Chương 109: Nguyên phối thứ tư 24

Đất bên cạnh hồ sen rất rộng, hai nữ nhân gắt gao níu lấy tóc của đối phương không buông tay, thậm chí còn động vào mặt.

Đánh rất hung hăng.

Nam nhân đương nhiên không thể ra ngăn, chung quanh có nữ khách, nhưng hai người bọn họ đánh thành như vậy, lỡ ai lên ngăn bị cào phải... thì biết làm sao được?

Cho nên, thấy không ai động đậy, Cung Xương mới phản ứng, tiến lên kéo hai người ra.

Nói chính xác hơn là kéo Phương Thu Ý.

"Ngươi là đồ điên!"

Phương Thu Ý mặc cho ông ta kéo, dù cổ tay rất đau đớn cũng nhất định không buông tay.

Cung Xương nhìn thấy Nha Nương bị thương mà hét lên, càng tức giận, hung hăng đấm lên mặt Phương Thu Ý.

Dưới cơn thịnh nộ, ông ta dùng sức rất lớn, Phương Thu Ý chỉ cảm thấy cằm như sắp bay ra khỏi mặt, toàn thân không khống chế được mà ngã xuống đất.

Dù là như thế, nàng ta vẫn không buông tay. Ngay sau đó, Nha Nương cũng bị nàng ta kéo, cùng té ngã trên đất.

Đám người vây xem còn sợ hãi lui lại hai bước.

Lâm Nguyên Đạc nhào tới, vốn dự định giúp một tay, nhưng nhìn thấy Phương Thu Ý bị đánh xong thì lập tức giận dữ: "Cung Xương, ngươi động thủ với nữ nhân, ngươi có còn là nam nhân không?"

Nói xong liền đấm lên mặt Cung Xương một cái.

Lâm Nguyên Đạc bị Chử Tu Nghệ đánh cho một lần, từ sau lúc đó, ông ta đều bí mật học tập cách né tránh và đánh người.

Nắm đấm này rất rắn chắc, đánh vào mặt Cung Xương.

Cung Xương cảm thấy được luồng gió vả tới, vô ý thức tránh đi, nhưng vẫn không thể tránh được. Nắm đấm trúng vào mũi ông ta khiến ông ta cảm thấy miệng mũi sung huyết. Thật lâu sau, đầu óc ông ta vẫn còn ong ong, trong miệng cũng toàn là mùi máu tanh nồng đậm.

Cung Xương muốn nói, nhưng há miệng ra là chảy máu.

Thấy máu, có người trong đám người xông lên giúp một tay, nhanh chóng kéo mấy người kia ra, cũng có người đi mời đại phu.

Thấy bọn họ vẫn không buông tha, còn muốn đánh tiếp, chưởng quỹ trà lâu đã chạy tới, lập tức nói: "Lại có người dám làm loạn ở đây, ta muốn báo quan."

Lời vừa nói ra, mấy người muốn đánh nhau nhanh chóng đều dừng lại.

Đại phu đến, giúp mọi người xem xét thương thế.

Phương Thu Ý và Nha Nương bị túm rơi mất mấy sợi tóc, trên thân cũng toàn là vết cào, lúc ngã xuống đất một người dập lưng, một người bị thương đầu gối. Nhưng mà cũng chỉ là bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm.

Cung Xương là nặng nhất, ông ta không chỉ bị đánh sưng mũi, mà răng cửa cũng lung lay. Đau đớn đến mức ông ta còn không nói rõ được từng chữ, ông ta hung ác nói: "Lâm Nguyên Đạc, ngươi phải bồi thường cho ta, nếu không việc này không xong đâu."

Hôm nay được ra tay sung sướиɠ như thế, sự tự ti ban đầu của Lâm Nguyên Đạc nhanh chóng biến mất, khôi phục lại sự tự tin. Nghe vậy cười lạnh: "Lão tử bên ngoài còn đang thiếu nợ, ngươi có bản lĩnh thì đến cướp của mấy tên côn đồ kia đi."

