Chương 117: Nguyên phối thứ tư (hoàn) hai hợp một

Vẻ mặt Tần Thu Uyển đầy chế giễu.

Còn Lâm Hữu Lang lại bị sự trơ tráo của nàng ta làm cho tức giận một phen, lại vừa mới tỉnh dậy nên cơ thể rất yếu ớt. Hắn ta tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt.

“Cung Oánh Oánh, ta thật sự chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như ngươi.” Lâm Hữu Lang tức giận đến mức toàn thân run lên: “Ta có trực giác, ta có thể nghe thấy được. Ngươi tưởng ta sẽ... tin những lời nói dối của ngươi sao?”

“Ngươi ghét bỏ ta như vậy, cần gì phải nói những lời dối trá này chứ?” Lâm Hữu Lang nghĩ đến bản thân vì nàng ta mà phải chịu biết bao nhiêu đau khổ, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận: “Ngươi và nương ngươi đều giống nhau, vì muốn đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, đều là những người vong ơn bội nghĩa! Ta vì một nữ nhân như ngươi mà đối đầu với mẫu thân, ta quả thật là một người ngu ngốc nhất thiên hạ mà!”

Lâm Hữu Lang uống canh lâu như vậy chỉ để duy trì tính mạng, cả người gầy đến mức chỉ còn lại một nắm xương, trong cơn giận dữ hắn ta cố gắng lắm mới có thể hét ra được những lời này. Hắn ta còn muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng lại ngất lịm đi trong khi cơn tức giận.

Tần Thu Uyển thấy vậy liền khoát tay ra hiệu: “Hồi phủ.”

Cung Oánh Oánh đang định đuổi theo nhưng Tần Thu Uyển đã quay đầu lại, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Cung Oánh Oánh, nếu như ngươi không sợ chết thì có thể từ chối hưu thư*!”

(*hưu thư: là đơn li dị vợ)

Cung Oánh Oánh sợ đến mức hoảng loạn và ngồi bệt xuống đất.

Hoà li thư và hưu thư là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Cung Xương không thể ngồi im được nữa, ông ta bước lên nói: “Lâu đông gia, nữ nhi ta tốt xấu gì cũng đã chăm sóc Hữu Lang lâu như vậy rồi, chuyện hưu thư thật sự có phần hơi quá đáng!”

“Ồ?” Tần Thu Uyển đang chuẩn bị rời đi, nghe được lời này ánh mắt liền tràn đầy vẻ háo hức: “Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy gọi người bên ngoài vào đây để phân xử.”

Không đợi cho Cung Xương kịp phản ứng, nàng đã phân phó: “Thả công tử xuống rồi cởϊ áσ của công tử ra.”

Chuyện hôm nay Cung gia đã làm kinh động đến nha môn, chuyện lớn như vậy người dân cả con phố ai ai cũng biết. Vừa nãy lúc đại nhân còn ở đây nên bọn họ không dám lại gần, sau đó đại nhân vừa rời đi, bên ngoài tầng tầng lớp lớp đều chật ních người xem náo nhiệt.

Tấm ván giường được đặt trên mặt đất, Lâm Hữu Lang khoác một chiếc áo trong màu trắng, sau khi chiếc áo được cởi ra, trên làn da trắng bệch là những vết bầm tím khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Hơn nữa, vừa nhìn là đã biết là do những vết cấu tạo thành, có một số chỗ còn hằn cả dấu vân tay.

Từ lúc nghe lệnh cởϊ áσ đến lúc mọi người kinh ngạc thốt lên đều không quá vài giây, Cung Oánh Oánh muốn ngăn cản cũng không thể.

Dưới cái nhìn của mọi người, tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng đến nàng ta.

Trước đây khi Lâm Hữu Lang được đưa đến, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến, không nhìn thấy thì cũng đã được nghe nói qua. Mẫu thân của Lâm Hữu Lang nói rằng nhi tử muốn chung sống với nhi tức, để người khác chăm sóc sẽ không thích hợp nên mới đón hắn ta qua đây.

Sau đó hình như lại đưa một nữ nhân đến để dạy bảo Cung Oánh Oánh cách chăm sóc hắn ta… Điều đó cũng có nghĩa là những vết thương này của Lâm Hữu Lang nhất định là do Cung Oánh Oánh làm.

“Đúng là một nữ nhân có tâm địa độc ác.”

“Chuyện này cũng tàn nhẫn quá đi, người ta vì thú nàng ta mà tổ chức linh đình như thế, khiến cho cả gia đình cũng vì thế mà không có nơi đi chốn về. Nàng ta không có lương tâm sao? Tại sao lại ra tay tàn ác như vậy?”

