Chương 55: Nguyên phối thứ hai 24

Con người gần như trong lúc tuyệt vọng thì sẽ hết sức bắt lấy tất cả đồ vật có thể túm lấy quanh mình.

Ví dụ như lúc này, Lan Nhiêu mắt thấy không có người chịu cứu mình, cầu khẩn cũng vô dụng, liền nghĩ tới uy hϊếp. Mà ở toàn bộ phủ này, thứ duy nhất mà nàng ta nắm ở trong tay có thể khiến cho Hầu phu nhân kiêng kị chỉ có một việc này.

Biện pháp hèn hạ cũng không sao, có tác dụng là được.

Liễu Thanh Văn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy nha hoàn đã chuẩn bị xuống đao, giận dữ mắng: "Dừng tay!"

Hắn ta sợ Lan Nhiêu đã không còn mặt mũi gì, vò đã mẻ lại sứt nên cái gì cũng có thể nói ra bên ngoài.

Hầu phu nhân đã đi đến vườn cửa ra vào, nghe vậy giận không kiềm được: "Lan Nhiêu, nếu ngươi dám đem chuyện của Hầu phủ truyền ra bên ngoài, đừng trách ta vô tình."

Mặt mũi đã không còn nữa thì Lan Nhiêu cũng không hề dịu dàng ngoan ngoãn, liếc mắt trừng mắt nhìn Hầu phu nhân: "Ta xuất thân tiện tịch, mệnh đồ làm nhiều điều sai trái, chỉ dựa vào khuôn mặt để kiếm sống. Các ngươi muốn hủy mạng của ta, cũng đừng trách ta khẩu hạ không lưu tình."

Hầu phu nhân tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, trâm cài tóc trên đầu đinh linh rung động: "Ngươi không sợ ta gϊếŧ người diệt khẩu sao?"

"Gϊếŧ sao!" Lan Nhiêu hơi ngẩng cằm, trong ánh mắt mang theo một chút điên cuồng: "Ta cũng không tin, người ái mộ ta nhiều như vậy nếu biết ta chết ở Hầu phủ, chẳng lẽ sẽ không có người giúp ta báo thù sao."

Ngược lại Hầu phu nhân hung dữ hận không thể gϊếŧ nàng ta, Lan Nhiêu không những không sợ hãi còn cười ha hả: "Hầu phủ hôm nay bản thân khó bảo toàn, thêm một người giúp một tay, có lẽ còn chém đầu cả nhà nữa đó. Có những quý nhân như các ngươi chôn cùng ta, ta cũng không lỗ."

Hầu phu nhân: "..."

Bà ta kiếm chế tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thả nàng ta ra!"

Theo như lời Lan Nhiêu nói, Hầu phủ nếu như không muốn làm cho mọi chuyện thêm lộn xộn, thì không những không thể động thủ với nàng ta, còn phải đưa nàng ta an toàn ra ngoài.

Mặt Liễu Thanh Văn tràn đầy thất vọng: "Lan Nhiêu, không ngờ trước kia nàng dịu dàng ngoan ngoãn đều là giả. Trong lòng nàng tràn đầy tính toán, còn có thể uy hϊếp người khác. Chúng ta ở chung lâu như vậy, ta bảo vệ nàng như vậy, mà nàng đối với ta không có chút cảm tình nào sao, nói trở mặt liền trở mặt."

Trên mặt Lan Nhiêu chẳng biết lúc nào rơi đầy nước mắt, nàng ta duỗi ra ngón út lau đi, một động tác rất đơn giản nhưng nàng ta làm ra thì lại có cảm giác trêu ngươi người khác. Nếu không phải trên mặt tràn đầy mỉa mai, thì động tác lần này có rất ít nam nhân có thể chịu được.

Nàng ta nức nở nói: "Chàng cho rằng ta không muốn dịu dàng ngoan ngoãn sao? Ai không muốn ngây thơ đơn thuần chờ gả cho người trong lòng? Nhưng ta có thể sao? Ta nếu không tính toán, đã sớm phải đi tiếp khách ở Hoa Lâu rồi, có lẽ sớm đã nhiễm bệnh mà chết."

Nghe thấy mấy lời này, Liễu Thanh Văn lại không thể thương tiếc cho nổi.

Thật sự là Lan Nhiêu lừa gạt hắn ta quá nhiều.

Nếu như ngay từ đầu biết rõ Lan Nhiêu tiếp khách nhiều như vậy, Liễu Thanh Văn sẽ không ở cùng với nàng ta lâu như vậy.