Cung Xương: "..." Thật đúng là.

Tin tức của người ở sòng bạc cực kỳ linh thông, Lâm Nguyên Đạc bên này vừa mới lấy được bạc, bọn họ đã lập tức lên cửa thu hồi, phải cướp được bạc đi mới coi như xong.

Cung Xương bảo ông ta bồi thường thì chỉ có thể nhanh hơn đám côn đồ kia mới có thể cầm được bạc. Nỗi uất ức này, ông ta không nhận cũng phải chịu.

Nghĩ đến đây, Cung Xương suýt chút nữa tức điên lên, còn định xông lên đánh tiếp.

Bên cạnh Nha Nương nhanh chóng kéo người lại: "Đừng đánh nữa, chàng cũng đã bị thương thành như vậy rồi, chúng ta trở về chữa khỏi vết thương rồi nói."

Rồi không nói lời gì, kéo người ra khỏi trà lâu. Trước khi đi, còn cầm theo thư hòa ly đã có chỉ ấn kia đi theo.

Hai nhóm người đánh nhau, sau một đợt sóng gió không còn gì xảy ra nữa, người xem náo nhiệt dần dần tán đi.

Phương Thu Ý sững sờ đứng nguyên ở chỗ, cả người mất hồn, chờ đến khi đám người sắp tản ra, nàng ta bỗng nhiên kịp phản ứng rồi nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Nguyên Đạc đang chỉnh đốn lại tổn thương trên người mình, thấy thế cũng đuổi theo.

Trên đường đi Nha Nương vẫn đang khuyên nhủ Cung Xương bớt giận, lúc trở lại cửa hiệu lập tức bảo tiểu nhị đóng cửa.

Vừa vặn nhốt Phương Thu Ý đã đuổi kịp ở ngoài cửa.

Tiểu nhị cũng bị sai đi.

Về phần tiểu nhị thì là định cầm thư hòa ly của Phương Thu Ý đến nha môn lấy giấy hôn thú.

Phương Thu Ý dùng sức đập cửa, dẫn tới không ít người vây xem.

Nhưng trong nhà vẫn không có động tĩnh, Lâm Nguyên Đạc thở dài một tiếng, tiến lên ôm lấy vai của nàng: "Đừng đập nữa. Cung Xương đã quyết tâm vứt bỏ muội, cho dù muội có trở về thì mỗi ngày cũng sẽ bị khinh bỉ. Đi theo ta đi, sau này ta sẽ chăm sóc muội."

Lúc này Phương Thu Ý cảm xúc bất ổn, nghe đến đây thì bi phẫn nói: "Ngươi bây giờ bản thân còn khó đảm bảo, nuôi chính ngươi còn không nuôi nổi, làm sao chăm sóc ta được?"

Lâm Nguyên Đạc bị nàng hét vào mặt, cũng không thèm để ý.

Nàng phải cầm thư hòa ly cũng là bởi vì ông ta.

Lâm Nguyên Đạc kiên nhẫn ngồi xuống dỗ dành: "Muội yên tâm, đừng có khóc nữa, nhiều người nhìn như vậy. Bọn họ sẽ không thương hại muội mà sẽ chỉ chê cười muội thôi."

Phương Thu Ý bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ trong cơn mơ màng, quả nhiên trước mặt là một đám người vây quanh đen nghịt.

Lập tức nàng ta cũng không khóc nữa, đứng dậy rời đi.

Nhưng nàng ta không nguyện ý đi theo Lâm Nguyên Đạc mà nhất định phải đến một chỗ khác.

Nhưng Lâm Nguyên Đạc không yên lòng, rất nhiều nữ tử sau khi hòa ly vì không chịu được truyền ngôn bên ngoài đã trực tiếp đi tìm cái chết.

Mắt thấy Phương Thu Ý không chịu rời đi cùng mình, cũng không đồng ý để mình đi theo, ông ta liền lén lút đi theo.

