Chương 57: Nguyên phối lần thứ hai 26

Hầu phu nhân giận sôi cả người: "Ngươi nói gì vậy?"

Lời nói này là thật!

Hồ Tâm Tuệ cũng biết mình trong tình trạng xúc động mà nói mê sảng, ngược lại gào khóc nói: "Ta đã sắp hai tháng chưa gặp ca ca, ta muốn gặp ca ca... Huhuhu..."

Hiện nay Hộ Quốc Hầu phủ không thể đãi khách, Hồ cử nhân đương nhiên sẽ không đến thăm.

Trên thực tế, sau khi Hồ Tâm Tuệ bị nhận, Hồ cử nhân chưa bao giờ hỏi qua một câu. Cũng bởi vì như thế, Hầu phu nhân mới không cho Hồ Tâm Tuệ danh phận.

Thế nhưng nghe thấy nàng ta nói phải đi về gặp ca ca, ánh mắt Hầu phu nhân chuyển động: "Ngươi muốn về nhà?"

Hồ Tâm Tuệ nức nở nói: "Ta muốn gặp ca ca một chút, quê hương của ta có bà đỡ An Thần. Nếu có bà đỡ An Thần cầu phúc cho hài tử, sẽ khiến cho thân thể của hài tử mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi. Ta muốn hỗ trợ tìm một cái cho nó."

Ngụ ý là trở về một chuyến này, thứ nhất là vì gặp ca ca, thứ hai chính là vì hài tử.

Hầu phu nhân cảm thấy tâm khẽ rung động, nếu nàng ta đã không có ý định rời đi hẳn thì bây giờ đi một chút cũng không sao. Sau đầu xuân nếu Hồ cử nhân trúng tuyển thì cũng là một trợ lực.

Hiện nay Hộ Quốc Hầu phủ lưu lạc tới hoàn cảnh lần này, tiền đồ không biết sẽ ra sao. Trợ lực càng nhiều càng tốt. Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Hầu phu nhân cũng ôn hòa lại: "Con sinh cho Hầu phủ chúng ta một hài tử, thì con chính là người của Hầu phủ chúng ta. Làm sao có thể tay không trở về?"

Bà ta cầm chặt tay Hồ Tâm Tuệ ôn hòa nói: "Trước kia nói muốn cho con danh phận, việc càng ngày càng nhiều nên phải trì hoãn đến bây giờ. Đợi hài tử chuyển biến tốt đẹp, chúng ta chọn ngày lành đẹp trời, để người trong phủ tụ tập lại, xem như là mời khách từ phương xa đến dùng cơm với con. Con thấy như thế nào?"

Hồ Tâm Tuệ rủ con mắt xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường.

Thời điểm trước kia khi nàng ta muốn Hầu phủ không cho, hiện tại Hầu phủ ra nông nỗi này rồi, còn có khả năng bị bỏ tù, nàng ta có điên mới tiếp nhận chuyện nạp thϊếp này.

Nhưng nghĩ đến kết cục của Lan Nhiêu, thần sắc ở trong mắt nàng ta khẽ đổi, làm ra một bộ dáng mừng rỡ như điên lại cực lực áp chế: "Được."

Thấy thế, Hầu phu nhân yên tâm dặn dò nói: "Tiễn Hồ di nương về nhà nương gia. Đi sớm về sớm."

Ma ma bên cạnh bà ta lập tức lên tiếng.

Chỉ là một di nương trong phủ, mà được cả ma ma tín nhiệm nhất bên người đương gia chủ mẫu đồng hành, là cực kỳ có thể diện rồi.

Hồ Tâm Tuệ nheo mắt, thấy hơi khó giải quyết, xiết chặt bao phục ở trong tay, bóp đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch, mới đè lại suy nghĩ muốn lên tiếng ngăn cản.

Sắc mặt Liễu Thanh Văn tái nhợt: "Ngươi nói ta là phế nhân, sau khi ngươi đi còn có thể trở về sao?"

Bị nói trúng tim đen, trái tim Hồ Tâm Tuệ đã nâng lên tận cổ họng, cố gắng làm ra bộ dạng trấn định: "Hài tử ở đây, ta còn có thể đi đâu?"