Trong lòng hắn ta hiện tại tràn đầy cảm giác bị phản bội cùng phẫn nộ, làm gì còn có thương tiếc nữa?

Nhưng hắn ta có bệnh không tiện nói ra, nữ tử dù có kiều mị hay không cũng không liên quan gì đến hắn ta.

Hầu phu nhân sợ nhi tử lại thương hại nữ nhân này, mặt lạnh phân phó: "Đưa nàng ta mang đến Thiên viện, không có phân phó của ta, không cho phép nàng ta đi ra."

Cao thị rất không cam lòng: "Mẫu thân, chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho nàng ta sao?"

Hầu phu nhân nghiêm khắc mà trừng mắt liếc trưởng tức(con dâu cả): "Hộ Quốc Hầu phủ chỉ cần có ta ở đây, ta nói thế nào thì là thế đó."

Cao thị nếu không hài lòng, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Ngày đó trong đêm, ở Thiên viện của Hộ Quốc Hầu phủ Lan Nhiêu nửa đêm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nàng ta há miệng muốn sai nha hoàn đưa nước, ai ngờ bất luận nàng ta dùng sức như thế nào, cũng không phát ra được âm thanh.

Lan Nhiêu hoảng hốt, té lăn xuống giường, muốn gọi người để mời đại phu cho mình. Nàng ta không nói ra được, đập hết cái chén trên bàn trong phòng đến nỗi bị chén nhỏ đâm cho khóc như mưa, nhưng cho dù nàng ta làm ra bao nhiêu động tĩnh, bên ngoài đều không có người tới. Nàng ta không cam lòng, chạy tới gõ cửa "Rầm rầm rầm", đập đến mức tay đau, cũng vẫn không có người mở cửa.

* Sức khỏe thái tử từ từ chuyển biến tốt đẹp, đã bắt đầu làm việc, hoàng thượng vì quá đau khổ trước sự ác độc của nhi tử, cộng thêm chính sự vất vả nên khi tảo triều đã hôn mê bất tỉnh.

Hoàng thượng bị Nhị hoàng tử làm cho tức giận ngất rồi.

Nhị hoàng tử bất hiếu, các vị đại nhân của Ngự Sử phủ liên hiệp cùng thẩm tấu.

Cũng là bởi vì trước khi thái tử bệnh nặng, Nhị hoàng tử liên tiếp hành động, làm rất nhiều sự tình khác người. Khi đó mắt thấy thái tử sắp không xong, hoàng thượng chỉ còn một hoàng tử trưởng thành này, nên bất luận là quan viên trong triều hay là hoàng thượng đều đối với hắn có chút ưu đãi.

Hiện nay thái tử khỏi bệnh, quay đầu lại nhìn Nhị hoàng tử, đã cảm thấy hắn đi quá giới hạn không ít. Mới có mấy ngày, hoàng thượng đã phong Nhị hoàng tử thành An Quận Vương, phong đất thành Man An, để cho hắn lập tức lên đường, không có lệnh không được hồi kinh.

Hoàng thượng làm vậy cũng là hạ thủ lưu tình rồi.

Nghe nói lúc trước thái tử không phải sinh bệnh, mà là trúng độc, cái này là có người hạ độc, vậy mà tra được ra là tùy tùng bên cạnh Nhị hoàng tử. Tuy nhiên tùy tùng sợ tội tự sát, không có chỉ ra và xác nhận là chủ tử, nhưng người sáng suốt cũng biết. Một tùy tùng nhỏ chỉ có bị điên mới chạy tới hạ độc thái tử. Việc này rất rõ ràng chính là do Nhị hoàng tử sai khiến!

Độc chết thái tử của một quốc gia, không lấy mạng của hắn, còn phong hào cho danh hào Quận Vương và ban đất, thật sự là vì hoàng thượng thương tình phụ tử xử lý nhẹ nhàng mới có kết quả như vậy.

An Quận Vương khởi hành, Hiền Phi trong cung cũng không còn nữa.

Nhị hoàng tử ngược lại đã bình an rời đi, những quan viên muốn đi theo Nhị hoàng tử để có được tòng long chi công (*) trong lòng chỉ muốn chửi mẹ kiếp.

Hoàng thượng cũng là phụ thân, hài tử nhà mình làm sai, nhất định không phải do chính bản thân hắn muốn sai, mà là có người dụ dỗ.

Rất nhanh, phủ Thái phó đã xử trí xong rồi.