“Ngươi không phải là không biết tính tình của mẫu thân nàng ta, vì tiền bạc mà mẫu nữ bọn họ có chuyện gì là không dám làm chứ? Lâm công tử có tình cảm sâu đậm như vậy nhưng nàng ta thì chưa chắc!”

Bên cạnh còn có người nói thêm vào: “May mà đã tìm được một nhà khác tốt hơn!”

Ngay lập tức liền có người tán thành: “Còn phải nói sao! Vừa nãy nàng ta muốn hoà ly, Lâu đông gia không đồng ý, đợi đến khi người tỉnh rồi mới đưa hưu thư ra, nhưng nàng ta lại sống chết không chịu đồng ý, nhất quyết quỳ xuống cầu xin.. Loại người dễ thay đổi ấy cũng chỉ là vì hai chữ tiền bạc mà thôi!”



Giọng nói của những người xung quanh thấp thoáng truyền vào tai Cung Oánh Oánh, đáy lòng nàng ta lạnh lẽo, trong đầu hiện lên hai chữ: Hết rồi!

Nàng ta không chỉ phải chấp nhận hưu thư mà danh tiếng cũng bị huỷ hoại.

Từ nay về sau còn có ai nguyện ý thú nàng ta nữa?

Sắc mặt Cung Xương tái nhợt đi, danh tiếng của nữ nhi bị huỷ hoại thì ông ta cũng không khá hơn là bao. Nha Nương ở bên cạnh lại càng khóc lớn hơn: “Phụ thân của Trường An à, chuyện này… chuyện kinh doanh của nhà chúng ta sau này phải làm sao đây? Trường An còn có thể gặp phu tử được nữa không? Sau này có nhà nào đồng ý gả cô nương nhà người ta cho nó nữa không?”

Đối với Cung Xương mà nói, nhi tức chính là vận mệnh của ông ta!

Ánh mắt ông ta bỗng tối sầm lại: “Cung Oánh Oánh, ngươi cút đi cho ta!”

Lúc này Cung Oánh Oánh đang vô cùng tuyệt vọng vì danh tiếng bị huỷ hoại và sắp phải nhận hưu thư, nghe thấy câu nói này của phụ thân liền lập tức tỉnh táo, sau khi phản ứng lại, nàng ta bò trên mặt đất khóc lóc kêu gào.

Nhân lúc đó, Tần Thu Uyển vốn dĩ định quay đầu lại đưa hưu thư, thấy thời cơ vừa đúng lúc liền lập tức gọi đại phu đến đánh thức nhi tử, rồi lại kêu người chuẩn bị bút mực để viết hưu thư ngay tại chỗ.

Cho dù Cung Oánh Oánh không chịu nhận thì nàng ta cũng chẳng làm gì được!

Hôm nay thể diện của Cung Xương đều mất sạch rồi, ông ta không biết phải trút giận vào ai bởi tất cả đều là người nhà, ông ta có muốn tức giận đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể chịu đựng một mình.

Nghe thấy người bên ngoài chửi rủa nữ nhi nhà mình độc ác, Cung Xương vô cùng cáu giận, Nha Nương ở bên cạnh sắc mặt đờ đẫn liền nhanh chóng đóng cửa lại.

*

Lâm Hữu Lang vẫn đang còn quá yếu, sau khi tỉnh lại liền ấn dấu vân tay rồi lại ngất đi.

Đợi cho đến lúc hắn ta tỉnh lại thì cũng đã là nửa đêm của ngày hôm sau rồi.

Hắn ta mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh nến, trong căn phòng mờ mịt, bên cạnh có một tên tùy tùng đang nằm trên ghế.

Chiếc ghế đó... đã được sơn lại. Hơn nữa, những đồ đạc còn lại trong phòng đều khá cũ kỹ, không phải căn phòng thoải mái mà hắn ta từng ở.

Nghe thấy tiếng động, tên tuỳ tùng liền tỉnh giấc, vui mừng chạy đến cạnh giường: “Công tử, người thấy sao rồi?”

Nói ra thì người này vẫn là hạ nhân trước đây khi Lâm Hữu Lang còn ở trong phủ, chỉ là sau này hắn ta cố chấp rời đi, không cho hạ nhân bên cạnh đi theo.

Lâm Hữu Lang nhìn hắn ta, cảm thấy những chuyện đã trải qua mấy ngày trước giống như một giấc mơ: “Ta đang ở đâu đây?”

Tuỳ tùng rót một cốc nước đưa đến: “Đây là Thiên viện, là chỗ nằm ở bên đường Phong Diệp.”