Liễu Thanh Văn nhìn thấy sự bối rối trong mắt nàng ta, hai người ở chung nhiều năm, hắn ta cũng hiểu rõ nàng ta, liền nói ngay: "Mẫu thân, nàng ta muốn chạy đó. Căn bản không muốn trở về! Nếu để nàng ta rời đi thì nàng ta sẽ để bệnh không tiện nói ra của con truyền đi lung tung!"

Sắc mặt Hầu phu nhân chuyển biến: "Nàng ta dám!"

Hồ Tâm Tuệ vội vàng lắc đầu: "Ta không dám. Ca ca ta chỉ là một cử nhân..."

"Đó là lúc trước." Liễu Thanh Văn từng bước một tới gần nàng ta: "Cái biển treo của Hộ Quốc Hầu phủ này còn không biết có thể treo được mấy ngày, trước kia ngươi nhìn trúng thân phận địa vị dung mạo của ta. Hiện tại những thứ này toàn bộ đều mất hết, ta không tin ngươi còn có thể ái mộ ta như vậy."

Lúc nãy trong tình trạng xúc động, Hồ Tâm Tuệ đã hét ra câu nói kia, câu nói này cũng đúng lúc thức tỉnh Liễu Thanh Văn.

Hắn ta hiện tại... là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng!

Hầu phu nhân nghe xong lời của con, phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Những ngày này Hầu phủ bị bao vây, ngay từ đầu bà ta đúng là có lo lắng. Nhưng những ngày này, ngoài việc hạ nhân không thể ra ngoài, cuộc sống của Hầu phu nhân cũng không bị ảnh hưởng, cũng làm cho bà ta không còn cảm giác tuyệt vọng như lúc ban đầu bị lục soát và giam cầm nữa.

Bà ta nhìn thấy Hồ Tâm Tuệ đi tới cửa định chạy trốn, lúc này nhìn lại, chỉ cảm thấy toàn thân nàng ta đều là sơ hở, cười lạnh dặn dò: "Người đâu, mang Hồ di nương về. Nấu cho nàng ta một chén thuốc an thần."

Trở về thì Hồ Tâm Tuệ miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng nấu thuốc... Nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngươi không thể ép ta! Ta là lương tịch, không phải ai gia hạ nhân hay thϊếp thất, nếu như ngươi như ép ta, tội sẽ thêm một phần!"

Hầu phu nhân cười nhạo, không quan tâm mà còn phất tay thúc giục: "Nhanh lên."

Hồ Tâm Tuệ ra sức giãy dụa: "Ngày hôm qua ta đã đưa tin cho ca ca ta, nói các ngươi sẽ hạ độc ta, nếu như ta chết đi, ca ca nhất định sẽ báo thù cho ta!"

Ánh mắt của Hầu phu nhân bỗng nhiên lạnh xuống: "Ngươi quả nhiên đã có ý định rời đi."

Hồ Tâm Tuệ vốn rất tùy hứng, bình thường rất ít che dấu ý nghĩ và sắc mặt của mình, lúc vừa nãy nàng ta có thể giả bộ ra cảm giác mừng rỡ như điên, xem như đã dùng toàn bộ kỹ xảo trong cuộc đời nàng ta. Lúc này Hầu phu nhân muốn giam giữ nàng ta, nàng ta nhanh chóng nói: "Hầu phủ đã như vậy, ta mà còn lưu lại, cùng lắm là chết chung. Hoan Hoan là huyết mạch duy nhất của Hầu phủ, nó là cô nương, sẽ không bị gán tội. Nếu ta có thể thoát thân, chắc chắn sẽ bảo vệ nó cả đời bình an."

Trong lòng Hầu phu nhân có chút rung động, nói: "Ngươi trung thực ở lại đó, để ta suy nghĩ một chút."

Hồ Tâm Tuệ: "..."

