giúp ta nói một câu sao?

“Ngươi không cần hỏi nàng.” Sắc mặt Cung Xương lạnh nhạt: “Những năm gần đây quan hệ của hai người tốt như vậy, ta cũng đã nhịn đủ rồi.

Ông ta nhìn về phía Phương Thu Ý đang vô cùng khó xử: “Nếu ngươi mở miệng cầu xin cho hắn ta thì cút ra ngoài cho ta.”

Ngữ khí hờ hững, không thấy chút tình nghĩa nào.

Phương Thu Ý ngẩn ngơ: “Phu quân, chàng …”

Cung Xương khinh thường liếc nhìn nàng ta một cái: “Cút vào cửa đi.”

Phương Thu Ý vốn dĩ bất động, trên thực tế nếu nàng ta sợ hãi ông ta thì cũng không dám qua lại nhiều năm với Lâm Nguyên Đạc như vậy.”

“Cung Xương, làm người cũng phải có lương tâm.”

Cung Xương không kiên nhẫn vung tay lên: “Món đồ kia lão tử không có, bạc lại càng không!” Ông ta nhìn về phía thê tử: “Đây cũng không phải là lúc nói đến chuyện tình nghĩa, ông ta thiếu hai ba trăm lượng, còn có cả bạc lãi, đến cả thê tử của ông ta còn mặc kệ ông ta. Ngươi là cái thá gì?”

Ngụ ý là nếu giúp ông ta thì chẳng khác nào còn quan tâm ông ta hơn cả thê tử.

Lời này Phương Thu Ý nào dám nhận?

Lúc này da nàng ta trắng bệch: “Nhưng huynh ấy đã giúp chúng ta nhiều như vậy.”

“Đó là do ông ta tự nguyện.”Cung Xương sầm mặt: “Đối với lý do tại sao ông ta giúp chúng ta thì phải hỏi chính ông ta.” Ý rõ ràng là bên trong có chuyện.

Sắc mặt Phương Thu Ý càng trắng hơn.

Nàng ta đột nhiên phát hiện trước nay Cung Xương chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, chỉ từ sau khi Lâm Nguyên Đạc trở nên nghèo túng thì đã không chỉ một lần nhắc đến quan hệ giữa hai người.

Nếu như!

Nếu như ông ta thực sự bỏ nàng thì nàng nên làm gì đây?

Nếu là lúc Lâm Nguyên Đạc được người người tán thưởng gọi là Lâm đông gia thì chắc chắn sẽ nguyện ý chăm sóc nàng, nhưng hôm nay ông ta nghèo túng, nếu nàng rời đi thì chỉ có thể về nương gia.

Mất đi Lâm Nguyên Đạc - người luôn sẵn sàng theo đuổi nàng ta. Nếu nàng ta trở lại trong thôn thì đại khái cũng chỉ có thể gả cho nông phụ, là những người không có thê tử.

Nàng ta đột nhiên sợ hãi không dám mở miệng.

Lâm Nguyên Đạc thấy nàng ta cúi đầu xuống, trong lòng càng ngày càng lạnh, lại nhìn về phía Cung Oánh Oánh từ đầu đến cuối chưa thấy mở miệng.

“Oánh Oánh những thứ đồ kia là tài sản riêng của con, con nguyện ý giúp ta một tay không?”

Cung Oánh Oánh tóm khăn, nàng không muốn giúp nhưng nếu nàng thực sự không giúp thì sẽ giống như là một người vô lương tâm, cho nên mới đắn đo không thôi.

Cung Xương cười lạnh: “Oánh Oánh không hiểu chuyện, ta không cho phép ngươi ép nó!”

Ý là dù Cung Oánh Oánh có đưa bạc ra thì cũng là bị ép, ông ta không cho phép.

Toàn thân Lâm Nguyên Đạc giống như rơi vào trong nước đá lạnh từ trong ra ngoài.