Trong phủ có rất nhiều Thiên viện, Lâm Hữu Lang nghe thấy đường Phong Diệp liền lập tức hiểu ra bản thân hiện tại đang ở trong viện tử xa nhất trong phủ, rẽ vào bên trái một chút sẽ có một cửa phụ có thể ra vào.

“Mẫu thân ta đâu?”

Tên tuỳ tùng im lặng một hồi lâu: “Phu nhân sức khoẻ không tốt nên vẫn chưa thể qua đây.”

Nghe xong, trong lòng Lâm Hữu Lang chợt nảy ra một dự cảm không lành: “Mẫu thân ta đang giận ta đúng không?”

Tên tuỳ tùng lắc đầu: “Tiểu nhân cũng không rõ.”

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Hữu Lang vẫn luôn ở trong viện tử đợi mẫu thân đến, cuối cùng bảy tám ngày sau cũng đợi được người rồi.

“Mẫu thân.”

Lúc này hắn ta đã có thể xuống giường đi lại được rồi, hắn ta đứng trong viện tử phơi nắng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Tần Thu Uyển đứng ở cửa viện tử: “Dạo này đã đỡ hơn chưa?”

Thực ra nàng tuy không đến thăm nhưng ngày nào đại phu đến bắt mạch xong cũng đều gặp nàng rồi mới rời đi.

Lâm Hữu Lang bước lên trước vài bước để nghênh đón: “Mẫu thân, con tưởng người giận con, sau này không muốn gặp con nữa…”

Tần Thu Uyển không tiếp lời mà hỏi: “Con đã biết chuyện phụ thân con và Phương Thu Ý hợp tác bày mưu giả chết để thoát thân chưa?”

Sau khi quay về nhà, mấy ngày nay Tần Thu Uyển vẫn luôn kêu người giúp nha môn điều tra, nhưng đáng tiếc là không thu được kết quả gì. Hôm nay đột nhiên nhớ đến Lâm Hữu Lang hôn mê đã tỉnh lại, không chừng hắn ta biết cũng nên.

Nghe thấy lời này, nụ cười của Lâm Hữu Lang cứng đờ lại, cúi đầu nói: “Con có nghe nói được một chút.”

Lúc ngọn lửa bùng lên, hắn ta cũng bị đánh thức, còn nghe thấy tiếng của tổ mẫu ở cách vách kêu cứu nhưng không thể hét lên thành tiếng, chỉ phát ra tiếng ho sặc sục, còn có cả tiếng kêu thảm khốc sau khi lửa bén.

Lúc đó, hắn ta cách một bức tường cũng bị doạ cho hồn bay phách lạc, sợ bản thân cũng bị cuốn vào trong ngọn lửa.

Ánh mắt Tần Thu Uyển sáng lên: “Vậy con có đồng ý đến công đường để làm chứng không?”

Có lời khai của Lâm Hữu Lang rồi, chỉ cần xác định trong lúc hắn ta hôn mê vẫn có thể nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài. Vậy thì bất luận Lâm Nguyên Đạc không chịu nhận tội thì ông ta cũng đừng hòng thoát khỏi tội danh thiêu chết mẫu thân của mình.

Nghe xong, Lâm Hữu Lang cúi đầu xuống, nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Mẫu thân, con xin lỗi.”

Chuyện này không phải chỉ đơn giản chỉ là nói ra người phạm tội, thời bấy giờ là thời lấy chữ hiếu trị thiên hạ. Người ta cho rằng trong thiên hạ này phụ mẫu không làm gì sai trái cả, nếu Lâm Hữu Lang chạy đến công đường kết tội phụ thân, cho dù tội mà Lâm Nguyên Đạc phạm phải là tội ác trời đất khó dung tha, những người hiểu chuyện sẽ nói rằng hắn ta là người hy sinh vì nghĩa lớn, nhưng những người không nói đạo lý sẽ nói rằng hắn ta không quan tâm đến công ơn dưỡng dục của phụ thân!

Tần Thu Uyển thấy vậy liền hỏi: “Nếu như ta cầu xin con thì sao?”

Sắc mặt Lâm Hữu Lang trở nên trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Mẫu thân, nhất định vẫn còn có nhân chứng khác nữa, người hãy tiếp tục tìm kiếm xem sao.”

Lại qua vài ngày, bên phía nha môn đã có tiến triển.

Mấy ngày này, Tần Thu Uyển cũng âm thầm tìm kiếm nhân chứng biết chuyện hai người Lâm Nguyên Đạc trộm thi thể, cuối cùng đã tìm thấy một người nên đã đặc biệt kêu người dẫn nha sai đi tìm chính chủ.