Nàng ta thật sự sợ Hầu phu nhân quay đầu lại sẽ đưa cho nàng ta một chén thuốc câm, vội vàng nói: "Ta là mẫu thân của Hoan Hoan, trên đời này không có ai có thể thương nó hơn ta. Phu nhân, ta sẽ chiếu cố nó thật tốt, ta thề với trời."

Hầu phu nhân kỳ thật còn chưa nghĩ ra cách lưu lại đường lui cho Hầu phủ, hoặc là nói, bà ta không cho rằng Hầu phủ sẽ rơi vào tình trạng như vậy. Nhị hoàng tử không có việc gì, phủ Thái phó nhẹ nhàng được buông tha. Hộ Quốc Hầu phủ là tiên đế ban tặng, hoàng thượng cho dù giận dữ, có lẽ cũng sẽ không đến mức lấy đi tính mạng của bọn họ.

Đã có thể giữ được mạng, thì tôn nữ này vẫn nên để dưới tầm mắt của mình là tốt nhất. Nghĩ đến chỗ này, sau khi Hầu phu nhân rời sân đã nhỏ giọng nói: "Ban thuốc câm cho nàng ta."

Nhi tử còn sống, việc hắn có bệnh không tiện nói ra không thể truyền đi!

Hồ Tâm Tuệ nhìn thấy nha hoàn đưa tới một chén thuốc tối như mực, dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn bị rót hơn phân nửa chén vào bụng.

Người cầm đầu là ma ma bên cạnh Hầu phu nhân, bà ta chật vật không chịu nổi, vuốt yết hầu Hồ Tâm Tuệ: "Ta khuyên di nương tiết kiệm một chút sức lực. Nếu như người dám nhả, nô tài sẽ lại đi sắc thuốc câm. Cho đến khi người nói không ra lời mới thôi."

Hồ Tâm Tuệ hoảng sợ.

Ma ma trên cao nhìn vào ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, lạnh nhạt nói: "Kỳ thật, phu nhân chưa bao giờ muốn động thủ đối với người, người có ngày hôm nay đều là người tự mình tìm, ngoan ngoãn ở Hầu phủ không tốt sao? Người không phải yêu Tam công tử nhất sao, vì sao phải chạy trốn chứ?"

Hồ Tâm Tuệ: "..."

Nàng ta nằm rạp trên mặt đất, không lên tiếng nữa.

Đợi ma ma vừa đi, nàng ta lập tức bắt đầu móc yết hầu, nôn đến mức xây xẩm mặt mày.

* Chớp mắt đã sắp đến cửa ải cuối năm, đầu xuân là thi hội, người ở phía ngoài không biết trong triều đình đang gió nổi mây phun. Rất nhiều người đọc sách từ nơi khác chạy đến kinh thành, càng về sau thì càng náo nhiệt.

Lý Duệ Chi một lần nữa nhậm chức, gần đây nội thành tương đối hỗn loạn. Nhiều người, lại thêm sắp tới gần lễ mừng năm mới, còn có người không kiếm được bạc trong lễ mừng năm mới, nổi lòng tham đi trộm đồ nên người bị mất đồ nhiều hơn không ít.

Trong phủ cũng chỉ có đôi phu thê, Tần Thu Uyển trong lúc rảnh rỗi, buổi sáng sẽ cùng hắn đi ra ngoài, đi dạo trên đường. Sau khi thành hôn, mấy cửa hiệu trên danh nghĩa Chu Nguyệt Như đều quy về cho nàng tiếp nhận.

Bạc là đồ tốt, Tần Thu Uyển đang đi dạo ở từng cửa hiệu, ý định muốn nhiều lợi nhuận một chút.

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, nàng đang uống trà ở trong trà lâu, đối diện lại có một người đọc sách có cách ăn mặc của người trẻ tuổi, trông dáng vẻ tầm hơn hai mươi tuổi.

Nam nhân không mời mà tới tới gần một người nữ tử tuổi còn trẻ, là một việc rất thất lễ. Nếu không phải thấy hắn ta không giống hung đồ, Tần Thu Uyển đã muốn đuổi người rồi.

"Vị công tử này, có chuyện gì sao?"

"Ta là ca ca của Hồ Tâm Tuệ." Người tới chủ động cho thấy thân phận: "Ta có mấy lời muốn nói với ngươi."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Hồ cử nhân có chuyện gì thì nói thẳng ra là được."

"Muội muội ta... Mấy ngày hôm trước nó đưa tin cho ta nói nó vô tình phát hiện, Hầu phủ hạ độc Lan Nhiêu vì nàng ta biết rõ bí mật của Liễu Thanh Văn. Có lẽ nó cũng sẽ bị độc thủ, còn nói sẽ tìm cách thật nhanh về nhà." Hồ cử nhân nhăn lông mày: "Nhưng đã năm ngày rồi chúng ta vẫn chưa thấy nó trở về. Ta cho rằng, có khả năng nó đã xảy ra chuyện."

Tần Thu Uyển buông tay: "Việc của Hộ Quốc Hầu phủ không liên quan gì đến ta."

Hai mắt Hồ cử nhân sáng quắc: "Ta biết rõ Hộ Quốc Hầu phủ bạc đãi ngươi, ngươi có lẽ cũng không có hảo cảm đối với bọn họ. Cái ta muốn nói là, quan binh vây quanh Hộ Quốc Hầu phủ là thuộc quyền của Lưu chỉ huy sứ, mà hắn ta và phu quân Lý đại nhân của ngươi đã từng cộng sự qua, hai người là hảo hữu. Ta muốn nhờ ngươi giúp ta để cho những quan binh kia nghe ngóng một chút về tình cảnh của muội muội ta hiện nay."

"Ta dựa vào cái gì phải giúp ngươi?" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hộ Quốc Hầu phủ hiện nay ai dính vào thì người đó thảm. Ta còn có cừu oán với Hộ Quốc Hầu phủ, nhưng hiện nay bọn họ dĩ nhiên cũng không chiếm được gì tốt, ta không cần động thủ làm gì."

Hồ cử nhân lập tức đáp: "Nhưng ta tin tưởng, ngươi rất muốn để cho bọn họ tội càng thêm nặng."

Hồ cử nhân tài văn chương nổi bật, nhưng hắn ta cũng chỉ là một tay cử nhân trói gà không chặt mà thôi. Nói đi nói lại, cho dù đậu Tiến sĩ, cũng chỉ là một vị quan nhỏ không quan trọng, cần từng bước một trèo lên bên trên.

Cho nên, hắn ta đại khái là không tìm ra cách để tra ra nội tình của Hầu phủ.

Tần Thu Uyển đúng là cũng muốn để cho Hộ Quốc Hầu phủ tội càng thêm tội, nhưng cũng không muốn bị người trước mặt nắm mũi dẫn đi.

Thực tế việc Chu Nguyệt Như chết, Hồ Tâm Tuệ cũng có trách nhiệm.

"Hồ cử nhân rất thương muội muội, đáng tiếc, ta vừa gả cho phu quân, ngay cả việc của Chu gia ta cũng không dám phiền đến chàng ấy, huống chi là một người ngoài như ngươi. Xin lỗi, việc này ta không giúp được gì."

Ánh mắt Hồ cử nhân tràn đầy thất vọng, cắn răng nói: "Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, về sau ta chắc chắn nhớ kỹ ân tình hôm nay. Ngày khác có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp."

Tần Thu Uyển nâng chung trà lên: "Thật xin lỗi."

Hồ cử nhân không dám dây dưa quá lâu, chỉ sợ khiến cho việc cầu người không thành, còn kết thù với vị cô nương này. Trước khi đi, còn nói xin lỗi.

Chờ khi hắn đi rồi, Tần Thu Uyển mới lập tức đứng dậy đến Hậu Nha Kinh Triệu Doãn.

Hậu Nha là chỗ cho quan viên ở, phân ra mấy cái viện nhỏ, đáng tiếc là quá nhỏ. Trước khi Lý Duệ Chi thành thân thỉnh thoảng sẽ ở nơi này.

Tần Thu Uyển đến không bao lâu, Lý Duệ Chi đã trở lại: "Nơi này nhỏ, cũng không có người nào nói chuyện với nàng, cảnh đẹp cũng không, tại sao nàng lại tới đây làm gì?"

