Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 106: Nguyên phối thứ tư 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phải một lúc sau, Phương Thu Ý mới phát ra âm thanh: “Mẫu tử? Chuyện khi nào?”

Việc đã đến lúc này, Cung Xương không nghĩ Phương Thu Ý còn có thể giúp được gì cho ông ta, lập tức cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: “Đứa trẻ đó, tháng trước vừa đủ bảy tuổi, tên là Trường An.”

Bảy tuổi?

Phương Thu Ý cười gượng: “Ta nói làm sao Oánh Oánh sau khi được mười tuổi ngươi liền không thúc giục ta sinh con nữa, thì ra ngươi ở bên ngoài đã có nhi tử. Cung Xương, ngươi không phải người, ngươi chính là tên súc sinh, ngươi lừa ta quá thảm rồi.”

Nàng ta phát điên rống to.

Cung Xương lại một mặt bình tĩnh, không hề tức giận, thậm chí trên mặt còn treo nụ cười: “Phương Thu Ý, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi còn phát điên dọa sợ nhi tử của ta, cẩn thận ta đuổi ngươi ra ngoài.”

Cung Oánh Oánh vội vàng tiến lên đỡ lấy mẫu thân thiếu chút nữa té ngã xuống đất, vẻ mặt tràn đầy giận dữ: “Phụ thân, người hơi quá đáng rồi.”

Cung Xương miệt thị liếc nhìn nàng ta một cái: “Mẫu thân ngươi sinh không được con, còn không cho phép nữ nhân khác sinh, người quá đáng mới là nàng ta!”

Phương Thu Ý ngồi ở trên ghế, trắng bệch nghiêm mặt phản bác: “Ta không cho phép sao?”

Cung Xương cười lạnh: “Nương ta đề nghị nạp thϊếp, ngươi mãi luôn không đáp ứng, còn vì vậy mà tìm ta náo loạn, nếu ngươi cho phép, sẽ có những chuyện này sao?”

“Là ngươi nói muốn ở cùng ta cả đời nên ta mới từ chối.” Phương Thu Ý không thể chấp nhận, vội hỏi: “Nhiều năm như vậy, vì sao ngươi không nói cho ta?”

“Dựa vào tính khí của ngươi, biết chuyện này rồi nhất định sẽ khóc, Lâm Nguyên Đạc chăm sóc ngươi nhất, nếu biết được những chuyện này…” Khóe miệng Cung Xương gợi lên một nụ cười trào phúng: “Ta cố gắng giúp việc làm ăn làm được như hiện giờ không dễ dàng, không muốn bị người khác hủy đi.”

Rõ ràng là thẳng thắn nói ra, ông ta sợ Lâm Nguyên Đạc tìm ông ta tính sổ.

Phương Thu Ý gắt gao trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, giống như vừa nãy là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta vậy, trong mắt tràn đầy là xa lạ: “Sự ngoan ngoãn phục tùng mà ngươi từng đối với ta đều là giả vờ?”

“Ngay từ đầu là thật.” Vẻ mặt Cung Xương nghiêm túc, tựa hồ là nhớ lại quá khứ, trong mắt có chút hoảng hốt: “Ngươi xinh đẹp, tâm địa lương thiện, người cũng thông minh, cư xử ôn nhu, ta thực sự muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão.”

Phương Thu Ý khóc rống to hơn: “Vậy vì sao ngươi lại phản bội ta?”

Cung Xương bị nàng ta hét thì hồi thần, nhíu mày nói: “Nhưng ngươi và Lâm Nguyên Đạc qua lại thân mật, khiến ta rất khó tin tưởng giữa các ngươi là trong sạch. Còn có, ngươi không sinh được con thì nên cung kính đối với mẫu thân ta chút, nhưng mà ngươi thì sao?”

“Vứt toàn bộ phương thuốc cổ truyền bà ấy tìm được, bản thân không sinh được còn không cho ta nạp thϊếp…”

Phương Thu Ý trừng mắt nhìn ông ta: “Ngươi bảo ta ăn phân lừa, còn có các loại trùng độc, nếu ta thực sự ăn rồi, sợ là sớm đã bị trúng độc mà chết! Thử nghĩ xem, nếu những cái đó là cho ngươi, ngươi sẽ ăn sao?”