Quả thực là có người lúc trời gần sáng đã nhìn thấy Lâm Nguyên Đạc và Phương Thu Ý khiêng bao tải gì đó quay trở về, thậm chí hai người họ còn chạy đi chạy lại hai chuyến.

Lại có người đào ra được cái cuốc cùng những thứ khác trong đống đổ nát của viện tử Lâm gia.

Sự việc đã đến nước này, Lâm Nguyên Đạc cũng không còn gì để biện minh nữa.

Ông ta là một người biết thức thời, nhìn thấy bản thân sắp bị tra tấn liền lập tức nhận tội. Ông ta vừa nhận tội, tội danh của Phương Thu Ý cũng không thể thoát khỏi.

Lâm Nguyên Đạc ngược sát mẫu thân, quả đúng là trời đất khó dung tha, đại nhân đã phán sau mùa thu ông ta sẽ bị chém đầu, còn Phương Thu Ý là tòng phạm, nhưng cũng không phải là do nàng ta ra chủ ý nên bị phán ngồi tù 20 năm.

Vụ án kết thúc, Tần Thu Uyển còn đặc biệt đến đại lao thăm hỏi hai người bọn họ.

Hai người bị nhốt vào phòng giam liền kề, nhìn thấy Tần Thu Uyển đi qua thì liền nhướng mày giả vờ như không nhìn thấy.

Tần Thu Uyển đem đồ ăn đặt trước mặt Lâm Nguyên Đạc: “Dù sao thì cũng đã từng là phu thê, ta đến để tiễn ngươi một đoạn.”

Lâm Nguyên Đạc: “...”

L*иg ngực ông ta tràn đầy tức giận: “Không dám quấy rầy Lâu đông gia đến tiễn. Ta đi đến bước đường ngày hôm nay cũng là do ngươi, ngươi lại còn đưa cơm cho ta, ai biết bên trong đó có độc hay không?”

Lại không khách khí như vậy sao? Tần Thu Uyển cũng không hề khó chịu, lại nhìn sang bên Phương Thu Ý ở phòng giam bên cạnh, thở dài nói: “Ông trời đúng là có mắt, để hai người có tình có ý với nhau cuối cùng cũng được nên duyên.”

Phương Thu Ý: “...”

Nàng ta vốn dĩ không muốn để ý đến Tần Thu Uyển, nhưng nghe thấy lời này liền không nhịn được mà nói: “Lâu Ngọc Dung, ngươi bớt nói những lời bóng gió như vậy đi.”

Tần Thu Uyển đứng dậy, sửa lại vạt áo, nhàn nhã nói: “Lâm Nguyên Đạc, ngươi có nhớ lúc đầu ta đã từng nói với ngươi rằng, nếu như ngươi vẫn tiếp tục qua lại với mẫu nữ nàng ta thì sớm muộn sẽ có một ngày ngươi sẽ mất hết tất cả không?”

Vốn dĩ Lâm Nguyên Đạc đã quên rồi nhưng lúc này lại bị nhắc lại khiến ông ta lại nhớ đến chuyện này. Ông ta trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt: “Vì thế cho nên kể từ lúc ta rời xa ngươi, ngươi chưa từng nghĩ sẽ tha cho ta, đúng không?”

“Đúng!” Tần Thu Uyển từ trên cao nhìn ông ta: “Lúc đầu khi ngươi đính ước với ta, lúc đó ngươi chỉ là một quản sự nhỏ sống qua ngày bằng tiền công, sau khi hai chúng ta thành thân, ngươi liền trở thành Lâm đông gia nhà nhà đều tán thành kính trọng, lúc ngươi muốn rời đi, ngươi còn trả hết những gì mà mấy chục năm nay ngươi lấy được từ ta. Đương nhiên, ta thực sự đã không ngờ rằng ngươi lại mất hết lý trí mà nhẫn tâm ra tay với mẫu thân của mình.”

Nàng lùi lại một bước: “Cũng đúng, đến cả mẫu thân mà ngươi cũng dám ra tay một cách tàn nhẫn thì đối với người ngoài sẽ không có chuyện mềm lòng.”

Phương Thu Ý nhìn nữ nhân một thân lộng lẫy bên ngoài phòng giam, nàng ấy vẫn cao ngạo như vậy, thậm chí còn kiêu ngạo hơn trước đây. Trong mắt nàng ấy, bản thân chỉ giống như là một hạt cát.

“Lâu Ngọc Dung, ngươi có hận ta không?”

