Chương 110: Nguyên phối thứ tư 25

Phương Thu Ý càng nói càng giận, mặt mũi tràn đầy vẻ căm phẫn.

Cung Xương không hề cảm động, từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Thì làm sao?"

Phương Thu Ý sững sờ.

Ông ta lại hỏi: "Cho dù mục đích của nàng ấy thế nào cũng chỉ là muốn ở gần ta. Từ đầu tới cuối, nàng ấy không tính toán ta, không có dị tâm với ta, trong mắt trong lòng cũng đều là ta. Mà ngươi thì sao?"

Ngụ ý, cho dù Nha Nương có lòng tính toán, ông ta cũng nguyện ý bao dung, đồng thời cũng không mảy may ghét bỏ.

Mặt Phương Thu Ý tràn đầy vẻ không tin, chán nản lui lại một bước.

Nàng nhìn hai người ôm nhau trước mặt, cảm thấy tình huống này như đã từng gặp qua. Giống như... Lâu Ngọc Dung trước đấy cũng từng chỉ trích nàng ta và Lâm Nguyên Đạc như thế, mà khi đó Lâm Nguyên Đạc chính là Cung Xương lúc này, còn Nha Nương chính là nàng ta.

Nghĩ đến đây, toàn thân Phương Thu Ý từ trong ra ngoài đều lạnh run người.

Nàng đã từng là người được thiên vị, cho nên, rất rõ một nam nhân khi thiên vị sẽ thiên vị đến mức như nào.

Đây chính là báo ứng!

Dù trong lòng Phương Thu Ý đã rõ ràng là mình sẽ trở thành người bị ghét bỏ, nhưng lại không cam tâm cứ rời đi như vậy, nhào tới nói: "Cung Xương, chúng ta là phu thê gần hai mươi năm, tình cảm nhiều năm như vậy chắc chắn không phải giả dối. Chàng đuổi ta đi, chính là muốn ta chết. Chàng không thể tuyệt tình như thế!" Nàng ta tiến lên muốn kéo tay áo của ông ta, nhưng ông ta lại tránh đi.

Trong lòng Phương Thu Ý càng lạnh hơn, lời nói ra rất hèn mọn: "Chàng giữ ta lại có được hay không? Ta mặc kệ giữa hai người như thế nào, chỉ cần cho ta một chỗ dung thân thôi, ta phải chăm sóc Oánh Oánh."

Cung Xương lại lui lại một bước, không cho nàng ta đυ.ng vào mình: "Phương Thu Ý, hai chúng ta đã hòa ly, không có bất cứ quan hệ nào. Xin ngươi tự trọng."

Phương Thu Ý từ đầu đến cuối đều không chạm được vào ông ta, nghe ông ta nói như thế thì liền sợ hãi, vội vàng nói: "Chúng ta là phu thê, đến chuyện thân mật nhất cũng đã từng làm, hiện tại tự trọng có quan trọng hay không?"

Nàng ta nhào tới phía trước, ôm lấy eo của ông ta.

Tiếp theo, cả người lập tức bay ra ngoài.

Cung Xương hung hăng đẩy người ra, cười lạnh nói: "Phương Thu Ý, ngươi không phải từng rất cao cao tại thượng sao? Ngươi chẳng phải rất dè dặt lễ độ sao? Người không biết xấu hổ này là ngươi sao?"

Phương Thu Ý nằm rạp trên mặt đất, gào khóc.

Cung Oánh Oánh đứng dưới mái hiên không dám bước lên, sợ mình cũng bị giận chó đánh mèo đuổi ra ngoài.

Bây giờ của hồi môn trong tay nàng ta có thể đổi được hơn mười lượng bạc, kỳ thật cũng không sợ bị đuổi, hơn nữa, nàng ta còn có thể gả cho người khác. Không muốn đi, chỉ là không cam tâm mà thôi. Cửa hiệu son phấn tốt như vậy, nếu nàng ta cứ như vậy rời đi, chắc chắn sẽ rất hời cho đứa trẻ Trường An kia. Cửa hiệu này rõ ràng chính là phụ mẫu nàng những năm qua dành dụm được, nếu bán đi thì chí ít cũng có thể lấy được hơn trăm bạc, để nàng ta chắp tay tặng cho người khác, nàng ta không làm được!

Ánh mắt Phương Thu Ý liếc qua, nhìn thấy nữ nhi đứng dưới mái hiên, thấy mình ngã sấp xuống mà không thèm tiến lên, không nói không rằng còn lui về sau hai bước, ngay lập tức nàng càng buồn hơn.