Cung Xương giận tái mặt: “Sự thật chính là như thế. Từ lúc đứa trẻ ra đời ta đã muốn đem trở về, mẫu tử bọn họ cô đơn ở bên ngoài nên ta không yên tâm. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đi đón hai người họ, ngươi ở nhà dọn dẹp căn phòng đi.” Trầm ngâm một lát lại nói: “Đứa trẻ năm ngoái vừa nhập môn, mỗi ngày đều phải luyện chữ, ngươi dọn sương phòng bên trái đi …”

Cung Oánh Oánh lên tiếng: “Phụ thân, vậy con ở đâu?”

Sương phòng bên trái, ngoại trừ phòng chính ra thì đó là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, Cung Oánh Oánh đã sống ở đó hơn mười năm.

Chủ yếu là...bảo nàng ta nhường lại căn phòng, theo như nàng ta thấy, chính là muốn nhường đi sự yêu thương của phụ thân.

Phụ mẫu yêu thương nàng ta mười mấy năm, nàng ta dựa vào đâu mà nhường chứ?

Hơn nữa, từ thái độ không khách khí của phụ thân hôm nay đối với mẫu nữ bọn họ mà nói, đợi đến lúc mẫu tử kia vào cửa, thì hai mẫu nữ nàng ta sẽ càng phải nhượng bộ.

Nàng ta không muốn nhượng bộ!

Thì phải dành từ căn phòng này!

“Sương phòng bên phải đó!” Vẻ mặt Cung Xương như lẽ đương nhiên.

Cung Oánh Oánh lập tức nói lý do sớm đã nghĩ ra: “Nhưng mà sương phòng bên phải tối, âm u, con sợ bóng tối.”

Cung Xương quan sát nàng ta: “Oánh Oánh, con là người lớn, nên học cách hiểu chuyện. Con nghĩ xem, sương phòng dù tối dù ẩm ướt nhưng sẽ ngủ tốt hơn nhiều so với ngủ ngoài đường đó!”

Sắc mặt Cung Oánh Oánh trắng bệch.

Phương Thu Ý lung lay sắp đổ, cơ hồ như muốn ngất.

Lời này của Cung Xương có ý rất rõ ràng, nếu hai mẫu nữ bọn họ không nghe theo thì phải ngủ ngoài đường.

Những ôn nhu trước kia của ông ta hoàn toàn đều là giả vờ, mục đích chính là dỗ nàng ta, để Lâm Nguyên Đạc tiếp tục nâng đỡ cửa hiệu.

Phương Thu Ý vươn tay đỡ đầu, nhắm mắt nói: “Cung Xương, ngươi không thấy có lỗi với ta sao?”

Cung Xương cười nhạo một tiếng: “Bớt dùng chiêu này đi. Khi ngươi và Lâm Nguyên Đạc liếc mắt đưa tình, sẽ nghĩ đến việc có lỗi với ta?”

Phương Thu Ý lửa giận xung thiên, trừng ông ta: “Ta đã nói rồi, ta đều là vì việc làm ăn của cửa hiệu.”

Vẻ mặt Cung Xương không cho là đúng: “Hiện giờ Lâm Nguyên Đạc rơi vào cảnh nghèo túng, ngươi dám nói lúc ông ta còn là Lâm đông gia phong quang, ngươi không động tâm?”

“Không có!” Phương Thu Ý ngữ khí chắc nịch.

Cung Xương không tin: “Ngươi ở trước mặt ông ta thích nhất mặc y phục màu lam, búi tóc thường xuyên dùng một cây trâm mộc búi lên, dù có cao hứng cũng không dám cười lớn, ngược lại lại thường xuyên phát sầu…Lúc hai người các ngươi từng thân nhau, ngươi lúc nào cũng ăn mặc và làm ra vẻ thần thái như vậy đúng không?”

Phương Thu Ý trừng mắt nhìn ông ta, không nói lời phản bác.

Cung Xương thấy thế, trong lòng càng lạnh. Phương Thu Ý quả thực là có để ý đến việc Lâm Nguyên Đạc yêu thương nàng ta, một câu cũng không nói, Lâm Nguyên Đạc thì luôn nhớ rõ mãi bộ dáng lúc đó của nàng ta.

Cung Xương càng nghĩ càng tức, phất tay áo bỏ đi.

Trong viện chỉ còn lại hai mẫu nữ họ, Phương Thu Ý ghé vào thạch đầu trên bàn, khóc lớn một trận.

Cung Oánh Oánh đứng bên cạnh, muốn lên tiếng an ủi lại không biết nói gì.

“Nương, người đừng quá đau lòng, cẩn thận làm chính mình bị thương, vậy thì càng có lợi cho hồ ly tinh bên ngoài.”

