Chương 108: Nguyên phối thứ tư 23

Lúc này Phương Thu Ý thật sự không dám cho bạc. Vẫn luôn cúi đầu, không dám đối mặt với Lâm Nguyên Đạc.

Lâm Nguyên Đạc thấy thế, cũng không muốn khiến nàng khó xử, nhìn về phía Cung Oánh Oánh: "Con trả lại ta một món đồ."

Phụ thân phản bội, nên Cung Oánh Oánh đã triệt để hết hi vọng với nam nhân, với nàng lúc này cái gì cũng không quan trọng bằng bạc, lập tức nói: "Phụ thân, nghe nói người vừa cầm được tiền công đã bị những người kia lấy đi... Bọn họ là cái hang không đáy, căn bản không trả hết được. Con có cho người toàn bộ thì cũng không thể đủ!"

Tóm lại là nàng không muốn cho.

Lâm Nguyên Đạc nhìn hai mẫu nữ trước mặt, nghĩ đến lần trước sau khi mình rời đi, Phương Thu Ý lén đưa đồ cho mình, gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."

Lúc quay người, tấm lưng cong gù.

Phương Thu Ý cảm giác rất khó chịu trong lòng, nhưng cũng không muốn giúp ông ta, hoặc là nói, nếu như là chuyện không ảnh hưởng đến mình thì nàng ta tất nhiên sẽ giúp.

Rời khỏi cửa hiệu Cung gia, Lâm Nguyên Đạc đứng đợi bên trong ngõ nhỏ.

Trước kia ông ta và Phương Thu Ý thường xuyên gặp mặt ở đây, hồi trước nàng đưa Như Ý cho ông ta cũng là ở nơi này.

Chỉ chớp mắt đã qua một khắc đồng hồ, Lâm Nguyên Đạc không nhịn được nữa, bởi vì ai đi qua người ông ta cũng sẽ nhìn thêm một chút.

Nghĩ nghĩ, ông ta đi đến cửa hiệu Cung gia, không vào cửa, mà chỉ "đi ngang qua" .

Đồng thời, còn xác định được Phương Thu Ý đang ở bên trong cửa hiệu.

Lâm Nguyên Đạc trấn an mình, có thể lúc này nàng ấy không tiện, thế là lượn quanh một vòng rồi lại chờ ở trong ngõ nhỏ.

Cứ như vậy tuần hoàn qua lại, nửa ngày trôi qua, lòng Lâm Nguyên Đạc càng ngày càng lạnh.

Ông ta hiện tại đã cùng đường mạt lộ.

Chỗ có thể lấy được bạc, ngoại trừ Lâu Ngọc Dung thì chính là mẫu nữ Phương Thu Ý.

Người trước là bị ông ta bỏ rơi, nữ nhân Lâu Ngọc Dung kia tự tay hại ông ta rơi vào tình trạng bây giờ, không thể cho ông ta bạc được, về phần người sau... Không cho cũng phải cho.

Lâm Nguyên Đạc sắp vì không có bạc mà bị người ta đánh chết rồi.

Những năm qua, ông ta giúp mẫu nữ Phương Thu Ý nhiều như vậy, hiện tại ông ta gặp chuyện, các nàng lại một cước đạp ông ta ra khỏi những ngày an nhàn của mình... Không có cửa đâu.

Ông ta bây giờ trên người toàn là tổn thương, cũng không làm được việc nữa.

Cho nên, ông ta không có ý định đi làm, bạc này nhất định phải lấy được.

Nhưng muốn lấy cũng phải có biện pháp, ngay trước mặt Cung Xương, ông ta đã rất mất mặt rồi mà vẫn chưa thu được kết quả vừa lòng.

Ông ta lại đi vòng vo hai ngày, nhưng mãi không thể tìm được cơ hội ở riêng với Phương Thu Ý. Thế là, ông ta đi đến cửa hiệu trước kia của Lâm gia, hiện tại đang ở bên trong cửa hiệu Lâu gia trò chuyện với tên tiểu nhị.

Hôm sau, tiểu nhị tìm Cung Xương, hẹn ông ta uống trà.

Từ khi cửa hiệu Lâm gia đổi chủ, Cung Xương không lấy được son phấn giá hời nữa. Nghe thấy tiểu nhị mời, đương nhiên đã vui vẻ đồng ý.

