Chương 112: Nguyên phối thứ tư, hai hợp một

Cung Oánh Oánh bị dọa đến tái mặt.

Tần Thu Uyển tiếp tục nói: “Làm người, phải xem trọng ân nghĩa. Chưa nhắc đến việc trước đây Lâm Nguyên Đạc đã chăm sóc cho hai mẫu nữ các ngươi thế nào, thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi, giúp đỡ cả Cung Xương, chỉ mong hai người các ngươi thành phu thê. Nó mang nợ nhiều như vậy để lấy ngươi, ngươi nên giúp nó trả nợ. Ngươi không muốn đi mượn thì thôi, nhưng của hồi môn trong tay ngươi, cũng nên thế chấp để trả lại cho bọn họ.”

Bọn côn đồ cũng nghĩ như vậy, cảm động mà nước mắt lưng tròng.

“Đa tạ Lâu đông gia đã bênh vực lẽ phải.” Tên cầm đầu bọn côn đồ nhìn Cung Oánh Oánh: “Món nợ này, bọn ta cũng không bắt ngươi lập tức trả hết toàn bộ, ngươi chỉ cần đưa những thứ trong tay ngươi thế chấp cho bọn ta. Huynh đệ bọn ta trong nhà trên có người già, dưới có trẻ nhỏ...đều nhờ vào việc chúng ta côn đồ mà sống qua ngày. Mấy ngày qua bọn ta vì món nợ này của các ngươi đúng là sầu bạc cả đầu, trong nhà sắp không còn gì để ăn nữa. Ta có một người huynh đệ, mẫu thân của hắn ta bị bệnh, bởi vì không có bạc để mời đại phu, nên đã qua đời.”

Tên côn đồ nói vô cùng thê thảm: “Đây là sự thật, ngươi có thể đi nghe ngóng thử.”

Cung Oánh Oánh bị ép đến mức không thể lùi được nữa, giống như nếu không lấy của hồi môn ra, bản thân sẽ là người mang tội ác tày trời.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, nhìn về phía phụ thân với vẻ mặt bất lực.

Cung Xương đương nhiên cũng không muốn trả, của nhi nữ cũng là của ông ta, làm vậy cũng tương đương với việc lấy bạc từ trong túi ông ta ra trả nợ, nên ngay lập tức muốn bác bỏ.

Tần Thu Uyển thấy vậy, cướp lời nói: “Cung đông gia, nhà các ngươi nhận nhiều lễ vật của Lâm gia như vậy, không được vô tình vô nghĩa thế chứ.”

Ý nói, nếu còn không trả nợ chính là đồ nhẫn tâm, bạc bẽo.

Cung Xương vừa định mở miệng thì lập tức bị chặn ở ngang họng.

Cung Oánh Oánh vừa định rời đi với chiếc hộp trên tay, nhưng nàng ta đã bị chặn lại. Hộ vệ tiến lên ngăn lại, đưa người và hộp ra đường.

Bọn côn đồ nhìn thấy phần của mình, liền đưa tay ra lấy.

Cung Oánh Oánh vội giật lại.

Nhưng nàng ta là một cô nương yếu ớt, làm sao có thể giành lại được bọn côn đồ cao to?

Vậy nên trong nháy mắt, chiếc hộp đã đổi chủ.

Cung Oánh Oánh vội đến mức suýt bật khóc: “Các ngươi trả lại cho ta.”

Bọn côn đồ vốn dĩ đã nhận vào thì không bao giờ nhả ra, làm sao mà nói trả là trả?

Mặt khác, chủ nhân tiểu viện và vài chủ nợ khác ở bên cạnh cũng nhanh chóng phản ứng lại, bước lên cản đám côn đồ lại: “Bọn ta chỉ bị nợ một ít, các ngươi có thể dàn xếp trả cho bọn ta trước được không?”

Đương nhiên điều đó là không thể.

Chủ nhân tiểu viện và các chủ nợ khác bắt đầu ăn vạ, người này so với người kia càng thảm hơn, giống như cả nhà sẽ chết đói nếu như thiếu một ít bạc này vậy.

Càng ở tầng lớp thấp, thì càng muốn có danh tiếng. Bọn côn đồ nếu như xuống tay quá tàn nhẫn, sau này còn ai dám đến cửa mượn tiền?