Đi mãi đã hết nửa ngày.

Phương Thu Ý vừa đi vừa khóc, chỉ chú ý dưới chân, cũng không chú ý mình đã đi đến đâu.

Người bình thường sẽ đi về chỗ quen thuộc của mình, Phương Thu Ý mặc kệ, dù sao bây giờ nàng ta cũng không có nhà để về nên đi chỗ nào cũng được.

Không biết khóc bao lâu, đột nhiên nghe thấy trước mặt có một tiếng nữ tử cười cợt truyền đến: "Ồ, đây là ai vậy?"

Phương Thu Ý run lên, bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã đi đến ngoài cửa phủ Lâm gia trước kia.

Mà đứng trước mặt nàng ta là một đôi bích nhân, nam tử dung mạo tuấn tú, lúc này mặt mũi vô cùng không kiên nhẫn, nữ tử kia thì ý cười đầy mắt, hiển nhiên là tâm trạng vui vẻ vô cùng. Chính là Lâu Ngọc Dung đã lâu không gặp

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn mắt của nàng: "Nhìn mắt ngươi xem, hẳn là đã khóc rất nhiều, chuyện gì mà thương tâm như vậy?" Giương mắt lại nhìn thấy Lâm Nguyên Đạc cách đó không xa, cười hỏi: "Ngươi không phải tin tưởng Lâm Nguyên Đạc nhất sao, gặp phải chuyện thương tâm, sao không nói với hắn! Để hắn giải quyết cho ngươi..."

Hôm nay Phương Thu Ý bị hòa ly cũng là bởi vì nàng ta và Lâm Nguyên Đạc không minh bạch, bây giờ nghe thấy có người nói, buộc miệng mắng: "Ngươi nói hươu nói vượn, ta và huynh ấy rất trong sạch..."

"Trong sạch?" Tần Thu Uyển cười trào phúng: "Ngươi cho rằng không nằm trên cũng một giường là trong sạch sao? Hai người các ngươi yêu nhau, nhớ thương nhau, kỳ thật đã không trong trắng rồi. Nếu đã thành hôn, chỉ vì không phản bội mà cho rằng mình trong sạch, vậy đúng là chuyện cười."

Phương Thu Ý nâng hai mắt đẫm lệ lên, nước mắt quá nhiều, nàng ta không thấy rõ vẻ mặt Lâu Ngọc Dung. Nhưng vẫn hiểu ý nàng, ý là sau khi thành thân không nên nhớ thương nữ tử ngoài thê tử, hoặc là nam nhân ngoài phu quân.

Nàng ta lắc đầu nói: "Ta không có!"

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Ngươi dám thề với trời không?"

Phương Thu Ý nghẹn lời, nhớ tới mình đã từng muốn cùng với Lâm Nguyên Đạc nối lại tiền duyên, nên không thể nói chữ ra "Dám".

Lâm Nguyên Đạc sợ Phương Thu Ý bị tổn thương. Hôm nay ông ta coi như đã hiểu, nữ nhân điên lên là sẽ không quan tâm gì hết nên ông ta sợ Lâu Ngọc Dung sẽ sai côn đồ đánh người. Cho nên, ông ta đứng cách đó không xa, cũng nghe thấy lời này.

Lập tức cũng bắt đầu chột dạ, ông ta cũng không ít lần nghĩ đến việc mình liều lĩnh, muốn bỏ rơi thê nhi để cùng với Phương Thu Ý sống trọn cả đời.

Nhưng thấy đôi nam nữ kia gắn bó với nhau rất là thân mật. Lâm Nguyên Đạc vô cùng không cam lòng, nhưng cũng biết nếu mình mở miệng là sẽ tự rước lấy nhục. Ông ta bước lên mấy bước kéo tay Phương Thu Ý: "Chúng ta đi."

Phương Thu Ý cũng biết Lâm Nguyên Đạc bí mật chăm sóc mình không ít, rõ ràng không phải tình nghĩa người cùng thôn, lập tức không dám tranh luận, quay người đi cùng ông ta.

