Chương 58: Nguyên phối thứ hai 27

Trên thực tế, cho dù Lý Duệ Chi trước khi đến có trình báo lên trên hay không, chỉ cần trong phủ đã tìm được khổ chủ đang bị ngược đãi, Hầu phủ sẽ không thoát được tội.

Hồ Tâm Tuệ cho là mình sẽ vô thanh vô tức chết ở chỗ này, trong lòng tuyệt vọng không thôi, hôm nay nhìn thấy ca ca thì biết mình cũng không phải chết nữa. Sau khi khóc lớn, hai mắt gắt gao trừng nhìn Hầu phu nhân.

Nàng ta liếc mắt nhìn Lý Duệ Chi, lại hung dữ nhìn về phía Hầu phu nhân. Tuần hoàn lại mấy lần, Lý Duệ Chi hiếu kỳ hỏi: "Là Hầu phu nhân hại ngươi thành như vậy sao?"

Hồ Tâm Tuệ liên tục gật đầu, vừa chỉ chỉ vào cổ họng của mình. Tay làm ra một cái tư thế cầm bút, muốn tìm giấy.

Lý Duệ Chi liền hiểu, sai người đưa giấy lên.

Sắc mặt Hầu phu nhân tái nhợt, nhưng Hồ Tâm Tuệ ngay cả bút cũng không cần, trực tiếp dùng ngón tay dính mực bắt đầu viết, bà ta lại không ngăn cản được, gấp đến độ con mắt đã đỏ rực.

Những người còn lại của Hầu phủ nghe được động tĩnh cũng chạy tới.

Nhìn thấy quan binh vào phủ, còn tưởng rằng là xét nhà. Khi biết được là tới tìm người, nhìn về phía Hầu phu nhân, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy trách cứ.

Hiện nay thời buổi rối loạn, cho dù không thích Hồ Tâm Tuệ, cũng không nên động thủ trong khoảng thời gian này... Đây không phải đưa nhược điểm của mình vào tay người khác sao?

Mọi người trong Hầu phủ từ nhiều năm trước tới nay, đều nhìn sắc mặt Hầu phu nhân mà sống. Trong lòng nếu không đồng ý thì cũng không dám mở miệng. Hầu gia thì không có khách khí như vậy, nhìn thấy trên mặt đất múa bút thành văn viết chữ Hầu phu nhân, ông ta đưa tay, hung hăng tát một cái vào mặt Hầu phu nhân: "Ác phụ!"

Trong lòng Hầu phu nhân lúc này cũng không bình tĩnh, bà ta chỉ là không muốn bệnh không tiện nói ra của nhi tử bị truyền ra ngoài, nên hạ thuốc với Hồ Tâm Tuệ, cũng là cho rằng tất cả đều do Hầu phủ nắm giữ hết thảy, bởi vì những quan binh vây quanh bên ngoài kia cả tháng, chưa bao giờ đi vào, cũng không có quấy rầy mọi người của Hầu phủ...Bà ta làm sao đoán được, Hồ Tâm Tuệ chỉ là một nha đầu do hầu môn sinh ra cũng có thể tìm đến quan binh vào phủ cứu nàng ta?

Đã trúng một cái tát, Hầu phu nhân hoàn hồn, trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh, mặt mũi không thể tin nổi: "Ngươi vậy mà đánh ta?"

Hầu gia xuất thân thế gia, chưa bao giờ đánh nữ tử. Còn tuân thủ quy tắc dạy nhi tử trước dạy thê tử sau.

Thành hôn từng ấy năm tới nay như vậy, thi thoảng Hầu phu nhân cũng nói những lời không thích hợp. Ông ta vẫn chưa bao giờ ở trước mặt làm bà ta khó chịu, mọi thứ chờ đến khi chỉ còn lại có phu thê hai người mới giảng đạo lý với bà ta.

Người chưa bao giờ chịu qua việc bị đánh vậy mà đột nhiên bị đánh, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy oan khuất, trong hốc mắt Hầu phu nhân dần chứa đầy nước mắt: "Ta giúp ngươi sinh con dưỡng cái, giúp ngươi quản lý Hầu phủ, kết quả là ngươi lại đối xử với ta như vậy?"

Sắc mặt Hầu gia lạnh lùng: "Ngươi thật không ra gì!" Trong ánh mắt ông ta tràn đầy cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tới gần bên tai bà ta thấp giọng trách mắng: "Hiện tại đang là thời điểm quan trọng, mà ngươi còn dám hạ độc, Hầu phủ nhiều năm như vậy đã đắc tội với nhiều người. Hầu phủ chỉ là bị vây chứ chưa bị xét nhà, ngươi không cam lòng có phải hay không?"

Hầu phu nhân cảm giác mình có nỗi khổ tâm, khóc lóc giải thích: "Nàng ta muốn đem chuyện Thanh Văn bị bệnh không tiện nói ra nói cho người ngoài... Nói ra việc này, Thanh Văn làm sao còn thể làm người? Nàng ta chính là muốn hủy đi cả đời của nó... Huhuhu..."

Nhìn thấy quan binh, trong lòng Hầu phu nhân cũng sợ hãi. Nhất là Hồ Tâm Tuệ bị câm rồi mà còn viết được chữ. Có Hồ Tâm Tuệ chỉ ra và xác nhận, việc bà ta hạ độc ván đã đóng thuyền... Vấn đề này còn có thể cãi sao?

Hai phu thê vừa nói mấy câu, Hồ Tâm Tuệ đã lưu loát viết được mấy trang, Lý Duệ Chi một thân quan phục màu đỏ sậm, chắp tay chậm rãi tiến lên.

Bên cạnh Hồ cử nhân lập tức cầm lấy tờ giấy muội muội viết xong đề lên trên, hai mắt đỏ bừng mà cầu khẩn: "Cầu xin đại nhân lấy lại công đạo cho muội muội ta."

Trên giấy đều là quá trình Hầu phu nhân hạ dược Hồ Tâm Tuệ như thế nào, trong đó còn nhắc đến chủ tớ Lan Nhiêu bị nhốt tại Thiên viện. Lý Duệ Chi sau khi xem cẩn thận nói: "Mang Hầu phu nhân Trương thị đi. Đến Thiên viện đưa chủ tớ Lan Nhiêu tới đây..."

Nghe được một câu phía trước, Trương thị như rơi vào hầm băng, toàn thân từ trong ra ngoài đều nguội lạnh, lại nghe thấy Lý Duệ Chi còn muốn mang theo Lan Nhiêu, bà ta vội vàng nói: "Khế thân của hai người Lan Nhiêu ở trong tay ta. Các nàng là người của Hầu phủ, đã làm sai thì nên bị trách phạt. Ngươi không thể mang các nàng đi!"

Lý Duệ Chi nhìn bà ta, sắc mặt lạnh lùng: "Hai người họ là nhân chứng!"

Sắc mặt Hầu phu nhân vốn đã trắng bệch lại càng trắng bệch hơn.

Người theo đuổi Lan Nhiêu rất nhiều, hôm trước Hầu phủ bị bao vây, cùng với sự kiểm soát chặt chẽ của bà ta, chuyện Lan Nhiêu bị trúng thuốc câm còn chưa truyền ra. Nếu bị mang đến Kinh Triệu Doãn, việc Lan Nhiêu đã bị câm nhất định sẽ xôn xao truyền ra ngoài.

Tới khi đó, lại có thêm bao nhiêu nam nhân giận dữ nữa?

Hầu gia rõ ràng cũng nghĩ đến điều đó rồi, ông ta hung dữ trừng mắt liếc nhìn Hầu phu nhân mặt trắng như tờ giấy, dường như lúc nào cũng có thể ngất đi, trách mắng: "Ngu xuẩn!"

Hầu phu nhân sợ hãi trong lòng, ngay cả nỗi oan ức khi bị mắng cũng không quan tâm nữa, gấp gáp bước lên phía trước tới gần Lý Duệ Chi: "Lý đại nhân, hai nhà chúng ta lúc trước cũng qua lại rất nhiều, ngươi có thể dàn xếp một chút được không?"

Bà ta biết rõ người trước mặt không dễ cầu tình. Nhưng không cầu không được, chỉ cần hai nữ nhân này bị mang đi, đối với Hầu phủ mà nói chính là cọng rơm cuối cùng. Với chính bà ta mà nói lại chính là tai hoạ ngập đầu.

Lý Duệ Chi chính nghĩa ngay thẳng nói: "Bổn quan thân là quan phụ mẫu của dân chúng kinh thành, nên giúp bọn họ lấy lại công đạo, có oan khuất thì cứu được thân, có tội thì phải bị phạt. Ngươi lại bảo ta dàn xếp, ngươi đặt pháp luật hoàng thượng định ra ở đâu rồi?"

Hầu phu nhân thấy cầu xin tha thứ không thành, hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Còn dám nói là đường hoàng? Ngươi chính là đang trút giận cho Chu Nguyệt Như! Quan báo tư thù, ngươi cũng xứng làm quan phụ mẫu?"

Hầu gia tiến lên, cũng muốn nhờ Lý Duệ Chi dàn xếp, nghe được lời của thê tử..., nhắm mắt lại. Trong lòng ông ta cũng hiểu rõ, hai nhà bọn họ có rất nhiều thù cũ, cơ hồ không có khả năng hòa giải. Hiện tại Hầu phủ chủ động phạm tội rơi vào trong tay Lý Duệ Chi, tất nhiên là sẽ không dễ thoát được. Cách duy nhất có thể tranh thủ chính là đổi một người đến chủ thẩm án này.

Dù sao, phu thê Lý Duệ Chi và Hầu phủ cũng có cừu oán, không có khả năng được xử lý nhẹ nhàng.

"Đúng, hai nhà chúng ta có thù cũ." Hầu gia nói tiếp: "Ai biết ngươi có thể bởi vì tư mà trọng phán hay không?"

Lý Duệ Chi vẫn là bộ dạng lạnh lùng nói: "Liễu hầu yên tâm, bổn quan biết rõ là phải tránh hiềm nghi. Trước đó không có nhúng tay vào án Hầu phủ và Nhị hoàng tử cấu kết ám sát lão đại phu chữa bệnh cho thái tử, hiện tại cũng sẽ không nhúng tay vào việc Hầu phủ hạ độc câm dân nữ. Bổn quan tới đây, chỉ là do Hồ cử nhân muốn đưa muội muội của hắn ta cứu ra. Hiện nay người đã tìm được, sau khi đem Trương thị mang về, bổn quan sẽ mô phỏng những việc quan trọng đưa cho hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng phái quan viên đến thẩm án."

Dừng một chút, hắn giơ tờ giấy trong tay lên: "Nhưng theo bổn quan thấy, việc Trương thị hạ độc ván đã đóng thuyền, bất luận là ai điều tra, muốn thoát thân cũng đều không thể."

Lời này, thành công đâm một đao vào trong lòng Trương thị vốn đang sợ hãi không thôi.

Bà ta trừng mắt nhìn Lý Duệ Chi: "Ngươi đừng nói nhảm!"

Lý Duệ Chi lắc đầu: "Dựa theo luật pháp, ít nhất cũng phải chịu mười năm lao ngục."

Trương thị: "..."

Bên ngoài quan binh vây quanh, trong phủ hài tử của Liễu Thanh Văn vẫn chưa khỏi bệnh, Hầu phu nhân lao lực quá độ, lại bị Hồ Tâm Tuệ làm cho tức giận, lúc này trong lòng vừa sợ lại vừa lo, con ngươi đảo một cái lập tức hôn mê bất tỉnh.

Hầu gia đứng gần đó nhất, sau khi nhìn thấy thì chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phiền chán.

Hiện nay Hầu phủ vẫn chưa nhận được ý chỉ của hoàng thượng, ông ta mặc dù lo lắng cho kết cục của Hầu phủ, nhưng cũng biết hiện nay như vậy rất tốt, người một nhà ngoài việc khó được tự do, thì cuộc sống vẫn giống như trước đây. Nếu chỉ vì một chút điểm này... Đến lúc đó, còn không biết sẽ rơi vào kết cục như thế nào.

Ông ta chỉ hi vọng hoàng thượng cả đời này cũng đừng nhớ tới Hộ Quốc Hầu phủ, mặc dù đó là một hy vọng xa vời, nhưng ông ta lại không nghĩ rằng, Hầu phu nhân sẽ làm ra những việc như này. Hầu gia đã có thể tưởng tượng được, hoàng thượng vốn đã quên hết Hộ Quốc Hầu phủ qua một bên sau khi nhìn thấy tấu trình của Lý Duệ Chi, chỉ sợ lập tức sẽ sai người nghiêm tra việc của Hầu phủ.

Hầu phủ sừng sững mấy trăm năm, giống như là phủ Thái phó vô cùng thân thuộc với vua, mấy cái tội vặt vãnh sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng chỉ cần hơi xa sút, tội danh muốn cứu cũng không cứu được, chỉ một lần tính toán thì tất cả đều sẽ bị thanh toán.

Lý Duệ Chi mặc kệ mọi người trong Hầu phủ nghĩ cách, cũng không để ý tới việc bọn họ cầu tình. Đáng nhắc tới chính là, khi hắn mang theo Chu thị và huynh muội Hồ gia, còn có chủ tớ Lan Nhiêu đi ra ngoài, còn bị người khác ngăn lại. Có một nữ tử yếu ớt quỳ trên mặt đất thút thít nỉ non, nói là mình bị bắt vào đây... Vì vậy, Tam lão gia Hầu phủ cướp người cũng bị mang đi cùng.

Trong triều sớm có luật pháp nói rõ, quan viên có thù cũ hoặc là có quen biết với phạm nhân đều phải tránh hiềm nghi. Cho nên, tấu trình của Lý Duệ Chi vừa lên, hoàng thượng liền phái quan viên Hình Bộ tới thẩm vấn.

Đúng như Hầu gia phỏng đoán, sau khi hoàng thượng xem tấu trình của Lý Duệ Chi, lập tức nhớ tới việc Hộ Quốc Hầu phủ tham dự dụ dỗ Nhị hoàng tử phạm sai lầm còn chưa được xử lý, lập tức sai Hình Bộ cùng Đại Lý Tự xem xét.

Hầu gia biết được việc này, tức giận đến mức giận sôi lên, nhưng Hầu phu nhân đã vào nhà giam... Thật sự tức quá, nên ông ta mới tìm Liễu Thanh Văn đến để đánh một trận cho hả giận.