Ông ta chân trước vừa đi, chân sau Lâm Nguyên Đạc đã tới nhà.

Phương Thu Ý nhìn thấy ông ta, khẽ nhíu mày, ra hiệu với Lâm Nguyên Đạc là bên cạnh còn có tiểu nhị.

"Ta có mấy lời muốn nói riêng với muội."

Phương Thu Ý không biết làm sao, nhìn ánh mắt cố chấp của ông ta liền dẫn người vào trong hậu viện.

Lâm Nguyên Đạc bất động: "Chúng ta ra bên ngoài nói."

Nhiều năm tình nghĩa và ân tình như vậy, Phương Thu Ý không dám cự tuyệt. Hoặc có thể nói, nàng ta không muốn thừa nhận mình là một người bạc tình bạc nghĩa.

Hai người đến một trà lâu cách đó không xa, không dám ở trên đường chính, đến hồ sen ở phía sau.

Phương Thu Ý cúi đầu, áy náy nói: "Nguyên Đạc, việc huynh tìm đến ta mà để cho phụ thân Oánh Oánh biết, chàng ấy sẽ tức giận."

Ánh mắt Lâm Nguyên Đạc thẳng tắp nhìn nàng: "Thu Ý, muội thành thật trả lời ta, những năm kia muội qua lại cùng ta có phải chỉ là bởi vì lợi ích hay không?"

"Dĩ nhiên là không phải." Phương Thu Ý kích động trả lời, rồi chất vấn: "Sao huynh có thể nghĩ ta như vậy?"

Lâm Nguyên Đạc hỏi lại: "Nhưng lúc ta nghèo túng, muội liền trở mặt không quen biết, muội muốn ta nghĩ muội thế nào?"

Hai người đối mặt, trong mắt Phương Thu Ý là nước mắt từng giọt lăn xuống: "Ta muốn giúp huynh. Nhưng trong tay ta không có bạc, Cung Xương chàng ấy có nữ nhân và hài tử ở bên ngoài, còn tuyên bố muốn hòa ly muội! Nguyên Đạc, muội cũng chẳng còn cách nào khác..." Nghĩ tới những ngày qua phải chịu ủy khuất, nàng gào khóc: "Nữ nhân kia ngoài miệng nói lời tàn nhẫn, tâm tư cũng cay độc, Cung Xương hàng đêm đều đến phòng của nàng ta, cũng càng ngày càng chán ghét ta... Nguyên Đạc, ta sợ hắn đuổi ta ra khỏi cửa."

Nàng gục xuống bàn, khóc đến mức toàn thân run rẩy.

Lâm Nguyên Đạc thấy mà đau lòng: "Muội đừng sợ, nếu hắn thật sự đuổi muội ra, muội cứ đến tìm ta."

Phương Thu Ý: "..." Ông ta đã cùng đường mạt lộ, lấy đâu ra bạc mà chăm sóc nàng?

Nàng cúi đầu: "Nguyên Đạc, ta và chàng ấy đã có Oánh Oánh, còn có nhiều năm tình cảm như vậy, ta không cam tâm! Ta giúp chàng ấy như vậy nhiều, cửa hiệu kia, rõ ràng chính là có huynh nâng đỡ mới mở được mà chàng ấy muốn độc chiếm, thực hiện giấc mộng xuân thu của chàng ấy."

Lâm Nguyên Đạc rất tán thành.

Cửa hiệu kia rõ ràng là nhờ có ông ta giúp đỡ, mục đích là muốn cho Phương Thu Ý một cuộc sống tốt, tuy không trực tiếp lấy bạc trợ cấp, nhưng đều để giá son phấn vô cùng lời cho Cung Xương hưởng... Nếu không phải nể mặt Phương Thu Ý, ông ta cũng sẽ không quan tâm Cung Xương chết hay sống.

Nói đến, bạc mà cửa hiệu kia kiếm được, đáng lẽ chính là của Phương Thu Ý!

Hiện tại Cung Xương không chỉ khiến nàng thương tâm, còn tách bạch giữa nàng với cửa hiệu... Nếu Lâm Nguyên Đạc còn là Lâm đông gia phong quang vô hạn thì sớm đã xử lý ông ta.

"Thu Ý, muội yên tâm, ta sẽ giúp muội." Ngữ khí Lâm Nguyên Đạc chắc chắn, tròng mắt nói: "Chỉ là, ta bây giờ không có đồng nào trong người, mẫu thân ta vẫn chờ ta mua dược cho bà... Muội có thể cho ta vay chút bạc trước rồi ta sẽ trả lại được không?"