Nghe thấy giọng nói bên này, Tần Thu Uyển liền quay đầu nhìn sang phía nữ nhân ở trong phòng giam, tò mò hỏi: “Tại sao ngươi lại hỏi như vậy? Ta chắc chắn rất hận ngươi rồi! Người đầu ấp tay gối mà ta chọn trúng lại một lòng với ngươi, chỉ có thánh nhân mới không để ý, không quan tâm và không ghi hận thôi.”

“Bây giờ hai người các ngươi như vậy cũng tốt!” Trước khi đi, Tần Thu Uyển còn tốt bụng nhắc nhở: “Đúng rồi, sau mùa thu Lâm Nguyên Đạc sẽ bị chém đầu. Các người chắc là không thể sống với nhau đến răng long bạc đầu được đâu, nên là hãy quý trọng khoảng thời gian mấy tháng còn lại đi!”

Sắc mặt của hai người không trở nên vô cùng khó coi, nàng bước ra khỏi phòng giam, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên. Chử Tu Nghệ phía bên kia nhảy xuống xe ngựa và đi về phía nàng.

*

Dạo gần đây Cung Oánh Oánh sống rất chật vật, lúc nào Nha Nương cũng nhắm vào nàng ta, ngay cả phụ thân cũng xem nàng ta như vật vô tri vô giác.

Cung Oánh Oánh nghe thấy tiếng gọi ăn cơm của trù nương, khi nàng ta bước ra ngoài liền thấy một nhà ba người đã ngồi sẵn, còn tiểu nhị thì đã bưng bát cơm đi ra ngoài trông cửa hiệu.

Cung Oánh Oánh đi đến trước bàn ăn, phát hiện không có bát đũa cho mình, ánh mắt của nàng ta liền trở nên hung tợn: “Bát của con đâu?”

Trường An cười hì hì lấy một cặp bát đũa sạch sẽ từ dưới bàn lên rồi đặt trước mặt nàng ta, lúc thu tay lại đã không cẩn thận vướng vào bát. Chiếc bát bị cậu ta vướng vào liền quay một vòng tròn rồi rơi xuống đất, ngay lập tức âm thanh chiếc bát bị vỡ phát ra, cả chiếc bát bị vỡ tan tành.

Cung Oánh Oánh trừng mắt nhìn những mảnh vỡ dưới đất, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Trường An với ánh mắt sắc bén và ngữ khí chắc nịch: “Ngươi cố ý đúng không?!”

Ánh mắt của nàng ta quá hung dữ, Trường An lè lưỡi ra rồi lùi lại ra sau ghế.

Nha Nương thấy nàng ta không chịu buông tha liền nói: “Không phải chỉ là mấy mảnh bát vỡ thôi sao? Có chuyện gì to tát đâu, đi lấy thêm một chiếc nữa là được rồi còn gì.”

Mấy ngày nay Cung Oánh Oánh sống trong ấm ức, nghe thấy lời đó liền lập tức bùng nổ, cả người vô cùng kích động: “Đây chỉ là chuyện bát đũa thôi sao? Nó chẳng có chút tôn trọng nào đối với trưởng tỷ là ta cả, đã như vậy rồi mà ngươi còn bênh cho nó, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một đứa vô ơn bội nghĩa…”

Chưa nói dứt câu thì một cái tát đã ập đến.

May mà Cung Oánh Oánh đã tránh được nhưng cái tát cũng xoẹt qua chóp mũi, trong chốc lát máu mũi bắn ra tung toé. Nàng ta trừng mắt nhìn phụ thân đang đứng trước mặt, nước mắt lưng tròng nói: “Phụ thân, phụ thân đánh con sao?”

Cung Xương tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: “Muốn ăn thì ngồi xuống mà ăn, không ăn thì cút đi. Chỉ là một cái bát thôi mà cứ làm lớn chuyện lên!”

Cung Oánh Oánh giận dữ quay đầu chạy đi.

Nha Nương nhìn theo bóng lưng của nàng ta liền có chút lo lắng: “Một cô nương như nó chạy ra ngoài đường, lỡ có xảy ra chuyện gì thì sao?”

Cung Xương chau mày: “Chết luôn thì càng tốt!”

Nha Nương mỉm cười múc một bát canh: “Đừng nói như vậy. Thực ra thϊếp sớm đã muốn bàn bạc với chàng về chuyện của Oánh Oánh. Chúng ta là phu thê, chỉ có mỗi Trường An là hài tử, bây giờ danh tiếng của Oánh Oánh đã không còn. Phu quân, Trường An là đứa thông minh, thϊếp không muốn nó bị liên luỵ.”