Nàng khóc đến thương tâm, bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một đôi giày thêu.

Nàng ta nâng hai mắt đẫm lệ lên, mơ hồ thấy Nha Nương.

Nha Nương khom người, vươn tay ra: "Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc. Kỳ thật, dù tỷ làm loạn như thế nào thì cũng không thể về được đâu." Dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Vừa nãy ta đã bảo tiểu nhị lấy giấy hôn thú của hai người về."

Nàng ta bày ra vẻ mặt tiếc hận, nhưng lời nói lại băng lãnh vô tình, như một cái đao nhọn cắm vào đáy lòng Phương Thu Ý.

Phương Thu Ý trừng lớn mắt.

Từ lúc thư hòa ly viết xong đến bây giờ, trước sau mới chỉ hai canh giờ mà Nha Nương đã lấy được giấy hôn thú rồi, có thể thấy được là sau khi cầm thư hòa ly nàng ta đã ngay lập tức đến nha môn.

Phương Thu Ý trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi đã sớm tính toán kỹ đúng không?"

Hai người cách quá gần, ánh mắt Phương Thu Ý quá ác, Cung Xương sợ nàng làm Nha Nương bị thương, tiến lên ôm lấy người nàng ta.

Nha Nương mở tròn mắt, nói: "Tỷ tỷ, ta cũng là vì Cung gia."

Phương Thu Ý bi phẫn: "Ngươi vì cái rắm, ngươi đừng làm ra vẻ quên mình vì người đi. Ngươi rõ ràng là vì chính ngươi."

Nha Nương ngữ khí ôn nhu, thấp giọng nói: "Tỷ và Lâm đông gia qua lại mật thiết. Ông ta thiếu nợ nhiều như vậy, côn đồ sòng bạc cũng không nói đạo lý, lỡ như cho rằng hai người là phu thê, chạy đến cửa hiệu thì phải làm sao bây giờ?"

Phương Thu Ý suýt nữa tức điên lên: "Hoá ra ngươi cũng biết cửa hiệu này có một phần của ta."

"Không." Ánh mắt Nha Nương nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Cửa hiệu có thể kiếm bạc, là bởi vì phụ thân Trường An hao tâm tổn trí, phí sức trù tính rồi tính toán, những son phấn kia vốn có thể mua từ nơi khác. Nói thật, lấy hàng từ cửa hiệu của Lâm gia cũng không nhất định là sẽ có lời."

Ngụ ý, Lâm Nguyên Đạc còn kiếm lời từ Cung Xương, đồng thời xoá bỏ sạch sẽ việc Lâm Nguyên Đạc vì Phương Thu Ý mà dùng giá tiền rẻ nhất cầm hàng.

Phương Thu Ý cực kỳ phẫn nộ: "Không biết xấu hổ!"

Cung Xương không kiên nhẫn được nữa: "Sắc trời không còn sớm, ngươi mau chóng tìm nơi đặt chân đi. Đã từng có nhiều năm phu thê, ta hi vọng ngươi có thể sống tốt." Ông ta nhìn về sau cửa, chỗ Lâm Nguyên Đạc đang không ngừng thăm dò, thành tâm nói: "Thu Ý, ngươi là nữ tử thông tuệ. Hẳn phải biết lựa chọn như thế nào cho ngươi bây giờ là tốt nhất, hiện tại Lâm Nguyên Đạc chính là cái hang không đáy, ngươi đối với hắn có tình cảm rất sâu, nhưng lúc này không nên ở cùng hắn. Ngươi còn trẻ, có thể tái giá, cố gắng thì có thể gả vào một hộ giàu có, nếu thực sự không buông bỏ được hắn thì ngươi còn có thể vụиɠ ŧяộʍ như trước..."

Lời nói của Cung Xương có một phần là thật tâm. Bởi vì Phương Thu Ý sống không tốt, chắc chắn sẽ tìm ông ta gây phiền phức.

Về phần nửa câu sau, thì mang theo ý mỉa mai, ông ta càng nói càng thuận miệng: "Ta là nam nhân nhỏ mọn, không chấp nhận được nữ nhân của mình và nam nhân khác qua lại với nhau. Nhưng mà, trên đời này nhiều người như vậy, mỗi người đều có tính tình khác biệt, cố gắng tìm thì chắc cũng có người có thể chấp nhận được đấy?"

Những lời này rõ ràng là châm chọc.