Phương Thu Ý khó xử nói: "Lần trước ta đưa cho huynh Như Ý bị phát hiện, Cung Xương đã lấy tất cả bạc của ta cất đi rồi."

Lâm Nguyên Đạc thở dài một tiếng: "Muội biết, ta sẽ không khiến muội khó xử. Nếu muội không thể giúp, ta cũng sẽ không trách muội."

Tình thâm như thế, Phương Thu Ý chỉ cảm thấy trong lòng trĩu nặng, nàng cắn răng, cởi hầu bao bên hông xuống, từ bên trong lấy ra một viên kim giới: "Đây là đồ mà huynh đã từng tặng cho ta, ta không dám để cho chàng ấy biết. Bây giờ vừa vặn cần dùng đến."

Nhìn thấy vàng, mắt Lâm Nguyên Đạc sáng lên. Nghe nói xong, đôi tay giơ ra dừng lại, hành động tiếp theo, không phải là cầm chiếc nhẫn, mà là đẩy hầu bao về: "Đồ của ta đưa muội, muội cứ cầm. Ta sẽ nghĩ biện pháp khác."

Phương Thu Ý nhìn mặt mũi ông ta tràn đầy vết tím xanh, vẫn còn suy nghĩ vì mình, trong lòng cảm động vô cùng. Vốn nàng còn chút chần chờ, sau đó lại không chút do dự đập hầu bao vào trong tay ông ta: "Cầm đi! Huynh chăm sóc ta nhiều năm như vậy, ta chắc chắn sẽ không mặc kệ huynh. Huynh đi nhanh đi!"

"Đi chỗ nào?"

Giọng nam ôn hòa nhàn nhạt truyền đến.

Bên trong mang theo nộ khí, sắc mặt Phương Thu Ý đại biến, quay đầu quả nhiên nhìn thấy Cung Xương... Còn có Nha Nương.

Sắc mặt Phương Thu Ý nhanh chóng trắng bệch như tờ giấy: "Phu quân, chàng nghe ta giải thích."

Cung Xương buông tay, vẻ mặt mỉa mai: "Đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn giải thích như thế nào? Lúc trước ngươi đã nói với ta, cam đoan sẽ không bí mật gặp hắn. Nếu không, sẽ tự hòa ly."

Ông ta một bên nói, một bên đến gần, từ trong tay Lâm Nguyên Đạc đoạt lấy hầu bao, cười lạnh nói: "Ngươi còn cam đoan với ta đó là lần cuối cùng giúp hắn, vậy đây là cái gì?"

Phương Thu Ý cắn răng nói: "Phu quân, đây là vốn riêng của ta."

Cung Xương ném hầu bao xuống đất, dùng sức quá mạnh, làm chiếc nhẫn cũng biến hình: "Phương Thu Ý, ngươi coi ta là kẻ ngu?"

Hồ sen vốn có cây cối che chắn, lại cách rất xa, vốn là nơi rất u tĩnh, nhưng bên này động tĩnh quá lớn, khiến cho khách nhân đều nhìn về phía này.

Phương Thu Ý chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, xấu hổ nói: "Cung Xương, huynh ấy giúp phu thê chúng ta nhiều như vậy, ta giúp một chút thì có gì không thể?"

Ngụ ý, nếu Cung Xương không giúp chính là Bạch Nhãn Lang.

Khách hàng chung quanh nghị luận ầm ĩ, Cung Xương dường như không sợ mất mặt, không có ý muốn bảo bọn họ rời đi hoặc là bảo tiểu nhị đuổi người xem náo nhiệt đi, ngược lại còn nói với chúng nhân: "Tất cả mọi người giúp ta phân xử xem. Rất nhiều người quen biết ta, hẳn là cũng biết những truyền ngôn giữa phu nhân ta và Lâm Nguyên Đạc. Trước đây ít năm, hai người bọn họ qua lại đều không nhắc đến vàng bạc, ta cũng từ đầu đến cuối tin tưởng giữa hai người bọn họ trong sạch. Thế nhưng Lâm Nguyên Đạc bây giờ thiếu nhiều bạc như vậy, căn bản chính là cái hang không đáy, nhưng phu nhân ta còn muốn mượn bạc giúp hắn ta lấp... Nếu nói giữa bọn họ không có quan hệ gì thì ai mà tin?"