Bỗng nhiên ông ta xoay người rời đi.

Cung Xương ở đằng sau hô lên: “Đừng quên trả lại cho ta năm lương bạc.”

Lâm Nguyên Đạc: “...”

Ông ta vừa vặn đi đến trước cổng, tức giận đạp một phát, xì một tiếng khinh miệt.

Cung Xương nhìn thấy, mặt mũi tràn đầy vẻ xem thường : “Cửa đạp hỏng rồi ngươi còn phải đền cho ta đấy.”

Sắc mặt Phương Thu Ý một lời khó nói hết, nhiều năm qua cao cao tại thượng nên nàng ta mới quên đi sự sợ hãi bật thốt lên hỏi: “Cung Xương chàng việc gì phải cay nghiệt như thế?”

Cung Xương quay lại, tay chỉ vào chóp mũi: “Ta cay nghiệt? Ta mới là người tốt nhất. Ai mà có thể dễ dàng tha thứ khi thê tử của mình qua lại với một nam nhân như thế chứ?”

Dưới chân Phương Thu Ý mềm nhũn, lui lại một bước, dựa vào bên cây mới đứng vững được: “Chàng có ý gì?”

Cung Xương cười lạnh: “Ý trên mặt chữ, nếu không phải trong lòng Lâm Nguyên Đạc có ngươi thì tại sao hắn ta 10 năm như một luôn giúp đỡ nhà chúng ta?”

Phương Thu Ý cường điệu: “Ta và huynh ấy hoàn toàn trong sạch.”

Cung Xương hừ nhẹ một tiếng: “Hai người các ngươi ở cùng nhau không phải một hai lần, ai mà biết được?”

Phương Thu Ý không ngờ phu quân lại nghĩ mình như vậy, nếu như nàng ta thật sự làm những chuyện kia thì nàng ta còn chấp nhận được, nhưng nàng ta thực sự không làm, lập tức trong lòng nàng ta tràn đầy sự oan ức, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: “Cung Xương chàng đúng là không có lương tâm.”

Đối mặt với lời chỉ trích này, mặt mũi Cung Xương không thay đổi: “Ta không đủ lương tâm.”

Cung Oánh Oánh đứng bên cạnh nghe thấy phụ mẫu cãi nhau không nhịn được mà tiến lên hòa giải: “Phụ thân, người đừng cãi nữa. Nương đã tức giận rồi.”

“Vậy ta tức giận thì sao, ngươi lại cho là không có gì ư?” Cung Xương trách cứ nữ nhi: “Ngươi không thấy phụ thân ngươi chịu đựng nhiều năm như vậy sao, chỉ lo giúp nương ngươi và ngươi, mẫu nữ các ngươi đúng là giống y hệt nhau.”

Nếu chỉ mắng mình Phương Thu Ý còn có thể nhẫn nhịn. Dù sao giữa phu thê cãi nhau thì cũng là bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ nói những lời khó nghe một chút. Nhưng ông ta lại mắng nữ nhi như thế nàng thực sự không chịu được: “Cung Xương, nó là nữ nhi của chàng, là hài tử duy nhất của chàng. Chàng đừng làm cho nó thất vọng!”

Cung Xương đặt lòng bàn tay lại với nhau cười nói: “Có một chuyện mà quên nói cho nàng biết.” Trong mắt ông ta tràn đầy ý cười.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Phương Thu Ý đột nhiên hoảng loạn. Nàng ta còn chưa kịp nghĩ rõ ràng thì ông ta đã nói: “Ở bên ngoài, ta đã có một nữ nhân, là người đã vì ta mà sinh hạ hài tử, hai ngày sau ta sẽ mang người đến. Đến lúc đó ngươi đừng làm khó mẫu tử bọn họ, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Phương Thu Ý: “...” Mẫu tử?

Nàng chỉ cảm thấy đầu óc nhanh như chớp ong ong, căn bản không kịp phản ứng.