Phương Thu Ý trừng mắt nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, lại nhìn về phía nữ nhi dưới mái hiên đã đi vào trong phòng. Cười thảm một tiếng, bò dậy, lảo đảo rời đi.

Lâm Nguyên Đạc chờ ở cổng, nhìn nàng thất hồn lạc phách đi ra, mặt mũi tràn đầy lo âu tiến lên đỡ.

Phương Thu Ý tiện tay hất ra: "Ngươi đi đi, ta không cần ngươi lo."

Lâm Nguyên Đạc đưa tay ra thì bị hất đi, tựa như lấy ra thực tình lại bị nàng ta đập nát, trong lòng nát bét, hô hấp cũng khó khăn.

Ông ta gian nan mở miệng: "Thu Ý, ta nguyện ý chăm sóc muội."

Phương Thu Ý lúc này cảm xúc phức tạp, bi phẫn đan xen liền kích động rống to: "Ngươi bây giờ lấy cái gì chăm sóc ta? Dùng mấy trăm lượng ngươi nợ sao?"

Lâm Nguyên Đạc thấp giọng nói: "Muội theo ta đi, ta sẽ nghĩ biện pháp trả nợ."

Nghe vậy, Phương Thu Ý vô cùng hoài nghi, đưa tay ra lau nước mắt: "Ngươi nói nghe xem."

Đường phố không đủ rộng rãi, người qua lại có rất nhiều, Lâm Nguyên Đạc nhìn chung quanh một chút: "Vừa đi vừa nói."

Đã có nhiều năm tình nghĩa như vậy, Phương Thu Ý đương nhiên tin tưởng hắn.

Hai người nói chuyện, dần dần đi xa.

* Tần Thu Uyển gần đây sống không tệ, lại mở thêm mấy cửa hiệu, Chử Tu Nghệ thì mở còn nhiều hơn, bên trong nội thành có mấy cửa hiệu làm ăn khá khẩm đều lặng lẽ đổi chủ.

Liên quan đến việc gần đây trong thành có nhiều đồ giá giảm đi rất nhiều, nhất là những đồ vật phổ thông giảm giá sâu, giá tiền cứ vừa giảm rồi lại giảm.

Nhưng mà, ở trong hí lâu và trà lâu mới lên, mọi người tiêu xài rất hoang phí.

Một nhóm phú gia công tử ăn uống no nê, mặc dù sắc hương đều đủ, cũng được hầu hạ thoải mái, nhưng số bạc phải tốn thì đúng là rất đáng sợ. Đồ ăn thì đúng là tốt thật, nhưng việc đi đến hí lâu hay trà lâu cũng là tượng trưng cho một loại thân phận.

Cho nên, mấy cửa hiệu đều sớm đã bị người ta nhòm ngó, thậm chí còn có người vì muốn đặt bàn tiệc mà lặng lẽ đút bạc cho chưởng quỹ.

Chử Tu Nghệ kiếm lời rất nhiều, cái chậu chứa đầy bát, trong bát cũng đầy tiền.

Chử gia chủ đến Lâu gia một chuyến, hắn ta đối với việc đệ đệ thú một người lớn tuổi hơn hắn, còn đã từng hòa ly thì rất bất mãn. Nhưng sau khi ở chung thì cũng đã gỡ bỏ được khúc mắc.

Nhưng mà, hắn từng nghe qua chuyện Lâu Ngọc Dung sau khi hưu phu, nên đã bí mật dặn dò đệ đệ, nếu sống khổ quá thì hãy hồi phủ đi.

Lâu Ngọc Dung đối với nữ nhi của mình rất là để ý, sợ nàng bị thương tổn, không muốn để nàng ta gặp người ngoài lắm. Nhưng Tần Thu Uyển thì lại khác, đi đâu cũng mang theo nàng, dần dần, ở trong thành có rất nhiều người biết Lâu Ngọc Dung có một nữ nhi ngây thơ.

Nhìn thấy hai phu thê buôn bán, càng làm càng lớn, rất nhiều người hữu tâm đã tới cửa cầu thân. Đương nhiên là đều bị cự tuyệt.

Trong lúc Tần Thu Uyển phát hiện mình có thai thì ở ngoại thành có một căn tiểu viện đã phát hỏa.

Trong đó, người ta chuyển ra ba xác chết cháy đen, sau khi khám nghiệm tử thi nghiệm thì đã biết được trong đó có một lão niên và hai nữ tử, còn có một nam tử trung niên. Còn lại ở trong sương phòng thì có một người trẻ tuổi đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Trong đám cháy, may mắn có một người trẻ tuổi vẫn còn sống, đó chính là Lâm Hữu Lang.

