Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 107: Nguyên phối thứ tư 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Thu Ý vội vàng nhìn vào trong viện: “Con nói nhỏ một chút.”

Nàng ta vỗ vào tay nữ nhi của mình một cái: “Phụ thân con hiện tại đang muốn kiếm chuyện để đuổi ta đi, nếu biết chuyện này thì chắc chắn sẽ trở thành nhược điểm.”

Cung Oánh Oánh tức điên lên: “Người cũng biết đó là nhược điểm, vậy người còn cho đi?”

Phương Thu Ý vẫn nói câu nói kia: “Phụ thân con giúp chúng ta nhiều như vậy. Hiện tại ông ấy gặp chuyện, ta thuận tay giúp một chút.”

“Đây là giúp một chút?” Cung Oánh Oánh tức đến mức phát khóc: “Hiện tại ông ấy thiếu nợ nhiều như vậy, một chút đồ của người thì làm được cái gì? Đấy chính là cái hang không đấy, người còn định lấp vào, người làm được sao?”

Phương Thu Ý không vui nói: “Oánh Oánh, làm người phải có lương tâm. Những vật này đều là ông ấy mua cho con, con trả lại cho ông ấy cũng coi như là vật quy nguyên chủ.”

Quá mức tức giận Cung Oánh Oánh bật thốt lên: “Vậy sao không trả lại hết cho ông ta luôn đi?”

“Trả cái gì?” Một chất giọng trầm ổn của một nam tử trung niên từ cổng truyền đến.

Giọng nói quen thuộc còn có chút tức giận.

Cung Oánh Oánh đột nhiên ngẩng đầu, không biết phụ thân đã đứng ở cổng từ lúc nào.

Phương Thu Ý lập tức đứng dậy, quy củ đứng ở một bên, bầu không khí thực sự xấu hổ, nàng ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Có trả gì đâu, mẫu tử chúng ta nói chuyện linh tinh ấy mà.” Nàng nhìn ra phía sau Cung Xương: “Hài tử đâu?”

Sắc mặt Cung Xương hờ hững: “Phương Thu Ý, ngươi đừng coi ta là đồ đần. Nếu ngươi không buông bỏ được Lâm Nguyên Đạc thì chúng ta hãy hòa ly đi. Ngươi có thể trở về cùng hắn, sớm chiều ở chung, cũng không cần phải lo lắng như vậy nữa.”

Ông ta cất giọng phân phó: “Cầm bút mực tới.”

Phương Thu Ý sợ đến mức hồn phi phách tán, vội ôm lấy cánh tay ông ta: “Phu quân, ta sai rồi.”

Nàng ta khóc lóc: “Ta chỉ vì muốn trả ơn cho ông ấy, cho nên mới nhất thời hồ đồ, sau này ta sẽ không dám nữa…”

Mắt thấy bút mực sắp được đưa đến trước mặt, Phương Thu Ý bất chấp tiểu nhị ở trước, quỳ xuống ôm lấy chân của Cung Xương: “Phu quân hai chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy, ta thật sự là vì chúng ta mới qua lại với ông ấy, nếu chàng không thích sau này ta không gặp ông ấy nữa.”

Cung Xương trợn mắt: “Đó là do ngươi nói đấy.”

Phương Thu Ý nghe ông ta nói vậy, không ngừng gật đầu.

Cung Oánh Oánh về phòng giấu kỹ hộp đồ đi, lúc ra thì thấy phụ thân đang kéo mẫu thân quỷ trên mặt đất đứng dậy.

Mà ở chỗ cửa có một nữ tử khoảng 20 tuổi đang nắm tay một đứa bé.

Phương Thu Ý vừa rồi mắc sai lầm nên khi nhìn thấy hai mẫu tử kia, bỏ tất cả những tính toán định náo loạn một trận ra sau đầu, cười nghênh đón hai người kia vào cửa: “Con chính là Trường An đúng không? Vào đây, ta dẫn con đi xem phòng của con.”

Trường An hơi ngượng ngùng, mặc cho nàng ta nắm tay nhưng vẫn không di chuyển.

Phương Thu Ý vô cùng xấu hổ.

Sắc mặt Cung Xương hòa hoãn: “Trường An, đây là mẫu thân của con.”

Trường An giương mắt nhìn mẫu thân của mình, cúi đầu.

Mẫu thân đứa bé không biết phải làm sao: “Lão gia, nó xấu hổ đấy. Nhưng sau khi quen ở đây rồi thì nó sẽ dám nói chuyện thôi.”

Một đứa trẻ như thế, vốn dĩ nên dạy dỗ một chút, nhưng hôm nay hai mẫu tử mới vào cửa Cung Xương không muốn trách cứ hai người, cười nói: “Thu Ý, đây là Nha Nương, sau này hai người hãy ở chung với nhau thật tốt.”

Nha Nương tiến lên khẽ chào: “Tỷ tỷ.”

Rồi hiếu kỳ hỏi : “Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc thương tâm như vậy?”