Cung Xương không phải là không biết đạo lý này, ông ta xoa xoa lông mày: “Ta đã kêu người tìm nhà thích hợp cho nó rồi, sẽ sớm gả nó đi thôi.”

Nhưng hai người bọn họ lại không biết sau khi Cung Oánh Oánh chạy ra khỏi sân, chuẩn bị rời khỏi nhà thì nàng ta đã quyết định là không đi nữa.

Bởi vì nàng ta đột nhiên nhớ đến danh tiếng của bản thân ở bên ngoài, ra ngoài gặp phải người ta thì chính là tự chuốc lấy nhục. Vì thế nên nàng ta không rời đi, nhưng cũng không muốn quay về hậu viện.

Lại không muốn bị tiểu nhị nhìn ngó, nàng ta liền đứng ở sau cửa ngăn cách giữa hậu viện và cửa hiệu, vừa đúng lúc nghe thấy lời của phụ thân. Trong phút chốc, Cung Oánh Oánh cảm thấy phụ thân của mình đã bị người khác cướp đi mất rồi, không đợi nàng ta kịp đau lòng mà chất vấn, lại nghe thấy giọng nói ôn nhu của nữ tử vang lên: “Nhưng danh tiếng của nó như vậy thì ai đồng ý lấy chứ?”

Cứ nhắc đến nữ nhi là Cung Xương lại cảm thấy bực bội, liền buột miệng nói: “Nếu thực sự không ai lấy thì bán cho Hoa Lâu.”

Cung Oánh Oánh: “...”

Đôi mắt nàng ta mở to, kinh ngạc đến mức quên cả rơi nước mắt.

Trong lòng nàng ta tràn đầy đau khổ và tức giận, tức giận đến mức đầu óc trở nên trống rỗng.

Rõ ràng cửa hiệu này là do mẫu thân và Lâm Nguyên Đạc làm việc bao nhiêu năm mới có được như ngày hôm nay, nếu như không có mẫu thân thì trong nhà không thể tích góp được ngân lượng, phụ thân cũng sẽ không có trong tay món làm ăn lớn như vậy, rồi Nha Nương sinh sẽ nhi tử cho ông ta sao?

Nghĩ đến đây, khoé miệng Cung Oánh Oánh nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Dù sao thì tất cả mọi thứ ở trong nhà này cũng sẽ không thuộc về nàng ta, vậy thì… nàng ta muốn xem xem nếu như phụ thân mất hết tất cả thì Nha Nương có còn ôn nhu dịu dàng như vậy nữa hay không!

Một ngày nữa trôi qua, hôm nay là sinh thần của phụ thân Nha Nương, vừa mới sáng sớm cả ba người đã tắm rửa sửa soạn đi ra ngoài.

Bọn họ vừa đi không lâu, Cung Oánh Oánh liền vào trong cửa hiệu: “Tam ca, ta muốn ăn bánh nướng ở sạp hàng cuối con phố, huynh giúp ta đi mua một cái đi.”

Tam ca không đồng ý: “Muội tự đi đi!”

Trong lòng Cung Oánh Oánh lại cười lạnh, trước đây khi mẫu nữ Trường An chưa đến, bất luận là người trong nhà hay người ngoài đều không có ai dám nói chuyện như vậy với nàng ta.

Vừa thở dài, nàng ta vừa lấy từ trong tay áo ra mấy đồng bạc cuối cùng: "Phần còn lại là của huynh.”

Có tiền cầm rồi, vẻ hời hợt trên khuôn mặt của tên tiểu nhị được gọi là Tam ca trong phút chốc liền biến mất, hắn ta giơ tay ra nhận lấy tiền rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Nửa khắc đồng hồ sau, cửa hiệu bỗng nhiên bốc cháy ngùn ngụt.

Cung Oánh Oánh đứng bên ngoài cửa hiệu, trên mặt nở nụ cười kỳ quái cùng ánh mắt rực lửa khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Các cửa hiệu trên phố thông với nhau, và hầu hết đều được làm bằng tường kết hợp, tức là hai nhà cùng chung một bức tường. Hai bức tường cạnh bên Cung gia đều là vách gỗ, sau khi phát hiện đám cháy, đông gia hai bên như phát điên, vội vàng gọi người chữa cháy, cả nhà đều xách xô đi lấy nước.

Nhưng dạo gần đây thời tiết hanh khô, ngọn lửa lại càng bùng lên mãnh liệt hơn, hình như còn ngửi thấy cả mùi dầu đèn. Nước được xối vào, lửa không những không giảm mà còn bốc lên.