Nhìn đám người trước mắt, bọn côn đồ vừa muốn có bạc vừa muốn danh tiếng. Trước đây cũng đã gặp phải chuyện thế này rồi, tên cầm đầu bước tới, thở dài nói: “Bọn ta đòi số tiền ít ỏi này khó khăn thế nào, mọi người đều biết. Vậy nên, số tiền này có thể cho, nhưng không thể cho hết. Thế này đi, ta cho các ngươi hai phần lợi nhuận.”

Chủ nhân tiểu viện: “...”

Các chủ nợ khác: “...”

Kỳ thực, sau khi phát hiện Lâm Nguyên Đạc đã chết và Lâm Hữu Lang thì đang mê man bất tỉnh, trong lòng bọn họ đã có suy nghĩ không thể thu được món nợ này về.

Hơn nữa tiền nợ cũng không nhiều, hai phần tiền lãi cũng không được bao nhiêu. Sau khi cố gắng mà không có kết quả, mọi người đều vui vẻ cầm lấy số bạc và rời đi.

Cứ như vậy, chủ nợ của Cung Oánh Oánh chỉ còn lại đám người sòng bạc.

Bọn côn đồ của sòng bạc tự cho rằng mình đã làm chuyện tốt, nên hùng hồn nói ở trước mặt mọi người: “Mọi người đã thấy rồi đó, chúng ta cũng là người biết nói đạo lý.”

Dứt lời thì thật sự không dây dưa nữa, nghênh ngang rời đi.

Chủ nợ và bọn côn đồ ồn ào vừa rời đi, khung cảnh lập tức yên tĩnh hơn hẳn.

Tần Thu Uyển xem kịch đủ rồi thì sai người đưa Lâm Hữu Lang đến Cung gia.

Cung Xương tức đến mức l*иg ngực phập phồng: “Lâu đông gia, ngươi thật quá đáng, đây là nhi tử của ngươi, ngươi còn bắt ai chăm sóc?”

Tần Thu Uyển nghiêm nghị nói: “Ngươi ta nói tế tử cũng là một nửa nhi tử. Nhi tử ta đủ hiếu thảo với ngươi, cũng không bắt ngươi chăm sóc, chỉ mượn ngươi một gian phòng mà thôi. Nếu ngay cả chuyện này ngươi cũng không nguyện ý...thì người quá đáng chính là ngươi.”

Hộ vệ được huấn luyện bài bản, sau khi đặt người nằm xuống thì nhanh chóng lùi ra.

Tần Thu Uyển đứng ở trước cửa của cửa hiệu Cung gia, nói với đám đông vẫn chưa rời đi: “Mọi người vừa rồi đều nghe thấy rồi đó, đại phu đã nói nhi tử ta chỉ cần chăm sóc thật tốt thì vẫn có thể sống được.”

“Người ta thường nói cửu bệnh vô hiếu tử*. Câu này cũng có thể dùng cho các cặp phu thê, lúc trước Cung Oánh Oánh trăm phương ngàn kế muốn gả cho nhi tử ta, trong đó có mấy phần thật tâm ta không biết. Nếu như sau này nhi tử ta xảy ra chuyện, nhất định là do nàng ta không nguyện ý chăm sóc nên ra tay tàn nhẫn...”

Nghe thấy lời này, Cung Oánh Oánh gần như phát điên, cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã không yên tâm, vậy thì mau đưa hắn ta đi đi!”

Tần Thu Uyển nhìn nàng ta với vẻ mặt không hài lòng: “Đây là thái độ của ngươi với trưởng bối sao? Hữu Lang là nhi tử của ta, nó làm trái ý ta cũng muốn lấy ngươi. Điều này cho thấy tình cảm sâu đậm của nó dành cho ngươi.” Nói đến đây, nàng thở dài một tiếng: “Trên đời này, có mẫu thân nào có thể kìm lòng trước nhi tử? Dệt hoa trên gấm thì dễ nhưng đưa than ngày tuyết mới khó. Bây giờ chính là lúc nó khó khăn nhất, nếu ngươi có thể chịu khổ cùng nó...sau này ta sẽ tiếp nhận ngươi. Nói thật, ta không thiếu bạc, cũng không thiếu người hầu hạ, đây là một bài kiểm tra dành cho ngươi.”