Niệm tình lão Thái phó có công lao với đất nước, chỉ tước đoạt chức quan của ông ta, thu lại toàn bộ những thứ hoàng thượng từng ban thưởng cùng ưu đãi. Đồng ý cho ông ta cáo lão hồi hương.

Nhìn qua thì cách xử lý như vậy khá nhẹ nhàng, nhưng đối với lão nhân xuất thân thế gia, cả đời làm quan viên, được đế vương trọng dụng mà nói thì để vinh dự cả đời của ông ta rớt xuống, còn nghiêm trọng hơn so với việc muốn mạng của ông ta nữa kìa.

Nhưng, con cháu của phủ Thái phó cũng không phải tất cả đều hiểu chuyện. Bảng hiệu phủ Thái phó vừa mới rớt, lập tức liền có người đi cáo trạng công tử các phòng trong phủ Thái phó.

Nhưng mà cũng không phải việc to lớn gì, bắt bỏ vào đại lao cũng chỉ mất vài năm đến hơn mười năm thôi. Nếu như trước kia, sống dưới cái bóng của lão Thái phó thì bọn họ đương nhiên sẽ không bao giờ gặp chuyện.

Hôm nay mọi người trong kinh thành đều cố gắng tìm ra tội của mấy người trong phủ Thái phó... Chẳng ai hoàn mỹ, không có tội mới là lạ.

Lão Thái phó bị đoạt chức, khí tiết tuổi già khó giữ được. Vốn đã bị đả kích quá lớn, mà đám con cháu còn bị bắt đi xử lý, ông ta lại không cầu cứu được, vô cùng lo lắng nên trực tiếp ốm đau nằm liệt giường.

Lần này bệnh rất nặng, đừng nói mang theo những hài tử kia hồi hương, căn bản là không thể động đậy. Chưa qua mấy ngày liền buông tay ra đi.

Sau khi hoàng thượng biết được, cũng có chút đau xót. Thái phó đúng là đã làm sai, nhưng trước khi làm sai, ông ta cũng làm rất nhiều việc có lợi cho dân chúng cùng triều đình. Cuối cùng, hoàng thượng đặc biệt khai ân, thả nhi tử của Thái phó tội danh nhẹ nhất ra, để dựng linh hồi hương làm đại tang, đồng ý cho phép hắn mang hình đại tang, sau đó mới phải trở về ngục tù.

Nhưng hắn ta vốn cũng chỉ phán quyết hai năm, sau đại tang ba năm, cũng không cần phải trở về nữa.

Phủ Thái phó thảm thiết như vậy, lão Thái phó dùng công tích cả đời và tính mạng, mới giữ được cả nhà nguyên vẹn.

Người khác thì không có mệnh tốt như vậy rồi, những quan viên kia phàm là cấu kết với Nhị hoàng tử, hoặc bị kết tội hoặc bị giáng chức, chỉ cần bị điều tra ra, một người cũng không thoát được. Mà ngay cả phụ thân của Hạ Tiêm Tiêm cũng đã bị giáng chức, trở thành một quan thất phẩm nhỏ bé.

Kha gia không lấy được chỗ tốt gì, thành công từ hôn, thoát bỏ quan hệ với Hạ gia.

Mà Hộ Quốc Hầu phủ tham dự ám sát đại phu chữa bệnh cho thái tử vẫn còn chưa phải chịu ý chỉ của hoàng thượng.

Thanh đại đao sắc bén treo ở trên đầu mọi người trong Hộ Quốc Hầu phủ, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống, nhưng nhất định sẽ rơi. Lo lắng chỉ là hậu quả khi rơi xuống mà thôi.

Tần Thu Uyển bên này sống rất an bình, thời gian thành hôn tới gần, nàng và Lý Duệ Chi càng ngày càng thân cận.

Một ngày trôi qua, xuân quang vừa vặn, Lý Duệ Chi muốn tới thăm ca ca trong tộc.

Nhưng thật ra là tới thăm Tần Thu Uyển, hai người ngồi ở trong vườn phong cảnh không được bắt mắt, nói cười vô tư.

"Nguyệt Như, phòng cửa sổ ta dùng màu lam nhạt, khăn trải bàn nàng muốn dùng màu sắc nào?"

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: "Đến lúc đó nói sau."

"Không được." Lý Duệ Chi không đồng ý: "Nàng bây giờ chọn cho xong để ta còn sai người đi làm, đến khi chúng ta thành hôn thì đã làm xong rồi, có thể dùng chất vải mà nàng ưa thích thay cho khăn trải bàn đỏ thẫm kia..."

Cách đó không xa, trong lúc vô tình nghe được lời nói đó, sắc mặt của Chu Nguyệt Tuệ một lời khó nói hết.

Thân là tẩu tẩu trong tộc, cũng là tẩu tẩu duy nhất của Lý Duệ Chi, Chu Nguyệt Tuệ coi như hiểu rõ hắn. Trước kia hắn toàn để quản gia bố trí, có thể cho qua thì liền cho qua. Bây giờ lại còn nói về màu sắc và chất vải nữa.

Ai có thể nghĩ đến một người đối xử lãnh đạm với mọi người từ trước đến nay như Lý Duệ Chi sau khi đính ước sẽ biến thành như vậy?

Vốn muốn lui ra phía sau để không quấy rầy hai người, ai ngờ vừa quay người lại, đã bị muội tử nhà mình nhìn thấy, nàng ta cười tiến lên: "Nguyệt Như, hai người các muội đang nói cái gì vậy?"

Bên tai Lý Duệ Chi có chút hồng, đứng thẳng người lên nói: "Đa tạ tẩu tẩu giúp ta chăm sóc Nguyệt Như."

"Đều là người một nhà, đừng nói những lời khách khí như vậy." Chu Nguyệt Tuệ trêu ghẹo nói: "Ta hình như mới nghe thấy đệ nói đến khăn trải bàn?"

Lý Duệ Chi bất chợt không được tự nhiên, nhưng rất nhanh liền thản nhiên trở lại: "Đúng."

Thẳng thắn như vậy sao? Chu Nguyệt Tuệ kinh ngạc, sau đó lập tức bật cười. Đang định mở miệng giễu cợt vài câu thì thấy người gác cổng vội vã mà đến: "Phu nhân, Trường Ninh công chúa đến thăm."

Thần trí trên mặt của Chu Nguyệt Tuệ vừa thu lại, nhíu mày nói: "Nàng ta đến làm gì?"

Tần Thu Uyển nhắc nhở: "Tỷ tỷ, hiện tại chúng ta không nên gặp nàng ta."

Nhị hoàng tử bị đưa đi, Trường Ninh công chúa lại không sao... Nghe nói công chúa và Hiền Phi có tướng mạo tương tự nhau, hoàng thượng có lẽ niệm tình cũ, không có giận lây sang công chúa.

Phủ công chúa đã biết điều hơn so với trước kia, cũng không thấy Trường Ninh công chúa đi lung tung nữa, tin tức truyền ra ở bên ngoài cũng ít đi rất nhiều.

"Nhưng nếu công chúa đến thăm lại bị từ chối, hoàng thượng mà so đo, cho rằng chúng ta không tôn trọng hoàng thất, chúng ta cũng chỉ có thể chịu thôi." Chu Nguyệt Tuệ khoát tay: "Ta tùy tiện ứng phó một chút, đuổi người này đi cho chóng."

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ.

Bên cạnh Lý Duệ Chi đã hạ giọng giải thích: "Trường Ninh công chúa này rất là tùy hứng. Nếu nàng ta muốn vì ca ca báo thù, chỉ sợ sẽ không ngồi yên đâu. Sau lưng còn có hoàng thượng sủng ái, nhất là vì Hiền Phi thì càng không nỡ trách phạt nàng ta. Dù là thái tử đăng cơ, nàng ta có lẽ cũng dám làm ra mấy chuyện phiền toái. Tẩu tẩu gặp nàng ta, cũng là vì muốn phân ưu cho thái tử điện hạ."

Tần Thu Uyển hiểu rõ.

Nàng đứng lên: "Ta cũng đi gặp một lần."

Luận mà nói thì trong số những người đắc tội với Trường Ninh công chúa, cũng có cả nàng.

Cho dù Chu Nguyệt Như không có làm cái gì, chỉ riêng việc gả cho Liễu Thanh Văn cũng chính là chuyện sai trái rồi.

Ở bên trong chính phòng ngoại viện, Chu Nguyệt Tuệ đang tiếp đãi công chúa, Trường Ninh công chúa giống như thật sự đến thăm, chỉ bưng chén trà mỉm cười nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, sắc mặt nàng ta lập tức trầm xuống.