"Không dám thề à!" Tần Thu Uyển giễu cợt nói: "Xem ra hai người các ngươi trong lòng đều rõ ràng tâm ý của mình, bây giờ nam chưa lập thất nữ chưa gả, hai người các ngươi vừa vặn góp vào làm một. Nhớ kỹ ngày thành thân phải nói cho ta một tiếng, ta sẽ đến cửa tặng quà."

Lâm Nguyên Đạc động tâm, nhìn về chỗ giai nhân bên cạnh.

Lúc này đầu tóc Phương Thu Ý rối bời, trên mặt và trên tay đều có vết thương, kỳ thật cũng không dễ nhìn. Khi nàng nhận ra ánh mắt của Lâm Nguyên Đạc, còn có chút tiếc nuối.

Với tình cảm nhiều năm qua, dù cho bây giờ đối phương nghèo túng thì cũng khiến nàng không dứt bỏ được.

Phương Thu Ý ngượng ngùng không thôi, cúi đầu xuống.

Nàng cúi đầu, liền nhìn thấy trên chân Lâm Nguyên Đạc là đôi dép toàn là bùn đất, đống bùn kia như đâm vào mắt của nàng, cũng đâm lòng của nàng. Nàng nhanh chóng giật mình tỉnh lại, nói: "Ta không ngờ muốn gả cho hắn, ta là người nhà Cung gia!"

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

Lâm Nguyên Đạc bị đả kích nên định đuổi theo.

Tần Thu Uyển chậc chậc lắc đầu: "Lâm Nguyên Đạc, ngươi chỉ là tiểu tử nghèo trong thôn, Phương Thu Ý cho dù có gả cho ngươi, ta cũng không tin hai người các ngươi có thể sống tốt cả một đời."

Lâm Nguyên Đạc quay đầu: "Lâu Ngọc Dung, không phải ai cũng bợ đỡ giống như ngươi."

Nghe thế, Tần Thu Uyển rất kinh ngạc: "Ngươi dám há mồm nói câu đó, nếu ta bợ đỡ, thì ngươi tính là gì?"

Lâm Nguyên Đạc á khẩu không trả lời được, quay người đuổi theo.

Phương Thu Ý chạy trở về Cung gia, lần này đầu óc nàng ta đã thanh tỉnh một chút, không còn chạy tới phía trước cửa hiệu gõ cửa nữa, mà là đi đến hậu viện nhà mình, tìm cách đi vào.

Trong viện, Nha Nương đang giúp Cung Xương băng bó, trong mắt đều là nước mắt.

Nhìn nàng lo lắng như vậy, trong lòng Cung Xương cảm động, nói: "Nha Nương, ta sẽ cưới nàng làm thê tử."

Phương Thu Ý vừa chạm chân xuống liền nghe thấy lời này, nhanh chóng cứng đờ tại chỗ.

Đến giờ phút này, nàng ta đột nhiên nhớ tới, lúc trước Nha Nương vào cửa đã nói là không chịu làm thϊếp, chỉ nói mình là nhũ mẫu.

Hoá ra, khi đó nàng ta đã muốn làm thê rồi.

Chuyện hôm nay, nếu nói không phải Nha Nương mật báo, Phương Thu Ý còn lâu mới tin. Nàng ta chậm rãi tiến lên: "Phu quân, chàng nói cái gì?"

Cung Xương thấy nàng, lập tức nhíu mày: "Ngươi vào bằng cách nào?"

Phương Thu Ý đưa tay chỉ Nha Nương: "Chàng muốn thú nàng ta? Vậy ta tính là gì? Chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy, chàng thật sự muốn buông bỏ hết sao?" Nàng ta hung dữ nhìn Nha Nương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tình cảm của chúng ta đã từng tốt như vậy, từng bước đi đến ngày hôm nay, chính là bị nàng ta châm ngòi!"