Gần như đã nói rất rõ ràng, nếu Cung Oánh Oánh nguyện ý chăm sóc Lâm Hữu Lang không một lời phàn nàn, về sau có thể lập tức chuyển về Lâu gia làm thiếu phu nhân thực sự.

Thành thật mà nói, khoảnh khắc Cung Oánh Oánh nghe thấy điều đó, trái tim nàng ta lập tức bị lay động.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến lúc bản thân phải chăm sóc cho Lâm Hữu Lang đang hôn mê bất tỉnh, nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt mình tối sầm.

Nàng ta từ nhỏ đến lớn đều có bà đỡ ở bên cạnh hầu hạ, ngay cả bản thân còn không chăm sóc được, thì sao có thể chăm sóc người khác?

Lúc trước trong tay nàng ta có một phần hồi môn lớn, nên việc mời người về đương nhiên là thuận tiện. Nhưng hiện tại trên người nàng ta chỉ còn lại một ít bạc lẻ, ngay cả bản thân còn không đủ tiêu. Nếu như hỏi phụ thân...điều đó chắc chắn là không thể.

Tần Thủ Uyển không quan tâm nàng ta có đồng ý hay không, sau khi nói xong liền lên xe ngựa rời đi.

Không hề trì hoãn dù chỉ một chút.

Cung Oánh Oánh vẫn còn chưa nói xong, thì xe ngựa đã chỉ còn lại một cái bóng. Lời đã đến bên miệng, chỉ có thể nuốt lại vào bụng.

Trên đường trở về, tâm trạng Tần Thu Uyển rất tốt.

Vân Đoá ở bên cạnh tò mò hỏi: “Nương, có chuyện gì tốt sao?”

Tần Thu Uyển dịu dàng vuốt đầu nàng: “Phải, có chuyện tốt. Vân Đoá có mừng cho ta không?”

Vân Đoá cười nhẹ nhàng: “Chỉ cần nương vui, con cũng sẽ vui.”

Không giống như không khí vui vẻ của hai mẫu nữ bọn họ, lúc Cung Oánh Oánh nhìn Lâm Hữu Lang nằm bất tỉnh trên giường, vẻ mặt giống như phụ mẫu sắp chết đến nơi.

Sau khi đến gần, nàng ta ngồi xổm xuống trước giường: “Hữu Lang, ngươi mau tỉnh lại đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Người trên giường nhắm chặt hai mắt, không hay biết gì.

Cung Xương đứng ở cửa, xụ mặt nói: “Oánh Oánh, tên này do con đưa vào, đừng hy vọng ta sẽ giúp con. Bà đỡ trong nhà rất bận, không có thời gian nấu canh giúp con đâu. Gần đây cửa hiệu buôn bán không tốt, chi tiêu trong nhà cũng phải giảm bớt, chỉ đủ cho người một nhà chúng ta ăn uống, không dư tiền mua đồ bồi bổ cơ thể cho hắn ta, con tự mình nghĩ cách đi.”

Cung Oánh Oánh lập tức nước mắt lưng tròng: “Phụ thân, người đã thấy rồi đó, bạc của con đã bị lấy mất rồi, còn tiền đâu mà mua cho cho hắn ta.”

Vẻ mặt của Cung Xương vẫn không thay đổi, thậm chí còn có chút lạnh lùng: “Đó là chuyện của con.”

Cung Oánh Oánh nhìn phụ thân cao lớn ở trước cửa, ánh mắt càng trở nên mơ hồ: “Phụ thân, nương mất rồi, người không đau lòng chút nào sao?”

Vẻ mặt Cung Xương hờ hững: “Người được xếp vào viện tử đó bình thường đều sẽ chú ý đến việc dùng lửa. Lúc đó không có trù nương. Ai biết lửa từ đâu mà đến?” Ông ta cười như không cười: “Có lẽ Lâm Nguyên Đạc không chịu nổi đám côn đồ, nên đã bảo nương con cùng nhau tự tử, làm gì đến lượt ta đau lòng?”

Cung Oánh Oánh mở to mắt, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc: “Phụ thân, sao người có thể nói như vậy? Đó là thê tử của người. Là thê tử đã đồng cam cộng khổ với người hai mươi năm!”