Phương Thu Ý hôm qua khóc hết nửa ngày, buổi tối còn thỉnh thoảng khóc mấy lần, con mắt bây giờ sưng như quả đào, nữ nhân này biết rõ còn cố hỏi. Nàng ta vốn định tức giận nhưng bây giờ đang ở ngay trước mặt Cung Xương, nàng ta chỉ nói: “Ta đây là cao hứng, nhiều năm như vậy, tình cảm của ta và phu quân rất sâu đậm, chỉ duy nhất là ta không thể cho chàng một nhi tử. Hiện tại có Trường An, tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng được hạ xuống, sau này cũng có thể an tâm. Nói đến đây ta còn phải đa tạ muội đấy. Muội yên tâm, sau này có ta ở đây rồi, ai cũng không dám ức hϊếp hai mẫu tử muội.”

Hai người nói chuyện khách khí nên Cung Xương vui mừng không thôi.

Nha Nương cười như không cười: “Ta còn tưởng tỷ thương tâm, dù sao thì lão gia cũng giấu diếm tỷ nhiều năm như vậy. Nữ nhân bình thường đều không chịu nổi.”

Lời nói thẳng thắn vô tư như thế, rõ ràng là đâm dao vào người Phương Thu Ý.

Nàng ta vẫn còn cảm thấy chưa đủ tiếp tục nói: “Lão gia thường xuyên cảm thấy chàng đã bạc đãi mẫu tử chúng ta, thật ra ta cũng không muốn trở về đây. Ta và lão gia ở chung với nhau, sau khi có Trường An, nhìn nó ngày một lớn lên, ta chỉ cảm thấy đây chính là lễ vật tốt nhất mà thượng thiên ban cho ta. Nhưng mà Trường An là nhi tử duy nhất của Cung gia, ta không thể ích kỷ như vậy. Tỷ tỷ. ta vô tình chen vào giữa tỷ và lão gia, sau này tỷ cứ coi ta như là nhũ mẫu của Trường An cũng được.”

Một bộ dáng rất hiểu chuyện.

Cung Xương lập tức cảm thấy thật oan ức cho Nha Nương, nắm chặt lấy tay nàng: “Đừng nói như vậy.”

Hai người đối mặt với nhau, trao đổi tình ý.

Phương Thu Ý nhìn thấy như vừa uống phải một hũ dấm to, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.

“Muội muội đã trở về, nếu không rõ ràng thì rất là thiệt thòi cho Trường An.” Phương Thu Ý bày ra một bộ dáng khéo hiểu lòng người, vô cùng ôn nhu quay đầu nói: “Phu quân, hay là thϊếp chuẩn bị hai bàn tiệc rượu, mời hàng xóm bằng hữu chính thức cho Nha Nương một danh phận?”

“Không cần đâu.” Nha Nương nhanh chóng cự tuyệt: “Vừa rồi muội đã nói, muội chính là một nhũ mẫu, muội không phải là thϊếp.”

Phương Thu Ý: “...” Chẳng là ngươi muốn làm thê hay sao?

Khi nào ta còn ở đây thì đó là chuyện mơ mộng hão huyền.

Cung Xương hỏi: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”

Phương Thu Ý không dám làm ông ta không vui đáp: “Đã xong, chúng ta ăn cơm đi.”

Bầu không khí ở Cung gia khá quái dị, thỉnh thoảng lại có tiếng khóc lóc của nữ tử truyền ra.

Tần Thu Uyển vẫn luôn cho người quan sát nhưng không nhúng tay vào.

Trên thực tế Cung gia đã đủ loạn, không cần nàng động thủ, còn Lâm Nguyên Đạc sau khi cầm cố Như Ý xong thì tiền bạc trong tay lại dư dả.

Bắt đầu tiếp tục làm lại những việc đã bỏ trước đó.

Về phần Lâm Hữu Lang sau khi hôn mê 3 ngày cuối cùng cũng đã tỉnh lại, Lâm mẫu cũng tỉnh lại ngay sau đó, nhưng mà sau khi tỉnh lại thì mũi lệch mắt lé, rốt cuộc cũng không thể động đậy.

Người này nằm ở trên giường, ăn uống ngủ nghỉ đều có người hầu hạ, tiểu tiện đại tiện cũng không khống chế được, công việc của trù nương nhanh chóng trở nên rất bộn bề, mấu chốt là lúc này còn rất bẩn thỉu.

Nhưng mà chỉ ba ngày, trù nương đã không chịu nổi nữa, buổi tối Lâm Nguyên Đạc trở về, trù nương đòi tiền công tăng lên gấp đôi, một tháng phải trả 8 lượng.

“Lão gia, ta không phải là người nhân lúc cháy nhà mà còn đi hôi của, ta chăm sóc hai bệnh nhân này mà với giá tiền như vậy thì hơi thiệt. Nếu ngài không tin thì ra ngoài đường nghe ngóng một chút, nói thật ta đây cũng chỉ muốn ít thôi, dù sao thì công tử cũng là bệnh nhân cần ta chăm sóc. Ta và ngài quen biết với nhau, chúng ta coi như là có duyên phận, bệnh tình của công tử sớm muộn cũng sẽ có chuyển biến tốt đẹp…”

Ngụ ý là dù là tình hay là lý thì bà ta cũng sẽ hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Nghe thấy trù nương đòi tiền công, Lâm Nguyên Đạc hơi sửng sốt: “Bà không phải là do Cung Xương mời sao?”