Công chúa từ nhỏ đã được sủng ái, muốn cái gì thì chỉ cần lộ ra một ánh mắt là đã có người đưa đến trước mặt nàng ta. Cứ thế mãi, nàng ta liền không cần che dấu ánh mắt của mình nữa.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Tần Thu Uyển cố tình im lặng, người tới nhà làm khách mà còn vô lễ như vậy thật sự không dễ tìm, nàng mỉm cười đáp: "Ta tới thỉnh an công chúa."

Trường Ninh công chúa đối với Chu Nguyệt Như vốn không có hảo cảm, về sau cũng bởi vì chuyện nàng thưởng mai bắt được người ca ca phái đi ám sát lão đại phu... Nếu như những thích khách kia đắc thủ, hiện nay thái tử có lẽ chỉ còn một hơi tàn thôi.

Thái tử chết bệnh, còn lại chỉ có một vài huynh đệ tuổi còn nhỏ, nên cái địa vị thái tử kia chắc chắn sẽ thuộc về ca ca nàng ta, đợi đến lúc ca ca đăng cơ thì nàng ta chính là trưởng công chúa!

Thế nhưng tất cả đều bị nữ nhân trước mặt hủy hết, nàng ta có thể có sắc mặt tốt mới là lạ.

Còn thỉnh an, nàng ta nhìn thấy nữ nhân này mà khỏe được mới lạ đó!

"Miễn lễ."

Tần Thu Uyển thuận thế đứng dậy: "Công chúa gần đây hình như gầy gò đi thì phải, phải bảo trọng thân thể mới tốt."

Sắc mặt Trường Ninh công chúa không tốt lắm, nhìn về phía Chu Nguyệt Tuệ: "Ta có mấy lời, muốn một mình nói với Lý phu nhân."

Ý đồ rõ ràng là đuổi người.

Chu Nguyệt Tuệ lại không làm như công chúa muốn, lúc này làm ra một bộ dáng bình thường như không: "Ta và công chúa qua lại không nhiều lắm, đặc biệt nhờ muội muội tiếp khách, Nguyệt Như là thân muội muội của ta, tỷ muội chúng ta không có gì giấu nhau. Công chúa có chuyện cứ nói thẳng."

Trường Ninh công chúa giận tái mặt: "Lý phu nhân, ngươi là thấy hoàng huynh ta bị giáng xuống là Quận Vương nên coi thường ta sao?"

Dù là như vậy, cũng không thể thừa nhận!

Chu Nguyệt Tuệ giật mình kinh ngạc: "Công chúa sao lại nghĩ như vậy? Điện hạ là điện hạ, công chúa là công chúa. Đều là quân, thần phụ đối với ngài không dám có chút bất kính. Nếu ngài đang có chuyện thì cứ việc phân phó."

Trường Ninh công chúa vốn đang rảnh rỗi muốn nói chuyện phiếm vài câu rồi dặn dò qua qua, không ngờ Tần Thu Uyển da mặt dày lại ở lại dự thính.

Nàng ta trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển, ra hiệu nàng rời đi.

Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn lại: "Nếu có lời cứ nói, dân nữ đang nghe, nếu có thể giúp đỡ nổi, nhất định sẽ không chối từ."

Trường Ninh công chúa: "..."

Có rất ít người có thể làm cho nàng ta nhục nhã như vậy, hai tỷ muội nhà này quả nhiên là không sợ chết.

Tần Thu Uyển nhìn ra ý nghĩ của nàng ta, nhưng lại không cho là đúng. Nếu không muốn đắc tội công chúa, thì hai tỷ muội các nàng phải làm theo lời nàng ta. Nhưng Nhị hoàng tử giờ đã thất bại, nếu các nàng còn lao đầu vào nịnh nọt người này thì chính là người trường thọ thắt cổ ngại mệnh dài, chính mình đi tìm chết!

Trường Ninh công chúa thấy các nàng cố ý, chỉ đành thỏa hiệp, nói: "Bệnh tình của thái tử hoàng huynh chuyển biến tốt đẹp, mẫu hậu muốn giúp huynh ấy tuyển mỹ nhân đưa vào Đông Cung sinh con nối dõi. Tam nữ Tri phủ thành Hoàng Châu sẽ được đưa vào kinh, chúng ta trước đó từng có giao hảo, Lưu phu nhân muốn ta quan tâm đến nhi nữ của bà ta, nhưng phủ công chúa của ta không thích hợp giữ khách... Ta thấy phủ Lý phu nhân trống trải, việc này nếu Lý phu nhân giúp bổn cung, bổn cung về sau nhất định nhớ rõ."