“Vậy thì sao?” Sắc mặt Cung Xương vẫn không thay đổi: “Trong những năm ta và nàng ta làm phu thê, nàng ta chỉ hưởng thụ cảm giác được ta cung phụng. Trước giờ chưa từng động một chút chân tình với ta, trong mắt, trong tim đều là người khác. Thê tử như vậy, thử hỏi có ai lại muốn quan tâm?”

“Không thể nào.” Giọng điệu của Cung Oánh Oánh chắc chắn: “Người hiểu lầm nương rồi. Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, người thương nương của con như vậy, cho dù bà ấy có là tảng đá cũng sẽ bị rung động! Làm sao có thể không có một chút chân tình nào với người? Nếu thực sự không có, bà ấy và Lâm thúc sớm đã...”

“Con nghĩ hiện tại bọn họ không có tư tình sao?” Cung Xương nóng nảy ngắt lời nàng ta: “Hiện tại Lâm Nguyên Đạc nợ nần nhiều như vậy, vừa nhìn đã biết là một hố lớn, mà nương con thì vẫn khăng khăng muốn nhảy vào. Đó không phải là chân tình thì còn có thể là gì?”

Cung Oánh Oánh á khẩu không nói nên lời.

Cung Xương cười lạnh một tiếng: “Mọi thứ ta đã nói rõ ràng rồi, trong nhà có cơm cho con, nhưng hắn ta thì không.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Nước mắt Cung Oánh Oánh chảy ra ngày càng nhiều, ghé vào giường khóc lớn.

Khóc xong cũng đã đến giờ ăn tối.

Trong nửa ngày như vậy, Cung Oánh Oánh đã hốt hoảng sợ hãi, lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, nên thật sự có chút đói bụng.

Đến nhà bếp ăn một bữa tối ngon lành, sau khi quay lại nhìn thấy Lâm Hữu Lang trên giường, trong lòng đang thầm tính xem nên mua gì cho hắn ta với số bạc ít ỏi này.

Hiện tại hắn ta không thể nuốt được đồ khô, chỉ có thể húp canh. Số bạc ít ỏi đó nếu dùng để mua gà, e rằng cũng chỉ mua được hai ba con, nhưng Lâm Hữu Lang bệnh nặng như vậy, bao nhiêu con gà mới có thể khoẻ lại?

Cung Oánh Oánh ngồi xổm xuống trước giường, ngập ngừng hỏi: “Hữu Lang, ngươi đói không?”

Lâm Hữu Lang: “...” Chắc chắn là đói rồi!

Người trên giường vẫn không nhúc nhích, Cung Oánh Oánh đợi một lúc rồi nói: “Nếu ngươi đã không nói gì, ta sẽ xem như ngươi không đói? Ngươi không biết, hôm nay đám côn đồ hung ác thế nào đâu, thoáng chốc đã lấy hết của hồi môn của ta, bây giờ trên người ta không còn một xu nào cả...Chúng ta có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, được chứ?”

Lâm Hữu Lang: “...” Điều đó chắc chắn không được!

Nhưng hắn ta không thể nói nên lời, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của Cung Oánh Oánh, trái tim hắn ta dần trở nên tuyệt vọng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chưa đến một tháng, hắn ta chắc chắn sẽ chết đói.

Trong những ngày nằm ở trên giường, Lâm Hữu Lang cũng đang ngẫm lại những việc mình đã làm trước đây. Hắn ta thấy rằng từ sau khi mình rời khỏi mẫu thân, thì chưa từng có ngày nào tốt đẹp. Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn ta là khi hắn ta là nhi tử ngoan ngoãn của mẫu thân.

Nếu như được trở lại một lần nữa, hắn ta chắc chắn sẽ về với mẫu thân, không cưới gả cái gì nữa hết! Cũng không nghe lời phụ thân làm bậy nữa.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, hắn ta hiện tại ngay cả nói chuyện còn không nói được.

Đến tối, Cung Oánh Oánh cũng không trở về phòng.

Tất cả các phòng trong nhà đều đã có người, nam nữ trên bảy tuổi đã không thể ở riêng cùng nhau, nàng ta cũng không thể chạy đến sống cùng Trường An. Nàng ta thật sự không muốn trở về ngủ chung với một kẻ sống dở chết dở, vậy nên nàng ta dứt khoát đến chỗ chiếc giường nhỏ trong cửa hiệu để ngủ.

Thỉnh thoảng, tiểu nhị cũng sẽ ở lại và ngủ trên chiếc giường này.