Kéo hắn, Tần Thu Uyển thấp giọng nói ra những lời mà Hồ cử nhân đã nói, cuối cùng nói: "Việc ép uống thuốc câm có thể là sự thật."

Hầu phủ có văn tự Lan Nhiêu bán mình, ép Lan Nhiêu thì cũng không làm gì được, nhưng nếu ép Hồ Tâm Tuệ, chắc chắn là phạm tội.

Lý Duệ Chi rất sợ nàng vẫn còn dư tình với Liễu Thanh Văn, thấy nàng có ý định đối phó Hầu phủ, cảm thấy không kìm được vui mừng, nghiêm mặt nói: "Giữ gìn kinh thành trăm họ bình an, là nhiệm vụ mà bổn quan đang chấp hành, bổn quan sẽ sai người xem kỹ."

Thấy hắn kích động, Tần Thu Uyển hoài nghi: "Chàng không phải muốn trực tiếp đánh đến tận cửa đấy chứ?"

Hồ cử nhân cũng là bởi vì không thể xác định tình cảnh của muội muội mình, lo lắng cũng chỉ là lo lắng, nếu hắn huy động nhân lực mang theo quan binh đến thăm, cuối cùng phát hiện muội muội bình yên vô sự thì sẽ phải tội đó.

Cho nên, mới phải tìm người nghe ngóng trước một ít.

Lý Duệ Chi bật cười: "Ta bảo Lưu đại nhân phái quan binh thuộc hạ của hắn tìm một người hỏi một chút là được rồi. Nàng cứ uống trà trước đi."

Hắn tự mình đi một chuyến, bên này cách Hầu phủ không xa, sau nửa canh giờ, thì đã biết được Hồ Tâm Tuệ quả thật bị ép thuốc câm.

Lý Duệ Chi cũng không chủ động đi, hắn là quan viên, muốn tra án được phải có khổ chủ. Vì vậy, hắn tìm người đi một chuyến, không bao lâu, khổ chủ Hồ cử nhân đã đến.

Một đám người hùng hổ đi tới Hầu phủ, đi thẳng vào nhà trong, tìm được Hồ Tâm Tuệ bị đối xử thô bạo, gần như đã trở thành người tàn tật.

Nhìn thấy ca ca, Hồ Tâm Tuệ khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc. Rống ra âm thanh ồ ồ mà khó nghe.

Hồ cử nhân trước đó oán hận muội muội vội vàng đến làm thϊếp cho người ta, cũng khuyên bảo muội muội là tiến vào nhà cao cửa rộng thường không tốt. Nhưng thực sự không nghĩ tới, những câu chuyện thảm thiết chỉ viết bên trong bức họa kia lại phát sinh trên người muội muội nhà mình.

Lúc này tức giận đến mức con mắt đỏ bừng, quay người hành lễ đối với Lý Duệ Chi: "Mong Lý đại nhân làm chủ giúp muội muội ta."

Bên kia từ lúc quan binh một đường tiến quân thần tốc tìm được Hồ Tâm Tuệ thì ánh mắt của Hầu phu nhân đã rất mơ hồ.

Đường đường là một Hầu phủ, há lại cho người tùy ý ra vào như thế?

Trước đó những quan binh kia chỉ là vây quanh mà thôi, bây giờ Lý Duệ Chi lấy đâu ra lá gan dám đến thăm xét nhà chứ?

Bà ta giận dữ: "Lý đại nhân, đây là Hầu phủ! Không cho phép ngươi làm càn, ai cho ngươi vào?"

Lý Duệ Chi ra vẻ như người vô tội: "Có khổ chủ cáo trạng các ngươi tạm giam muội muội của hắn, còn nói muội muội của hắn đang bị nguy hiểm, mạng sống như treo trên sợi tóc, cầu xin ta lập tức cứu người. Hoàng thượng có chỉ, có một số việc có thể xét tiền trảm hậu tấu. Trước khi đến, ta đã chuẩn tấu cho hoàng thượng rồi."

Hầu phu nhân: "..." Xong rồi!