“Đúng vậy!” Trù nương gật đầu: “Cung lão gia giúp ta tìm công việc.”

Lâm Nguyên Đạc: “...” Thì ra Cung Xương nói giúp ông ta mời trù nương thật ra là giúp ông ta tìm trù nương.

Ngay lập tức Lâm Nguyên Đạc chỉ muốn mắng chửi người.

Dùng bạc để mời ai mà không biết, còn cần đến Cung Xương sao?

Ông ta thật sự muốn đến Cung gia lý luận một phen, nhưng mà trù nương đã mở miệng đòi tiền thì trong lòng hẳn là có ý sâu xa, ông ta tính toán số bạc trong tay một lúc: “Được rồi, bà chỉ cần giúp ta chăm sóc người thật tốt, thì ta chắc chắn sẽ không quên tiền công cho bà.”

Trù nương thử thăm dò nói: “Nhi tức ta sắp lâm bồn, nhưng vẫn chưa có bạc để mời bà đỡ.”

Nghe thấy thế Lâm Nguyên Đạc rút ra một cái tiền đồng.

Tiền thuốc của hai tổ tôn không phải con số nhỏ, Lâm Nguyên Đạc cũng cảm thấy gấp gáp, muốn nhanh chóng để công việc kia bắt đầu hoạt động để có thể lấy được tiền công. Thế là ban ngày liền gấp gáp thúc giục.

Gần đây ở trong thôn là mùa thu hoạch, những người ở lại đây đều là muốn kiếm tiền, cho nên cũng không dám phản kháng. Nghe thấy ông ta giục thì cũng làm nhanh hơn chút.

Thế là đã xảy ra chuyện.

Có một công nhân bốc vác đang rời gạch thì trượt chân rơi xuống trong hầm, cánh tay đυ.ng vào tảng đá, kêu “rắc rắc” một tiếng.

Lâm Nguyên Đạc lập tức đuổi người ta đi.

Lần này coi như chọc phải tổ ong vò vẽ, người nhà người ta từ mẫu thân đến thê tử đều chạy đến chỗ làm của hắn khóc lóc, lời lẽ ô uế mắng chửi.

Thế là lão bản thuê Lâm Nguyên Đạc làm việc cảm thấy rất là xúi quẩy, lập tức đưa một nửa tiền công rồi đuổi ông ta đi.

Lâm Nguyên Đạc định làm loạn nhưng người ta vốn dĩ không để ý.

Rơi vào đường cùng, Lâm Nguyên Đạc phát tiền công xong chỉ còn lại vài đồng tiền bạc, so với ba lượng trước kia không chênh lệch nhiều lắm.

Đám du côn ở sòng bạc nhận được tin tức lập tức đuổi đến, sau đó lột hết sạch tiền bạc trên người ông ta, còn đánh ông ta một trận rồi mới buông tha cho ông ta.

Mục đích của đám du côn là lấy được bạc, nên đánh người rất có chừng có mực, Lâm Nguyên Đạc toàn thân đều là viết xanh tím nhưng đều chỉ là vết thương nhẹ.

Nếu thực sự đánh cho người ta tàn phế nằm giường thì chẳng phải không kiếm được bạc hay sao?

Đáng thương cho Lâm Nguyên Đạc phải đi khắp bốn phía để vay mượn, nơi có thể mượn được thì đều mượn.

Nhưng mà hiện nay, người đồng ý bố thí cho ông ta, ít thì mấy văn, nhiều thì mấy chục văn tiền, đến tiền thuốc còn không đủ.

Rơi vào đường cùng, Lâm Nguyên Đạc đến Cung gia.

Lúc này ông ta đã cùng đường mạt lộ, sau khi đến cửa không kiêu ngạo như ngày trước nữa, đừng tại trước mặt phu thê Cung Xương vô cùng khiêm tốn: “Thông gia, ông có thể cho tôi mượn trước một chút bạc được không? Tôi chắc chắn sẽ trả lại cho.” Rồi bổ sung thêm: “Tôi sẽ viết giấy nợ.”

Cung Xương cười nhạo: “Không trả nổi bạc thì có viết một chồng giấy nợ có ích lợi gì?”

Trong mắt ông ta đầy sự khinh thường và miệt thị không che giấu chút nào

Lâm Nguyên Đạc vô cùng khó chịu nhìn về phía Phương Thu Ý từ đầu đến cuối không nói một câu nào, còn hơi đứng ngồi không yên: “Thu Ý, muội nhất định phải giúp đỡ ta, mẫu thân của ta người thích nhất là muội…”

Phương Thu Ý cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.

Cung Xương cười mà như không phải cười: “Phu nhân nàng định cho hắn bạc ư!”

Phương Thu Ý không chút nghi ngờ, nếu hiện tại mình lại cho Lâm Nguyên Đạc bạc nữa thì ông ấy nhất định sẽ bỏ nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »