Chương 52: Nguyên phối thứ hai 21

Ở thời điểm mấu chốt nguy cấp như thế này, nếu như điều tra Hộ Quốc Hầu phủ, không bị phát hiện thì thôi đi. Nếu như bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ kinh động đến triều đình.

Tốt nhất vẫn là bình tĩnh đợi xem tình hình thế nào.

Dù sao thì, nếu lần này Hộ Quốc Hầu phủ mà muốn an toàn thoát thân thì chính là nằm mộng giữa ban ngày, ít nhất cũng phải bị bóc ra một lớp da.

Tần Thu Uyển không phải không phái ai đi, chỉ là đặc biệt chú ý đến những tin tức khác nhau từ Hầu phủ.

Cả phủ Thái phó và Hộ Quốc Hầu phủ đều bị quan binh bao vây, người bên trong phủ muốn ra ngoài cũng phải đi qua tầng tầng lớp lớp binh lính.

Điều đáng nói là, Đoạn gia sắp liên hôn với Hộ Quốc Hầu phủ, đột nhiên đến báo nữ nhi nhà họ bị bệnh nặng, phải đưa ra ngoài thành tịnh dưỡng, hôn kỳ cần phải lùi lại.

Việc này bị Hầu phu nhân biết được, đã tức giận một trận.

Hầu phủ có thể coi trọng Đoạn gia, đó là phúc khí của bọn họ. Hầu phu nhân để cho tiểu nhi tử của bà lấy một cô nương dung mạo xấu xí như nàng ta, bà còn chưa tội nghiệp cho nhi tử mình. Bà chưa thoái hôn, Đoạn gia lấy đâu lá gan hoãn hôn kỳ lại?

Tuy rằng hiện giờ Hộ Quốc Hầu phủ không tổ chức được hôn sự, thời gian tổ chức quả thật phải lùi lại sau này, nhưng cũng không đến lượt Đoạn gia ra yêu cầu.

Không nói đến việc Đoạn gia có thân phận thấp hơn, Đoạn lão gia khi nhập chức Binh bộ vẫn là lính dưới trướng Hầu phủ, nay cứ cho là hai nhà môn đăng hộ đối, việc dời ngày hôn sự này cũng nên do hai nhà cùng nhau thương lượng mới phải?

Đoạn gia như thế, rõ ràng chính là muốn vạch rõ quan hệ với Hầu phủ. Quả thực chính là trở mặt!

Đương nhiên, hiện giờ bất luận Hầu phu nhân tức giận như thế nào, cũng không tìm được Đoạn gia để gây sự.

Còn một điều nữa, vị đại phu mà hoàng hậu nương nương dốc lòng đưa về dường như có thể chữa khỏi bệnh cho thái tử, chỉ trong vòng nửa tháng, thái tử đã có thể đi ra ngoài đi lại rồi, nghe nói còn đến thỉnh an thái hậu.

Mà Tần Thu Uyển và Lý Duệ Chi đều lần lượt nhận được tạ lễ gửi đến từ Đông Cung.

"Lễ vật Điện hạ đưa tới bên trong có một thanh cửu liên hoàn, chất ngọc trong suốt, có thể dùng làm của hồi môn. Cho nên, ngọc hoàn này không cần mua nữa."

Bản thân Tần Thu Uyển cũng không thích thu thập những món đồ này, hoàn toàn không cần thiết phải mua nhiều.

Lý Duệ Chi bật cười: "Đều nghe theo nàng."

Hắn thường như vậy, hoặc là nói, hắn vẫn luôn là như vậy, Tần Thu Uyển không cảm thấy gì, còn nha hoàn bên người lại vô cùng vui mừng.

Tuy rằng Lý đại nhân có chút lãnh đạm, nhưng chỉ cần đối với cô nương nhà mình nhiệt tình là được. Nửa đời sau của cô nương có người để dựa vào, hằng ngày sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió, các nàng cũng có thể sống tốt.

Cả hai đi dạo rất nhiều nơi, việc gặp người quen cũng không thể tránh khỏi. Ví dụ như hôm nay, tình cờ gặp được một người đã lâu không gặp là Kha Hoài.

Khi Tần Thu Uyển và Lý Duệ Chi đến tửu lâu, vẫn chưa đến giờ dùng bữa, vì vậy trong sảnh không có ai. Hai người tìm một nơi kín đáo, có thể coi là phòng riêng trên lầu.

Những người bên ngoài nhìn vào sẽ không nhìn thấy hai người.

Nàng không muốn vì người khác mà mất hứng, muốn yên tĩnh dùng bữa. Bữa ăn còn chưa ăn xong, liếc mắt đã nhìn thấy một người ngồi xuống ở phía đối diện với Kha Hoài.

—— Cũng là một người quen, chính là Hạ Tiêm Tiêm.

Lúc này vì chưa tới giờ ăn cơm, trong sảnh chỉ có hai bàn khách. Bầu không khí yên tĩnh, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể nghe rõ ràng.

Ví dụ như Tần Thu Uyển đang ăn uống thoải mái, lại nghe thấy lời của Kha Hoài: "Hạ cô nương, ngươi về thuyết phục phụ mẫu ngươi, mối hôn sự này sớm ngày từ hôn càng tốt.”

Mẫu thân của Hạ Tiêm Tiêm là nhi nữ của Hầu phủ, Hộ Quốc Hầu phủ bị điều tra, chắc chắn sẽ liên lụy đến Hạ gia.

Tuy nhiên, người Kha gia luôn cẩn trọng sợ bị liên lụy, lập tức nói hai người bát tự không hợp nhau, muốn thoái hôn vào lúc này.

Rõ ràng Hạ gia và Hộ Quốc Hầu phủ có mối quan hệ qua lại thân mật, trong sự việc lần này rất khó thoát thân. Trợ lực càng nhiều càng tốt, tất nhiên không dễ dàng buông tha mối hôn sự với Kha gia. Vẫn tìm các loại lý do không chịu từ hôn.

Thực ra đó là ván cờ giữa hai nhà, Kha gia sợ liên lụy, muốn từ hôn thoát thân. Nhưng Hạ gia muốn Kha gia ra tay cứu giúp, chỉ cần không từ hôn, hai nhà chính là người ngồi chung một thuyền, Kha gia bất luận có nguyện ý hay không cũng phải giúp đỡ.

Kha Hoài cho dù nằm mơ cũng muốn từ bỏ mối hôn sự này, bây giờ khó mới có được cơ hội các trưởng lão trong gia tộc cũng muốn từ hôn, thấy Hạ gia cứ kéo dài thời gian, hắn căn bản không đợi được nữa, dứt khoát mời Hạ Tiêm Tiêm ra ngoài nói chuyện.

Hôm nay trước khi Hạ Tiêm Tiêm đi ra ngoài, các trưởng lão trong gia tộc đã nhiều lần dặn dò không được đồng ý từ hôn. Nhất định phải nghĩ ra biện pháp dỗ dành Kha Hoài, nếu có thể dỗ hắn đến mức nói gì cũng nghe, chuyển ý không từ hôn thì càng tốt.

Tuy nhiên, không nói đến việc Hạ Tiêm Tiêm không muốn gả cho hắn ta, chỉ riêng việc Kha Hoài đã có người trong lòng, hắn không thể nghe lời nàng. Hắn còn hận không thể lập tức vứt bỏ nàng.

Trong lòng Hạ Tiêm Tiêm biết rõ, nàng nói: "Mối hôn sự này không phải do ta và ngươi quyết định là được. Trước đây là như vậy, và bây giờ cũng vậy. Không sợ nói cho ngươi biết, hôm nay trước khi ra ngoài, phụ thân ta và tổ phụ đã đặc biệt dặn dò, bảo ta không được chấp nhận lời đề nghị từ hôn của ngươi.”

Nàng thẳng thắn như vậy, Kha Hoài cũng không cảm thấy được an ủi, chỉ có thể chán nản nói: "Dù sao ngươi cũng không thích ta, sao không nghĩ cách từ bỏ mối hôn sự này?’

"Kha công tử, ta không gả cho ngươi, thì cũng phải gả cho người khác. Thay vì gả cho người khác, tốt hơn là gả cho một người thân thuộc như ngươi."

Lời này hơi khó nghe, nhưng Kha Hoài lại hiểu được, vẻ mặt hắn khó coi: "Lan Nhiêu mất đi hài tử, hiện tại đang rất đau lòng. Ta nhận được tin tức nàng ấy thậm chí còn muốn chết, ta muốn thú nàng ấy!"

Hạ Tiêm Tiêm giống như nghe thấy một câu chuyện tức cười: "Ngươi thú nàng ta? Nàng ta là nữ tử thanh lâu? Trừ khi Kha gia của ngươi phạm tội và bị tước bỏ chức vụ, nếu không thì, phụ mẫu của ngươi còn sống một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc muốn thú nàng ta.”

Vẻ mặt của Kha Hoài vô cùng khó coi: "Đó là việc của ta. Hôm nay ta tìm ngươi đến đây là muốn ngươi giúp ta việc này. Đương nhiên là, không phải giúp không công, ta sẽ bồi thường cho ngươi."

“Ta không thiếu bạc.” Hạ Tiêm Tiêm lập tức phản bác: “Ta chỉ là một nữ tử, ta không dám không nghe lời người nhà nói. Ngươi muốn nhanh chóng từ hôn, tìm ta… thực ra đã tìm lầm người rồi.”

Nghĩ đến điều gì đó, nàng cười khẽ: "Ngươi cho rằng việc Lan Nhiêu muốn chết là thật sao?"

Sắc mặt Kha Hoài trầm xuống: "Ngươi muốn nói cái gì?"

“Là giả!” Giọng điệu của Hạ Tiêm Tiêm đầy mỉa mai: “Ta tình cờ biết được rằng ngày đó nàng ta và Tam biểu ca của ta đã bị tấn công và rơi vào bụi gai sau đó mất đi hài tử. Không phải nàng ta ngã bị thương ảnh hưởng đến bào thai. Mà là có người tính toán hại nàng ta. Nàng ta ba lần bảy lượt cứ tìm đến cái chết, chẳng qua là muốn để Tam biểu ca và đám nam nhân thối kia thương hại nàng ta mà thôi. Nhưng bọn nam nhân các người cứ không nhìn ra... "

Kha Hoài kinh ngạc, không hề nghe thấy lời nói phía sau, trên mặt tràn đầy tức giận: "Là ai dám động đến nàng ấy?"

Một khí thế muốn lập tức trả thù.

Hạ Tiêm Tiêm: "..."

Quả nhiên là mất đi lý trí.

Nàng cười giễu cợt: "Nàng ta nói không biết, chỉ nói không đυ.ng trúng bụng. Đại phu cũng nói, nàng ta đã dùng phải đồ có khí hàn. Hầu phủ điều tra qua, lại phát hiện liên quan đến Đại biểu tẩu của ta.”

Kha Hoài nhíu mày: "Tại sao Đại biểu tẩu ngươi lại hại nàng ấy?"

Hạ Tiêm Tiêm lắc đầu: "Ta không biết."

Tần Thu Uyển ở bên cạnh lắng nghe, không ngờ bên trong lại có chuyện như vậy.

Kha Hoài không phát hiện ra hai người Tần Thu Uyển, nghi ngờ nói: "Cao thị và nàng ấy không có ân oán, lẽ nào là không muốn nàng ấy sinh trưởng tử cho Hầu phủ?”

Nói xong, vẻ mặt hắn không kiên nhẫn: "Hầu phủ thật ghê tởm, ta phải đưa nàng ấy ra ngoài!"

Hắn nghĩ cách đón người, ánh mắt rơi vào người nữ tử ngồi đối diện: "Hạ cô nương, ở đây không có người ngoài, có mấy lời ta muốn nói thẳng với ngươi. Ta biết ngươi yêu thương Tam biểu ca đó, chắc là không vừa mắt Lan Nhiêu ở bên cạnh hắn, ngươi không nguyện ý thuyết phục trưởng bối từ hôn, cũng nên giúp ta việc này, có được không?”

Thấy Hạ Tiêm Tiêm không hề động lòng, hắn nghiến răng: "Chỉ cần ngươi có lòng giúp đỡ, ta sẽ bồi thường cho ngươi. Hoặc là, ta có thể giúp ngươi làm một việc nào đó, coi như báo đáp.”

Hạ Tiêm Tiêm nhìn hắn ta nói một hồi: "Ta muốn ngươi khiến cho Chu Nguyệt Như bị từ hôn!”

Tần Thu Uyển"... ??" Tại sao lại chuyển đến nàng rồi?

Kha Hoài trừng mắt nhìn nàng ta: "Chu Nguyệt Như đã rời khỏi Hầu phủ, sao ngươi còn không buông tha cho nàng ấy?"

Hạ Tiêm Tiêm nghiến răng căm hận: "Không phải việc của ngươi!"

Kha Hoài suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói: “Ngươi còn ghi hận việc nàng ấy làm tổn thương Liễu Thanh Văn sao?” Hắn khó hiểu: “Không phải chỉ là một vết thương sao? Liễu Thanh Văn còn sống nhăn răng, ngươi còn ghi hận giúp hắn?"

Đó là bên ngoài!

Liễu Thanh Văn đã bị tổn thương nặng nề, cả đời này cũng không thể có con nối dõi, mối thù này quả thật rất lớn.

Hạ Tiêm Tiêm nghiêm túc nói: "Ngươi cứ nói là có làm hay không!"

Kha Hoài nhìn nàng ta thở dài: "Một chữ tình thật sự rất phức tạp. Ta hứa với ngươi như vậy, nhưng đừng quên việc ngươi đã đáp ứng với ta.”

"Một lời đã định!"

Tần Thu Uyển đứng lên nói: "Các ngươi công khai thảo luận muốn hại ta bị từ hôn, không tốt đâu nhé?”

Nàng đột nhiên xuất hiện phía sau hai người, dọa hại người họ run lên vì sợ hãi.

Vẻ mặt Kha Hoài đầy hoài nghi: "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Thực ra, điều hắn càng muốn hỏi là, trong sảnh rõ ràng không có ai, sao phía sau bụi hoa còn có người, sao không nghe thấy tiểu nhị nói gì hết?