Sau khi tên tiểu nhị mua bánh nướng trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn ta bị dọa đến nỗi suýt chút nữa ngất đi.

Sau hơn nửa giờ đồng hồ, ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn.

Nói cách khác, ngọn lửa đã thiêu rụi hoàn toàn Cung gia, đến lúc ngọn lửa cháy lan sang cả hai cửa hiệu nhà bên cạnh mới dần dần được dập tắt.

Đợi cho đến lúc Cung Xương biết tin và vội vã trở về, cả cửa hiệu và ngôi nhà đều bị thiêu rụi thành tro bụi.

Lúc mới bắt đầu Cung Xương thuê cửa hiệu, cực khổ bao nhiêu năm, ba năm trước mới tích góp đủ ngân lượng để mua cửa hiệu này, có thể nói cửa hiệu này là tâm huyết nửa đời cực khổ của ông ta.

Bây giờ… toàn bộ đều hoá thành một mảnh đất cháy xém.

Ngay cả hàng hoá bên trong cửa hiệu và cả những tờ ngân phiếu tích góp được cũng bị cháy rụi.

Nghe thấy người ngoài bàn tán về sự kỳ lạ của nữ nhi nhà mình, lại biết được tin lúc cửa hiệu bị cháy thì tên tiểu nhị bị sai đi ra ngoài, ngay lập tức Cung Xương liền hoài nghi nữ nhi của mình.

Đôi mắt ông ta đỏ như máu: “Có phải do con làm không?”

Cung Oánh Oánh nhìn thấy phụ thân đang tức giận liền cười lớn: “Đây là tài sản do mẫu thân con tích góp được, con sẽ không giao cho phụ thân đâu.” Nàng ta giơ tay ra chỉ vào Nha Nương đang ngồi bệt dưới đất: “Con lại muốn xem xem, không còn cửa hiệu nữa thì tình cảm của hai người còn sâu đậm như vậy hay không?”

Trong cơn tức giận, Cung Xương đã giơ tay ra tát Cung Oánh Oánh một cái thật mạnh.

Cung Oánh Oánh bị ông ta tát đến nỗi loạng choạng ngã xuống đất nhưng nàng ta vẫn cười ha hả như kiểu không cảm nhận được sự đau đớn vậy.

Cung Xương đang định ra tay tiếp thì người của nha môn đã đến.

Cung Oánh Oánh cố tình phóng hỏa, đám cháy còn lan sang hai cửa hiệu kế bên nên người ta đã đi cáo trạng.

Không lâu sau, Cung Oánh Oánh cũng bị nhốt vào đại lao.

Nàng ta cố ý phóng hỏa khiến hai gia đình tổn thất không ít, lại còn hại một số người bị thương nên đã bị phạt ngồi tù 10 năm. Ngoài ra còn phải bồi thường tổn thất cho hai nhà kia nữa.

Cung Oánh Oánh thân đang ở trong đại lao, đương nhiên là sẽ không bồi thường được.

Thế là khoản nợ này liền rơi vào người Cung Xương, cộng trước thêm sau thì cũng phải bồi thường hơn trăm lượng bạc.

Cung Xương có nằm mơ cũng không ngờ được rằng bản thân cả nửa đời cực khổ rồi cũng đã đi đến thành công lại phải mang một món nợ to như vậy.

Ông ta vốn dĩ đã không phải là người thông minh gì, nếu không thì cũng đã không cần phải nhờ vào sự trợ giúp của Lâm Nguyên Đạc. Mấy chục năm tiếp theo, Cung Xương vẫn phải cực khổ làm ăn để trả món nợ.

Còn Nha Nương thì… ba năm sau liền dắt theo Trường An rời khỏi ông ta.

Lúc đó Cung Xương còn muốn níu kéo, dù sao thì Cung Oánh Oánh đã bị nhốt vào đại lao, điều đó đồng nghĩa với việc nữ nhi của ông ta đã không còn. Chỉ còn lại Trường An là hài tử duy nhất của ông ta mà thôi.

Ba năm qua Nha Nương đã chịu đủ cực khổ nghèo khó rồi, nhìn thấy Cung Xương vẫn còn níu kéo, nàng ta tức giận quát: “Trường An vốn dĩ không phải là nhi tử của ngươi, ngươi đi tìm nữ nhân khác mà sinh con cho ngươi đi!”

Cung Xương: “...”

Chỉ với một lời nói khiến tâm trí ông ta hoàn toàn trống rỗng, hồi lâu sau ông ta cũng không thể phản ứng lại.

Cuối cùng, Cung Xương cũng phát điên.