Buổi sáng Nha Nương thức dậy đã thấy Cung Oánh Oánh từ trong cửa hiệu đi ra, còn thấy chăn mền trên chiếc giường nhỏ phía sau tủ vẫn chưa được gấp lại, lúc này mới hiểu ra mọi chuyện. Đợi đến khi tiểu nhị đến làm, liền phân phó nói: “Gần đây trong nhà lộn xộn, buổi tối ngươi cứ ngủ lại đây đi, tiện thể giúp đỡ cô nương một tay.”

Câu này vừa vặn bị Cung Xương từ trong phòng bước ra nghe thấy.

Một cô nương muốn di chuyển một đại nam nhân thực sự rất khó, bản thân Cung Xương sẽ không bao giờ giúp đỡ những việc dơ bẩn đó, vậy nên để tiểu nhị giúp đỡ là rất hợp lý. Cảm động trước ý định của Nha Nương, ông ta nói: “Oánh Oánh không thích nàng, còn chống đối với nàng, mà nàng vẫn nghĩ cho con bé hết lần này đến lần khác...Dù sao thì con bé cũng không cảm kích, nên nàng cũng đừng bận tâm nữa.”

Vẻ mặt Nha Nương dịu dàng: “Chân tình đổi chân tình, thϊếp giúp con bé bao nhiêu, sau này con bé sẽ hiểu được tâm ý của thϊếp. Con bé là nữ nhi của chàng, nếu thϊếp và con bé đối đầu nhau, chàng kẹt ở giữa cũng sẽ khó xử.”

Nghe thấy lời này, Cung Xương càng cảm động hơn: “Nha Nương, nàng thật tốt.”

Cung Oánh Oánh ôm chậu bước ra khỏi phòng, chuẩn bị múc nước rửa mặt, nhìn thấy mới sáng sớm hai người đã ôm nhau trong sân, thì ho khan một tiếng: “Phụ thân, con là đại cô nương, người phải chú ý một chút. Có một số việc tốt nhất vẫn nên làm ở trong phòng.”

Nha Nương tái mặt, đẩy ông ta ra chạy về phòng.

Rõ ràng là đang xấu hổ.

So với ý định của Nha Nương dành cho nhi nữ vừa rồi, lời này của Cung Oánh Oánh thực sự rất khó nghe. Cung Xương tỏ vẻ không hài lòng: “Nha di của con làm gì cũng nghĩ đến con, sợ con không di chuyển được người, nên đã cố ý bảo tiểu nhị ở lại qua đêm giúp con, xem con vừa rồi đã nói cái gì?”

Ở lại qua đêm?

Cung Oánh Oánh tức giận nói: “Nàng ta không có ý tốt!”

“Đúng là không thể nói lý.” Cung Xương phất tay áo, nhanh chóng đi vào cửa hiệu trước mặt.

Cung Oánh Oánh muốn giải thích, đuổi theo vào trong cửa hiệu, vừa vặn nhìn thấy có một khách nhân đến.

Cung Xương lập tức bước lên nghênh đón.

Trước mặt người ngoài, có nhiều lời không tiện nói ra, cũng không nên trì hoãn công việc làm ăn của gia đình. Cung Oánh Oánh chỉ biết nuốt những lời ấm ức vào trong bụng. Nghĩ rằng buổi trưa lúc ăn cơm nhất định phải nói rõ với phụ thân. Dù thế nào đi nữa cũng không thể để tiểu nhị ngủ lại đây, bằng không, nàng ta sẽ ngủ ở đâu?

Lâm Hữu Lang đã gầy trơ xương, đáy mắt xanh đen, sắc mặt tái nhợt, cả người giống như một con quỷ. Bắt nàng ta ngủ với hắn ta, nàng ta sẽ phát điên mất!

Cả một buổi sáng, ngoài việc giúp Lâm Hữu Lang lau mặt và tay, Cung Oánh Oánh vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào để đuổi Nha Nương đi, hoặc cách nào để phụ thân nàng ta nhìn rõ thấy bộ mặt thật của nữ nhân này. Điều quan trọng nhất là, làm sao để tiểu nhị về nhà ở trong thời gian này, tuyệt đối không được ở lại qua đêm.

Đang chống cằm suy nghĩ đến xuất thần, thì trong cửa hiệu truyền đến tiếng cãi vã.