Phương Thu Ý bi thương không thôi, cả người run lên, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, khóc nói: “Phụ thân con, ông ấy sao có thể hiểu lầm ta như thế?”

Nói xong một câu lại là một tiếng khóc thét.

Phương Thu Ý liền ghé vào nơi đó, từ sau bữa trưa đã khóc đến ban đêm.

Cung Xương từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Phương Thu Ý vẫn luôn không di chuyển, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi như vậy là làm cho ai xem? Ngươi cảm thấy ta đổ oan cho ngươi sao?”

Phương Thu Ý ngước hai mắt đẫm lệ lên, thất thanh chất vấn: “Lẽ nào không có sao? Giữa ta và Lâm Nguyên Đạc trong sạch, chưa bao giờ vượt qua giới hạn, nhưng ngươi lại ở bên ngoài làm ra đứa nhỏ, là ngươi phản bội ta, ngươi còn bắt ta phải tiếp nhận bọn họ?”

Cho dù thực sự đón người trở về, thì cũng phải nói giảm nói tránh một hồi, sau đó mới thẳng thắn, sau nữa là cầu xin nàng ta tha thứ rồi mới thương lượng đón người về.

Ông ta lấy đâu ra lá gan quang minh chính đại thừa nhận ép buộc nàng ta phải tiếp nhận?

Cung Xương khoanh tay đứng trong viện: “Dù hai ngươi có vượt giới hạn hay không thì tình nghĩa giữa hai ngươi là thật, muốn tiến gần đến đối phương cũng là thật. Nỗi uất ức này…ngươi có hiểu không?”

Ông ta vỗ ngực: “Nếu như hai người các ngươi thật sự rõ ràng thì ta còn có thể hoàn toàn hết hy vọng với ngươi, cũng có thể bắt Lâm Nguyên Đạc phải đền bù! Nhưng hai người các ngươi chính là dao cùn cắt thịt so với một dao dứt khoát còn đau hơn nhiều!”

Hai mắt Phương Thu Ý sưng đỏ, đầu tóc rối bời, cả người chặt vật không chịu nổi. Nghe ông ta nói như thế nàng ta liền chột dạ.

Tình cảm từ thuở niên thiếu đúng là sau khi thành thân đã không còn duy trì được lâu, thế nhưng Lâm Nguyên Đạc buôn bán càng ngày càng lớn, khí chất cả người cũng càng ngày càng tốt, ra tay hào phóng, đối xử với nàng ta cũng ôn nhu, nàng Ta... Rất khó mà không động tâm nổi.

Cung Xương nhìn sắc trời một chút: “Ta chờ đợi nhiều năm nhưng mà vẫn không thấy ngươi quay đầu nên cũng đành từ bỏ. Ngươi hay nghĩ kỹ cách sống cho thật dễ chịu, đừng làm loạn, đừng khóc lóc, ngày mai phải vô cùng vui vẻ mà đón người trở về, sau đó thì cùng hai mẫu tử bọn họ sống chung thật tốt.” Ông ta chắp tay đi vào nhà, âm thanh từ trong bóng tối truyền ra, có chút mơ hồ: “Nếu ngươi cảm thấy oan ức thì cũng có thể tự xin hòa ly, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi.”

Phương Thu Ý cũng đã từng nghĩ đến cảnh mình và Lâm Nguyên Đạc cùng hoa ly sau đó thì nối lại tiền duyên, nhưng sau khi Lâm Nguyên Đạc trở nên khó khăn thì nàng ta đã sớm từ bỏ suy nghĩ đó.

Nàng ta đã qua cái tuổi vì tình yêu mà xúc động đó rồi.

Đơn giản mà nói, nếu như rời khỏi Cung gia, nàng ta có thể có cuộc sống tốt hơn thì nàng ta chắc chắn không chút do dự. Nhưng nếu không thể, nàng ta sẽ tuyệt đối không để chính mình chịu khổ.

Phương Thu Ý gào khóc: “Cung Xương ngươi thật sự ép người quá đáng.”

Cung Xương giận tái mặt: “Ngươi cũng ức hϊếp ta không ít đâu! Những năm gần đây ngươi ở bên ngoài có thanh danh như thế nào, chính ngươi hẳn cũng biết. Người ngoài chê cười ta, ngươi không biết sao? Ta làm con rùa sống vài chục năm cũng bởi vì ngươi, bây giờ ta còn đồng ý cho ngươi chỗ an thân, ngươi nên cảm tạ ta mới phải, lại còn nói những lời này thì đừng trách ta vô tình.”