Lúc đầu, Tần Thu Uyển vẫn còn có thể nghe thấy tin tức liên quan đến ông ta, sau đó thì không có ai nhắc đến hay gặp qua người này nữa.

Thời tiết tháng 5 thật đẹp, Tần Thu Uyển ôm bụng đi tản bộ quanh viện tử, bên cạnh là Chử Tu Nghệ đang cẩn thận dìu nàng.

Bỗng nhiên có nha hoàn vào bẩm báo: “Phu nhân, công tử đến rồi.”

Lâm Hữu Lang quay về dưỡng sức cũng đã mấy tháng rồi, sức khoẻ cũng đã hồi phục lại như trước đây. Tần Thu Uyển cũng nghĩ rằng đã đến lúc gặp hắn ta rồi, bèn gật đầu nói: “Mời vào.”

Mấy tháng nay, Lâm Hữu Lang đã cảm nhận được sự xa lạ của mẫu thân đối với mình, mẫu tử hai người không được thân thiết gần gũi như trước đây nữa. Lúc bước vào viện tử cũng không dám liếc nhìn vài cái.

Thực sự là hắn ta đã sống đủ những ngày tháng nghèo khổ rồi, không muốn bị đuổi đi nữa, sau khi bước lên liền ngoan ngoãn chào: “Mẫu thân.”

Nhìn thấy bụng của mẫu thân, hắn ta mím môi: “Mẫu thân, sức khoẻ người dạo này sao rồi?”

“Ta vẫn khá tốt.” Tần Thu Uyển ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Đương nhiên là có chuyện, sau khi Lâm Hữu Lang quay trở về thì vẫn luôn ở Thiên viện dưỡng bệnh, mẫu thân rất ít khi ghé thăm, ngoài mẫu thân ra thì cũng không có ai khác đến thăm hắn ta. Trong đêm khuya thanh vắng, hắn ta thật sự sợ mình sẽ già đi trong cái viện tử nhỏ đó, thậm chí chết đi cũng không ai hay ai biết.

Hắn ta muốn ra ngoài.

“Mẫu thân, con đã tuổi này rồi mà ngày nào cũng quanh quẩn trong nhà, như vậy không thích hợp cho lắm.”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Đúng vậy, con không đến tìm ta thì ta cũng sẽ phải đến tìm con.”

Nghe xong, ánh mắt Lâm Hữu Lang sáng lên. Còn không để cho hắn ta kịp vui mừng, mẫu thân đã đưa cho hắn ta một tờ giấy.

Hắn ta nhìn xuống, bên trên tờ giấy có ghi một dòng chữ vô cùng rõ ràng: “Lâm Hữu Lang nợ Lâu Ngọc Dung ba trăm lượng bạc, trong vòng 30 năm phải trả đủ. Nếu không sẽ mời nha môn chủ trì công đạo.”

Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Lâm Hữu Lang cứng đờ lại: “Mẫu thân, có nhất thiết phải như vậy không?”

“Đương nhiên là phải rồi, phụ nợ con trả, ta phải giải quyết những chuyện ngu xuẩn mà con với phụ thân con làm ra, số ngân lượng bỏ ra cho hai mẫu nữ kia cũng là ta phải chi trả, nghĩ như thế nào ta cũng không cam tâm.” Sắc mặt Tần Thu Uyển nghiêm nghị: “Còn nữa, đừng tưởng rằng con trở về rồi thì ta sẽ quên chuyện phản nghịch ban đầu của con. Kể từ hôm nay trở về sau, con phải cố gắng làm ăn mà trả nợ.”

Nàng sai người đến cửa hiệu.

Mặc dù Lâm Hữu Lang muốn phản kháng nhưng lại không dám, hắn ta sợ lại bị đuổi ra ngoài.

Chăm chỉ tận tuỵ làm việc suốt hơn 20 năm, Tần Thu Uyển phân cho hắn ta một cửa hiệu nhỏ, để mặc cho hắn ta quản lý.

Sau khi Cung Oánh Oánh ra ngục có từng đến tìm Lâm Hữu Lang, lúc đó hắn ta đã trút sự tức giận thất bại cả nửa đời lên người nàng ta, cho người đánh nàng ta một trận rồi đuổi đi.

Cung Oánh Oánh bị thương, lảo đảo rời đi, không bao giờ dám quay lại nữa, sau đó thì không biết đã đi đâu.

Vân Đoá cả đời không gả cho ai, có điều, nàng ấy có một người đệ đệ chăm sóc cho nàng ấy như mẫu thân, cả đời ăn sung mặc sướиɠ, chưa từng phải chịu khổ dù chỉ một ngày, mãi cho đến cuối đời vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ tốt bụng.