Người làm ăn kỵ nhất là cãi nhau với người khác, Cung Oánh Oánh nghĩ rằng mình nên nhanh chóng đến đó để giúp đỡ gia đình, kéo lại chút hảo cảm của phụ thân dành cho nàng ta. Sau khi chạy đến trước cửa hiệu, vừa nhìn thấy những người bên trong, nàng ta lập tức xoay người bỏ chạy.

Người đang tranh cãi với Cung Xương trong cửa hiệu, chính là Tần Thu Uyển.

Lâm Hữu Lang sống ở đây, Tần Thu Uyển đương nhiên sẽ đến đây thăm hỏi. Nói cách khác là đến kiểm tra xem Cung gia đã chăm sóc người bệnh thế nào.

Cung Xương ngăn nàng bước vào: “Lâu đông gia, đây là nhà của ta. Tuy rằng chúng ta có một chút quan hệ, nhưng lúc trước kết thân, ngươi từ đầu đến cuối đều không ló mặt. Rõ ràng là không muốn nhận chúng ta là người thân, nếu đã không nhận, dựa vào đâu ta phải cho ngươi vào?”

Tần Thu Uyển không hề nhượng bộ, lại còn tiến lên hai bước: “Dựa vào nhi tử của ta đang sống ở đây! Chẳng lẽ ngươi định giam giữ nhi tử ta sao?”

Cung Xương cười lạnh: “Giam giữ? Nếu như ngươi muốn nhận lại người, ta đảm bảo sẽ không nói thêm một câu.”

“Ngươi nghĩ hay thật.” Tần Thu Uyển chế nhạo ông ta: “Lúc nó giàu có, Cung Oánh Oánh hao công tổn sức cũng muốn gả cho nó, Cung gia các ngươi có lẽ cũng tính toán không ít. Bây giờ nhi tử của ta nghèo túng, các ngươi liền muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó, không có cửa đâu. Muốn qua cầu rút ván, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Cung Xương: “...”

Tần Thu Uyển không muốn nghe ông ta nói nhảm, đẩy người ra, sải bước vào hậu viện: “Ngươi không cho ta vào, ta càng muốn tiến vào. Theo ta thấy, ngươi là đang chột dạ, chắc chắn các ngươi không chăm sóc tốt cho nhi tử của ta!”

Cung Xương: “...”

Bả vai ông ta bị đẩy đến đau nhức, sau khi phản ứng lại liền vội vàng chạy tới hậu viện.

Trong gian phòng có chút âm u, Cung Oánh Oánh đang ngồi bên giường, trong lòng tính toán liệu Lâu Ngọc Dung có phát hiện ra, nàng ta không cho Lâm Hữu Lang ăn hay không.

Nghĩ lại, Lâm Hữu Lang ngày hôm qua cũng như thế này, hắn ta cũng không nói chuyện được, không cho ăn thì có làm sao?

Lâu Ngọc Dung không có Thiên Lý Nhãn, cũng không biết bói toán. Có lẽ sẽ không thể nhận ra.

Ngay khi Tần Thu Uyển bước vào cửa, liền biết rằng Cung Oánh Oánh đã không chăm sóc tốt.

Mùi của bệnh nhân nằm trên giường nồng hơn rất nhiều so với ngày hôm qua họ đến. Nói cách khác, Cung Oánh Oánh hoàn toàn không giúp hắn ta dọn dẹp.

Trên thực tế, Tần Thu Uyển đã đoán được kết quả này, đối với chuyện này cũng đã có chuẩn bị.

Đi tới bên giường, liếc mắt nhìn người trên giường, hỏi: “Oánh Oánh, nó có phản ứng không?”

Cung Oánh Oánh có chút căng thẳng nuốt nước bọt, lắc đầu nói: “Không có.”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Lát nữa ta sẽ gọi đại phu tới xem.”

Nàng hơi quay đầu lại, phân phó nói: “Quan Nương, ngươi đến kiểm tra một chút.”

Vừa dứt lời, một bà đỡ từ cửa bước vào.

Cung Oánh Oánh bối rối.