Nói đến đây, ông ta chán nản.

Ủ rũ khoát khoát tay: "Đã không giữ được, ta sẽ không lưu nữa." Ông ta phân phó tiểu nhị: "Giúp ta chuẩn bị bút mực giấy nghiên, ta muốn hòa ly."

Trong đám người có nam nhân hô lên: "Loại nữ nhân đê tiện như này, bỏ là đúng, ngươi cần gì phải giữ lại mặt mũi cho nàng ta?"

Lời này vừa nói ra, nhanh như chớp liền có người phụ họa.

Phương Thu Ý lung lay sắp đổ, sắc mặt như nhìn thấy quỷ, trừng mắt nói với đám người: "Cung Xương, giữa ta và Lâm Nguyên Đạc rốt cuộc có quan hệ hay không chàng là người rõ ràng nhất, chàng muốn đuổi ta đi, nói thẳng chính là muốn che giấu lương tâm để nói những lời này, thậm chí còn lừa gạt chúng nhân. Là phu thê nhiều năm như vậy, sao chàng lại tuyệt tình thế?" Nàng giơ tay lên, bốn ngón tay hướng lên trời: "Ta thề với trời, ta chưa hề phản bội phu quân, nếu như có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành."

Lời thề độc vừa ra, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Cung Xương cũng giật mình, rất nhanh đã kịp phản ứng, cười lạnh nói: "Ngươi giấu ta cầm bạc tiếp tế cho nam nhân khác. Ta không nhịn được nữa, hôm nay, ta nhất định phải hòa ly!"

Vừa vặn tiểu nhị đã mang bút mực giấy nghiên tới, ông ta nâng bút lập tức viết xuống.

Phương Thu Ý cực kỳ bi thương, đau khổ khóc, căn bản không đứng thẳng nổi.

Lâm Nguyên Đạc áy náy trong lòng, khuyên bảo: "Thông gia, Thu Ý chỉ là muốn giúp tôi. Không phải như những gì ông nghĩ, các người là phu thê nhiều năm, tuyệt đối đừng bởi vì tôi mà tổn thương tình cảm..."

Một bên nói, một bên đưa tay đoạt bút trong tay Cung Xương.

Cung Xương đẩy ông ta ra, cười lạnh nói: "Lâm Nguyên Đạc, còn giả vờ cái gì? Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không quên được nàng ta, cho nên mới rất quan tâm nàng ta. Hiện tại ta thả nàng ta đi, hai người các ngươi vừa vặn có thể ở bên nhau, người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc, ngươi còn cản ta làm gì?"

Lâm Nguyên Đạc nhìn ông chằm chằm: "Tốt! Nếu ngươi đã thừa nhận ta giúp các ngươi, hoặc là giúp Thu Ý. Như vậy, nhiều năm qua bạc mà ngươi kiếm được, có phải cũng nên chia một ít cho nàng hay không?"

Cung Xương cười: "Lão tử làm con rùa nhiều năm như vậy, tại sao phải đưa cho các ngươi bạc?"

Ông ta đẩy người ra, tiếp tục viết thư hòa ly, viết xong bỏ bút xuống, đưa tay kéo ngón tay Phương Thu Ý dính mực đóng dấu lên trên đó.

Động tác nhanh chóng, Phương Thu Ý có giãy giụa, nhưng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của mình ấn vào chỉ ấn.

Cung Xương cầm thư hòa ly, rất là hài lòng, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay ta coi như làm việc thiện, lúc các ngươi thành thân, ta sẽ đến cửa uống rượu mừng, thuận tiện dâng hạ lễ cho."

"Ta không... Không có không có..." Phương Thu Ý như lên cơn điên, tóm lấy y phục ông ta, Nha Nương lập tức giơ tay ra che chở: "Ngươi đừng phát điên nữa!"

Cổ tay Phương Thu Ý bị tóm lấy, cảm giác rất đau nhức, sau khi hoàn hồn, thấy rõ người trước mặt là Nha Nương, nàng ta liền nghĩ đến cái gì đó, nhào tới cào mặt nàng ta: "Ngươi là đồ tiện phụ câu dẫn nam nhân người khác, ngươi hãm hại ta!"

Hai nữ nhân bỗng chốc lao vào đánh nhau.