Tin tức này vừa truyền đi, tất cả mọi người đã nghị luận ầm ĩ.

Chuyện Lâm Nguyên Đạc cùng hai nữ nhân kia đã từng truyền ra khắp nơi hồi lâu, tất cả mọi người đều nghe đến mức mệt mỏi, đã rất lâu rồi không còn nhắc đến nữa. Không ngờ, hiện tại lại xảy ra chuyện này.

Toàn bộ Lâm gia, chỉ còn lại Lâm Hữu Lang - người ruồng bỏ mẫu thân để thú nữ nhi của Phương Thu Ý, hắn bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh... Mẫu tử đồng lòng, lần này, Lâu Ngọc Dung có đón người này về không?

Những ngày qua, Lâm Hữu Lang chịu không ít khổ cực, nói chính xác thì là từ khi hắn rời khỏi mẫu thân hắn thì ngoại trừ có hai ngày thoải mái, về sau chỉ có ăn không ngon ngủ không ngon, mỗi ngày đều vì sính lễ thú thê mà phát sầu. Sau này thì lại vì nợ nần mà phát sau, lại sau này nữa thì ngày nào cũng mệt mỏi gần chết... Cuối cùng còn bị thương nặng như vậy.

Thật ra, những ngày qua hắn hôn mê, ngoại trừ lúc ngủ thì ý thức hắn vẫn luôn thanh tỉnh.

Biết phụ thân cả ngày vì trả nợ mà phải bôn ba, biết bọn côn đồ đến đòi nợ, cũng biết ông ấy mang Phương Thu Ý về.

Thậm chí còn nghe được hai người bọn họ ở trong phòng thương lượng với nhau.

"Một mồi lửa đốt sạch, rồi hai chúng ta rời đi, còn Hữu Lang, ta cũng không tin nữ nhân Lâu Ngọc Dung kia không trả nợ."

Phương Thu Ý còn làm bộ lo lắng: "Lỡ như thế lửa khống chế không nổi, Hữu Lang..."

"Đó là mệnh của nó, nếu mình chết xong, sòng bạc sẽ không làm phiền nữa. Cùng lắm thì cả đời này chúng ta đều không trở lại."

...

Sau đó, hai người liền rời đi.

Lâm Hữu Lang nghe thấy tiếng lửa bừng bừng, cũng đã nhận ra thế lửa nóng rực đang đến gần mình, hắn muốn mở mắt ra, nhưng lại không mở ra được.

Cũng may, có người phát hiện hoả hoạn đã chạy vào cứu được hắn.

Chuyện phát triển đến bây giờ, đã có người hảo tâm đến đây thông báo cho Tần Thu Uyển.

Hổ dữ không ăn thịt con, thân là mẫu thân, nhìn thấy nhi tử trọng thương không ai chăm sóc, dù là người nhẫn tâm đến mấy cũng sẽ đón con mình về.

Tần Thu Uyển biết được việc này thì thực sự đã đi đón, hơn nữa còn tự mình đi.

Không ngờ trong lúc dọn dẹp xảy ra chút chuyện, Tần Thu Uyển vừa đi đến chỗ cửa tiểu viện bị cháy mất một nửa thì chủ nhân tiểu viện này và côn đồ sòng bạc đã chờ từ sớm ở nơi đó. Thấy nàng, bọn họ lập tức xông tới.

Côn đồ không chút khách khí bắt đầu đòi nợ.

Còn chủ nhân tiểu viện thì lấy lòng thương, khóc sướt mướt bảo Tần Thu Uyển bồi thường.

Nếu là người bình thường thì cũng thôi đi, đây lại còn là nữ tử Lâu gia, người này tạo ra một căn tiểu viện như thế, số bạc thu được chẳng qua chỉ là mưa bụi. Cho nên, chủ nhân tiểu viện quyết định nhất định phải cầm được bạc về.

Bọn côn đồ cũng giống vậy, cha nợ con trả, lý lẽ chính đáng. Trừ phi Lâu Ngọc Dung không cần nhi tử nữa, còn nếu vẫn cần và muốn đưa người đi thì phải trả nợ đã.

Bên cạnh còn kèm theo mấy tên quen biết Lâm Nguyên Đạc, trên mặt treo một chữ “mượn”. Nhìn bọn họ đúng là một đám rắc rối, giống như muốn ép người ta phải tra tiền cho bằng được, bằng không sẽ gặp tai họa vậy.