Tần Thu Uyển đã nói: “Ngày hôm qua là ta suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ tới việc ngươi không biết chăm sóc người bệnh. Về phần phụ thân ngươi...vốn dĩ đã là một kẻ nịnh bợ, mà Hữu Lang bây giờ đã xuống dốc, căn bản không thể trông cậy vào ông ta. Vậy nên hôm nay ta đến đây, đặc biệt mang theo một bà đỡ chăm sóc người bệnh nằm liệt giường.” Nghe vậy, mắt Cung Oánh Oánh lập tức sáng lên.

“Tốt quá! Đa tạ mẫu thân thương tình.”

Lúc trước, Cung Oánh Oánh ghét nhất là việc Lâu Ngọc Dung ngăn mình vào cửa, bây giờ nàng ta lại gọi một tiếng mẫu thân, có thể thấy được sự vui sướиɠ của nàng ta.

Tần Thu Uyển mỉm cười: “Không cần cảm ơn. Ngươi phải học hỏi Quan Nương cho tốt. Sau khi chúng ta rời đi, Hữu Lang có sống tốt hay không, tùy thuộc vào ngươi học hỏi thế nào.”

Cung Oánh Oánh: “...” Rời đi?

Vẻ mặt của nàng ta không thể tin được: “Ý của người là, sau này ta phải tự mình chăm sóc?”

“Đương nhiên.” Tần Thu Uyển nói: “Phu thê các ngươi tình cảm sâu nặng, Hữu Lang nhất định không muốn mình cởi sạch trước mặt nữ nhân khác. Ta tin ngươi cũng giống vậy.”

Cung Oánh Oánh: “...” Giống cái rắm!

Ai muốn chăm sóc ai cơ chứ!

Nàng ta miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Ta không ngại.”

Tần Thu Uyển nhấn mạnh: “Nhưng ta ngại! Hữu Lang bây giờ không thể cử động, nếu ta để nữ nhân khác chạm vào nó, cho dù là bà đỡ thì sau khi nó tỉnh lại, có thể sẽ trách ta lo chuyện bao đồng? Phu thê các ngươi vì chuyện này mà có khúc mắc thì lại đổ lỗi cho ta. Vậy nên, ngươi vẫn nên tự mình chăm sóc thì hơn. Ngươi an tâm, Quan Nương sẽ ở bên cạnh chỉ điểm cho ngươi.”

Nghe đến câu cuối cùng, Cung Oánh Oánh suýt nữa ngất đi.

Rất rõ ràng, cho dù Quan Nương có đến dạy nàng ta, cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.

Từ hôm qua đến nay đã là một ngày một đêm, không cần nhìn cũng biết, người của Lâm Hữu Lang đã dơ đến mức nào. Cung Oánh Oánh trong lòng muốn kháng cự, vừa định thoái thác vài câu, đã nghe thấy bà bà độc ác nói: “Ta ra ngoài trước. Quan Nương, ngươi phải kiên nhẫn dạy Oánh Oánh học cho bằng được.”

Quan Nương phúc thân* nói: “Phu nhân yên tâm.”

(*Cách hành lễ của phụ nữ cổ đại)

Tần Thu Uyển đứng ở ngoài cửa.

Nghe thấy bên trong Quan Nương liên tục thúc giục Cung Oánh Oánh: “Đầu tiên, giở chăn lên, thay một tấm nệm sạch đặt dưới người ngài ấy, sau đó cởϊ qυầи áo...nhẹ một chút, đừng làm đau công tử.”

......

Sau một khắc, Tần Thu Uyển nghe thấy tiếng nôn mửa của Cung Oánh Oánh từ bên trong truyền ra.

Nghe động tĩnh thì có lẽ đã nôn ra không ít.

Thật lâu sau, mới nghe thấy giọng nói yếu ớt vô lực của Cung Oánh Oánh: “Ta không làm đâu. Ta không hầu hạ hắn ta, ta muốn hoà ly!”

Tần Thu Uyển nhếch miệng, cất giọng nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Cung Oánh Oánh lúc này đã mặt đầy nước mắt, nôn mửa lâu như vậy trọng miệng đã đầy mùi hôi chua, hòa với mùi sau khi giở chăn lên vừa rồi...Lúc này nàng ta đã nín thở, sợ rằng vừa hít vào, bản thân sẽ lại nôn ra.

Giọng của Quan Nương nghiêm khắc: “Thiếu phu nhân, ngài nhanh lên một chút. Cứ lề mề như vậy, công tử sẽ bị cảm mất.”