Phương Thu Ý nghẹn lời.

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong bóng tối của ông ta truyền đến, nàng ta cũng không dám nói nữa, càng không dán lớn tiếng khóc thét.

Cung Oánh Oánh đứng sau cửa sương phòng bên phải nghe song thân cãi lộn, như có điều suy nghĩ.

Trời tờ mờ sáng, Cung Xương đã ra ngoài.

Có thể thấy được là ông ta không chờ đợi được nữa rồi.

Cung Oánh Oánh đi đến phòng của mẹ nhìn thấy Phương Thu Ý tinh thần chán nản, nàng thuận miệng an ủi hai câu nói: “Nương, đưa hộp hồi môn cho con.”

Phương Thu Ý ngờ vực: “Con lấy ra làm gì?” Không chờ nữ nhi trả lời, nàng ta vung tay lên cự tuyệt: “Đồ vật quý giá, giá trị hơn mấy chục lượng bạc, con không biết giữ bạc, không thể cho con. Con yên tâm, nương giữ cho con chưa làm gì cả.”

Cung Oánh Oánh vì không yên lòng nên mới đến đây rồi hỏi: “Đó là đồ của con. Con đã lớn rồi không phải tiểu hài tử, con muốn tự mình cầm.”

Phương Thu Ý lại bắt đầu khóc lóc: “Ai cũng không tin ta, ta sống làm cái gì nữa chứ?”

Một bên khóc một bên đập bàn.

Sắc mặt Cung Oánh Oánh rất khó nói: “Người từng nói với con. Nam nhân đều không thích nữ nhân đanh đá, chỉ thích những nữ nhân khéo hiểu lòng người. Vậy người đang làm gì vậy?”

Phương Thu Ý khóc một trận, đôi mắt sưng đỏ trừng mắt nhìn nữ nhi: “Con là cái đồ không có lương tâm, đến cả con cũng coi thường ta.”

Cung Oánh Oánh không kiên nhẫn được nữa : “Bây giờ người ở cùng phòng với phụ thân, phụ thân bây giờ đã có nhà khác, con sợ phụ thân sẽ lấy đồ vật mang ra phụ cấp cho người khác.”

Kỳ thật trước kia, nàng ta cảm thấy song thân ân ái, mẫu thân luôn có thể nắm giữ được phụ thân. Thế nhưng bây giờ Cung Xương ở bên ngoài có một nhà khác, qua nhiều năm như vậy cô nhi quả mẫu kia chắc chắn là dựa vào phụ thân mà sinh hoạt, vậy mà Thu Ý từ đầu đến cuối đều không phát hiện qua.

Như vậy có thể thấy được, trong nhà có bao nhiêu bạc Phương Thu Ý gần như là không biết, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ phải hoài nghi. Một người hồ đồ như vậy Cung Oánh Oánh làm sao có thể để hết bạc cho bà ấy giữ?

Mắt thấy nương còn không di chuyển, nàng ta mất kiên nhẫn tìm kiếm ở trong phòng, cuối cùng ở dưới gầm tìm được cái rương kia.

Cung Oánh Oánh định ôm đi, nhưng nghĩ đến gì đó, lại mở rương ra kiểm kê. Trong đấy cũng không có nhiều thứ quý giá lắm, nàng ta mở ra lập tức phát hiện thiếu đi một cái gì đó, chính là chuỗi vòng Như Ý.

“Nương, thiếu mất một chuỗi Như Ý.”

Phương Thu Ý bị hành động của nữ nhi làm cho rất đau lòng, nghe xong thì giật mình sau đó mới bừng tỉnh.

Bộ dạng như vậy rõ ràng không phải là người động tay vào. Cung Oánh Oánh để hộp lên bàn chất vấn: “Nương, Như Ý đâu?”

Ảnh mắt Phương Thu Ý trốn tránh trách mắng: “Con nói nhỏ một chút.” Nói xong nàng ta kéo nữ nhi ngồi xuống: “Phụ thân con không có đồng nào, những năm này huynh ấy giúp ta nhiều như vậy, còn phụ thân con vắt cổ chày ra nước, chúng ta không thể không có lương tâm, cho nên ta liền…”

Trước một phụ thân sau một phụ thân nhưng rõ ràng không phải cùng một người.

Cung Oánh Oánh tức giận: “Cho nên người đã đưa Như Ý cho ông ấy rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »