Chương 54: Nguyên phối thứ hai 23

Sắc mặt mọi người liền trở nên phức tạp.

Sắc mặt Hầu phu nhân hết trắng lại xanh mét, mắng: “Thanh Văn, bỏ nàng ta xuống! Ở trước mặt các trưởng bối mà còn lôi lôi kéo kéo là như thế nào?”

Liễu Thanh Văn bị mẫu thân mắng xối xả, hai tay run rẩy, nhìn nữ nhân trong tay, nghĩ đến việc nàng ngất xỉu đúng lúc, tỉnh lại cũng đúng lúc. Cho dù trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, nhưng hắn ta cũng không phải là kẻ ngốc.

Lúc trước có người nói rằng Lan Nhiêu đã tiếp đón những người khách khác, nhưng hắn vẫn không tin.

Tuy nhiên, nha đầu này của Lan Nhiêu đã hầu hạ nàng nhiều năm, biết hết mọi chuyện về nàng. Ngay cả nàng ta cũng nói như vậy, thì hắn không thể không tin được.

Hắn ta đỡ người dậy: “Nàng đứng lên đi.”

Lan Nhiêu tràn đầy kinh ngạc: “Thϊếp thân thể yếu ớt, tay chân mềm nhũn.” Vừa nói thân thể liền dựa vào người hắn bước đi.

Nhìn thấy Lan Nhiêu giống như thật sự ngất đi, không biết chuyện nha hoàn đã nói là cái gì, vẻ mặt Cao thị tràn đầy châm chọc: “Ai là phụ thân của hài tử trong bụng của cô nương nhà ngươi đây?”

Nha hoàn nhìn Lan Nhiêu, cười lạnh nói: “Ngày nào nàng ta cũng đón khách đến phòng, ngủ với ít nhất bốn nam nhân. Ta sợ nàng ta còn không biết phụ thân của hài tử là ai nữa là.”

Lan Nhiêu tức giận: “Ngươi vu khống ta!”

Nước mắt nàng rơi lã chã: “Thanh Văn, chàng nên để thϊếp đi! Ở trong phủ này, thϊếp đã bị người khác coi thường, bị người ta hãm hại mất con, giờ lại còn bị người khác hãm hại, bôi nhọ thanh danh, còn có nha hoàn bao năm gắn bó với thϊếp, và những tỷ muội yêu thương thϊếp hãm hại thϊếp...có lẽ chỉ cần thϊếp chết thì họ mới thôi.”

Nha hoàn cười khổ: “Nàng ta giỏi nhất là khóc lóc cười khổ. Từ năm mười tuổi, nàng ta đã tập khóc với mẫu thân mỗi ngày. Mỗi lần nàng ta khóc, nam nhân sẽ cảm thấy mềm lòng và sẽ làm theo ý nàng ta.”

Trái tim đang mềm nhũn của Liễu Thanh Văn lập tức cứng lại khi nghe thấy lời nói về Lan Nhiêu. Hắn đẩy nàng ta ra: “Đứng lên!”

Lan Nhiêu yếu ớt đến mức run lên, tựa hồ ngay lập tức sẽ ngã xuống. Nàng ta không tin nhìn chằm chằm vào nha hoàn: “Ta đã nhìn nhầm ngươi. Lúc ngươi đến Hầu gia, ta không quên dẫn theo ngươi. Tình cảm chủ tớ bao nhiêu năm qua. Ngươi nhận được bao nhiêu lợi ích để có thể vu khống ta như vậy?”

Nha hoàn giơ bốn ngón tay chỉ lên trời: “Ta thề với trời, nếu vừa rồi những lời ta nói, có câu nào sai, trời sẽ nổi sấm, sẽ đánh chết ta.”

Đứng trước lời thề độc như vậy, ngay cả Lan Nhiêu cũng choáng váng.

Nha hoàn thề thốt chứng minh xong sắc mặt liền trắng bệch, quỳ gối về phía Hầu phu nhân và Cao thị: “Xin hai vị phu nhân niệm tình những sự thật mà nô tì nói, cho nô tì một con đường sống.”

Cao thị không muốn tha.

Mặc dù nha hoàn này đã chứng minh nàng vô tội, nhưng lúc đầu, nha hoàn này chính là tội nhân vu oan cho nàng. Đó là nhân chứng quan trọng nhất trong số những kẻ vu khống nàng.

Hầu phu nhân cũng không muốn thả.

Tam nhi tử lúc trước mất đi thê tử, nên bà ta đem toàn bộ niềm chờ mong đặt vào hài tử trong bụng Lan Nhiêu này. Nha hoàn này biết rất rõ ràng hài tử trong bụng Lan Nhiêu này không rõ phụ thân là ai, nhưng một mực không lên tiếng. Hiện tại mới nói ra... Thực sự làm người ta không cảm kích nổi.

Nha hoàn tiếp tục dập đầu, đập đến mức đầu sưng đỏ, một lát sau chảy ra cả máu, lại nói: "Cầu xin phu nhân tha mạng."

Cứ đập như vậy, đến tận lúc hôn mê bất tỉnh.

Hầu gia thấy thế, cau mày nói: "Kéo người về Thiên viện."

Cao thị lúc nãy kêu đánh kêu gϊếŧ là vậy nhưng kỳ thật cũng không tính đến việc gϊếŧ người thật.

Tôi tớ lỡ như bị chủ tử đánh chết thì chỉ cần bồi thường người nhà một khoản bạc là xong. Nhưng bây giờ Hầu phủ đang trong thời buổi rối loạn, nếu xảy ra án mạng thì có vẻ tàn nhẫn quá, khó tránh khỏi bị người ta soi mói.

Nha hoàn đang choáng váng, Lan Nhiêu vẫn không cam tâm tiến lên nói: "Ngươi, nói cho rõ ràng."

Hầu phu nhân rất không vui: "Còn muốn rõ ràng như thế nào nữa? Ngươi khi đó đã làm với mấy nam nhân, việc này không phải bí mật. Ngươi có muốn ta sai người đến Hoa Lâu hỏi thăm hay không?"

Lan Nhiêu lập tức như bị người giữ cổ lại, mặt mũi đỏ ửng.

Người Hầu phủ không thể tùy ý đi lại, nhưng để cho người đi một chuyến đến Hoa Lâu thì vẫn làm được. Nàng ta không dám đánh cược.

Liễu Thanh Văn chuyển dần từ chờ mong thành thất vọng, tâm trạng dần chìm vào đáy cốc, quanh thân giống như tản ra khí lạnh, chết lặng.

"Nàng muốn rời đi?"

Lan Nhiêu không trả lời.

Xung quanh im lặng, khuôn mặt của mọi người trong Hầu phủ có chút gì đó không chắc chắn về tương lai. Hiện giờ Hầu phủ bị cuốn vào chuyện bắt giữ, nếu có thể rời đi, ai lại không muốn rời đi?

Liễu Thanh Văn nhắm mắt lại: “Ta thả nàng đi.”

“Không được.” Hầu phu nhân cười lạnh: “Hầu phủ sụp đổ đến mức này chính là do nàng ta hại, nàng ta không thể đi. Nếu như Hầu phủ chúng ta không thể thoát nạn, thì nàng ta cũng phải chết cùng.”

Theo như Lan Nhiêu thấy, Hầu gia thê thảm như vậy, rõ ràng là bởi vì bọn họ để cho Trường Ninh công chúa cấu kết với Nhị hoàng tử, liên quan gì đến nàng chứ?

Nàng không thừa nhận những lời này: “Hầu phu nhân xem trọng ta quá rồi, ta là một nữ nhân ở Hoa Lâu, làm gì có tài cán đến nỗi hại Hầu phủ được chứ?”

Sắc mặt Hầu phu nhân lạnh như băng: “Nếu không phải ngươi cố ý dụ dỗ nhi tử ta khiến nó nghĩ hài tử trong bụng ngươi là của nó, Chu Nguyệt Như làm sao có thể mang ngươi trở về, tức giận đến mức động thủ với Thanh Văn, sau đó rời đi? Nếu nàng ta không rời đi, ta sẽ không cùng các tỷ muội chạy ra ngoại thành thưởng thức hoa mai, cũng không gặp lão đại phu chữa bệnh cho thái tử bị ám sát...”

Không có gì sai cả!

Nếu Chu Nguyệt Như vẫn là nhi tức của Hầu gia, muốn đi ngoại ô thưởng mai nhiều ngày, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Không thể cứu lão đại phu, Nhị hoàng tử là tân hoàng đế tương lai, thân phận Hộ Quốc Hầu phủ công lao hiển hách, có thể bảo vệ bách tính ấm no, sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy?

Lan Nhiêu tái mặt: “Không phải như thế.”

Hầu phu nhân thực sự tức giận, nói với vẻ chế nhạo: “Chính là như vậy. Nếu không phải tai họa của ngươi, thì Hầu phủ chúng ta bây giờ đã yên ổn rồi.”

Lan Nhiêu suy sụp: “Chẳng lẽ chúng ta không nên trách Chu Nguyệt Như hay sao? Nếu nàng ta không đi, không chạy đi thưởng mai, Hầu gia sẽ không gặp phiền phức, bà rõ ràng là đang chọn quả hồng mềm, gió chiều nào xuôi chiều đó.”

Cao thị cười lạnh: “Thế thì làm sao chứ?”

Không thể làm gì được Chu Nguyệt Như, thì chỉ có thể tìm một người xả giận thôi.

Lan Nhiêu: “...” Nàng không muốn ở chỗ này, không muốn bị kết tội cùng với Hầu phủ.

Từ ngày nàng đến đây, ngoài việc thỉnh thoảng muốn ở lại, phần lớn thời gian nàng đều muốn rời đi.

“Lan Nhiêu cô nương có dung mạo vô song, lại rất có tài.” Thần sắc Cao thị hung ác: “Ta chỉ không biết là nếu ngươi không có khuôn mặt này, có nam nhân nào nguyện ý để ý đến ngươi không?”

Nàng ta phất tay, phân phó nói: “Cào mặt nàng ta cho ta.”

Trước mặt nhiều người như vậy, nha hoàn bên cạnh Cao thị có chút sợ hãi nói nhỏ: “Phu nhân, chuyện này...”

“Đi!” Cao thị mặt lạnh nói: “Một tiện tì lại dám to gan vu khống cho thế tử phu nhân Hầu phủ, lại còn hãm hại huyết mạch của Hầu phủ. Chỉ cào mặt nàng ta, không lấy mạng nàng ta đã là Hầu phủ rộng lượng bỏ qua rồi.”

Hầu phu nhân đứng dậy: “Sáng sớm dậy sớm, hiện tại ta hơi đau đầu, phải về nghỉ ngơi.”

Bà ta thậm chí không có ý định xen vào.

Mọi người trong Hầu phủ vẫn đang lo lắng cho tình hình hiện tại của Hầu phủ, thậm chí không thèm để ý đến một nữ nhân Hoa Lâu, đều lần lượt đứng dậy, không có ý định hỏi thêm.

Tất cả người của Lan Nhiêu đều rời đi, ngay cả Hầu gia, người vừa nói chuyện với nàng, cũng không thèm quay đầu mà đi khỏi viện, nha hoàn bên cạnh Cao thị dùng một con dao áp sát vào mặt nàng, nàng sợ đến mức nhìn Liễu Thanh Văn: “Thanh Văn, chàng mau giúp thϊếp. Chàng đã nói muốn bảo vệ thϊếp cả đời, chàng không được thất hứa. Thϊếp vào Hầu phủ vì chàng, chàng nhất định phải bảo vệ thϊếp.”

Liễu Thanh Văn không thèm nhìn liền bước ra khỏi cửa.

Nhìn thấy con dao sắp cắt vào mặt mình, Lan Nhiêu không khỏi rùng mình trước ánh mắt dữ tợn của nha hoàn. Bị ép đến cực điểm, hai mắt nàng đầy vẻ hoảng loạn, nàng hét lên: “Liễu Thanh Văn, nếu chàng không bảo vệ thϊếp, thϊếp sẽ nói cho mọi người trong thiên hạ biết về căn bệnh mà chàng đang giấu kín.”

Liễu Thanh Văn: “...” Đồ nữ nhân độc địa!