Cung Oánh Oánh: “...” Trước đây, nàng ta căn bản không có nhiều chân tình với Lâm Hữu Lang, chỉ cảm thấy hắn ta là người có thể gả được. Về sau Lâm gia sa sút, nàng ta liền muốn rút lui.

Hôm qua Lâm Hữu Lang được đưa đến đây, nàng ta chỉ thấy hắn ta thật phiền phức. Nhưng vào lúc này, Cung Oánh Oánh không những không muốn chịu trách nhiệm với Lâm Hữu Lang, mà còn cảm thấy chán ghét.

Cung Oánh Oánh không làm nữa, cho dù Quan Nương có đứng đợi ở cửa, nàng ta cũng muốn xông ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, Tần Thu Uyển đã chặn ở cửa: “Cung Oánh Oánh, ngươi thật sự không chăm sóc nó sao?”

Cung Oánh Oánh nôn đỏ cả mắt, trên mi còn vương vài giọt lệ, thật sự nhìn rất đáng thương. Lúc này nàng ta trừng mắt với người trước mặt: “Ta không hầu hạ hắn ta! Người là mẫu thân của hắn ta, lẽ ra phải lo cho hắn ta chứ. Nhiều tiền như vậy mà không mời được một người tốt hơn ta hay sao? Người rõ ràng là muốn giày vò ta...”

“Ngươi nói đúng.” Tần Thu Uyển dựa vào cửa, chân bước lên ngưỡng cửa, bình thản nói: “Hôm nay ngươi không giúp nó thay xong, ta sẽ không cho ngươi ra ngoài. Nếu như trời tối mà ngươi vẫn không nhúc nhích, vậy thì ngày mai ta sẽ ra đường rêu rao chuyện ngươi đã bỏ rơi phu quân bị bệnh nặng sau khi lấy một số lượng lớn hồi môn. Để ta xem ngươi gả cho người khác thế nào?”

Nghe được lời này, Cung Oánh Oánh tức đến bật khóc, nàng ta lau nước mắt, khóc lóc nói: “Người ức hϊếp người khác quá đáng...huhuhu...”

Tần Thu Uyển nhướng mày: “Đây là điều ngươi muốn! Chẳng phải lúc trước ngươi đã xin ta thanh toàn cho ngươi sao?”

Cung Oánh Oánh thực sự muốn đánh chết bản thân lúc trước. Cũng chính vì lúc đó nàng ta cho rằng làm gì có mẫu thân nào ở trên đời có thể lay chuyển được nhi tử của mình, Lâu Ngọc Dung sớm muộn gì cũng vì nhi tử của mình mà tiếp nhận nàng ta.

Nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới Lâu Ngọc Dung sắt đá đến mức, ngay cả sống chết của nhi tử cũng không quan tâm.

“Nhanh lên.” Tần Thu Uyển thúc giục.

Nàng còn phân phó nha hoàn: “Nói chi tiết chuyện xảy ra hôm nay cho bên ngoài biết.”

Cung Oánh Oánh: “...”

Hôn lễ trịnh trọng còn chưa qua được một năm, rất nhiều người vẫn còn nhớ đến.

Lâm gia bởi vì chuyện này mà mang nợ, thậm chí Lâm Nguyên Đạc còn chết vì nó. Nếu như để người ngoài biết được nàng ta không muốn chăm sóc phu quân đang bệnh nặng...sau này ai dám lấy nàng ta?

Cung Oánh Oánh giận dữ trừng mắt với người trước mặt: “Ta làm!”

Tần Thu Uyển nhìn nàng ta xoay người đi đến bên giường, thì quay đầu cười hỏi nha hoàn ở bên cạnh: “Đây có phải dùng ngữ khí ác độc nhất nói những lời đáng sợ nhất không?”

Nha hoàn lập tức nịnh nọt nói : “Phu nhân nói đúng.”

Cung Oánh Oánh quay lưng về phía cửa, suýt nữa đã bị tức chết.

Nàng ta nín thở, thay y phục cho Lâm Hữu Lang dưới sự hướng dẫn của Quan Nương. Đợi đến khi làm xong, nàng ta đã ướt đẫm mồ hôi, giống như mới được vớt từ trong nước lên.

Chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ phải sống như thế này mỗi ngày...nàng ta thực sự muốn chết.