Chương 59: Nguyên phối thứ hai (xong)

Sau khi Liễu Thanh Văn bị kêu đến, bị đạp đổ xuống đất đánh cho một trận.

Sự tức giận của Hầu gia không tiêu, chỉ vào hắn ta nói: "Người lớn như vậy, xử sự không biết đúng mực bất kể hậu quả. Ngươi có đầu óc sao? Còn tài văn chương nổi bật, ta thấy ngươi toàn đọc được những sách vớ vẩn thì có..."

Trên người Liễu Thanh Văn đau đớn không thôi, lại bị phụ thân mắng, vẻ mặt mờ mịt: "Phụ thân, con lại làm sai cái gì..."

"Cái gì cũng sai!" Hầu gia nhìn thấy đôi mắt hắn ta mờ mịt, càng thêm tức giận: "Chính ngươi ngẫm lại xem, ngươi đã làm được việc gì đúng chưa? Mẫu thân ngươi bởi vì ngươi mà bị bắt vào đại lao, ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao?"

Vừa rồi quan binh vào phủ, Liễu Thanh Văn lại càng hoảng sợ. Hắn ta cũng không muốn để cho mẫu thân bị bắt đi, chỉ hận mình có thể lực quá thấp, nghe thấy phụ thân chất vấn, bỗng nhiên có chút chột dạ.

Nếu như không phải là vì hắn ta, thì mẫu thân cũng sẽ không động thủ đối với hai nữ nhân kia.

Hắn ta cúi đầu xuống, cũng không lên tiếng.

Hầu gia nhìn nhi tử lớn lên, thấy hắn ta như thế, chẳng lẽ lại không rõ là hắn ta đang chột dạ. Biết rõ mình hại mẫu thân, lại không chịu nhận lỗi, ngay cả dũng khí đem việc này nói ra khỏi miệng cũng không có, không phải là trách nhiệm đảm đương mà một nam nhân nên có... Hầu gia tức giận không thôi, cầm nhánh roi mây trong tay lên, lại tiếp tục đánh một trận.

Ông ta thật sự tức giận, nhánh roi mây cũng đã bị ông ta đánh gãy. Liễu Thanh Văn tự giác biết mình sai, bị đánh cũng là đúng nên cắn chặt răng không lên tiếng.

Hầu gia thấy thế, càng giận không kìm được, nhánh roi mây không còn, ông ta thuận tay nhặt lên quải trượng vốn để bài trí bên cạnh.

Cây quải trượng này là lão Hầu gia năm đó sử dụng, Hầu gia giữ lại để tưởng niệm phụ thân, hoặc là gặp chuyện khó giải quyết thì sẽ cầm trong tay vuốt ve. Lúc này thuận tay cầm lấy, bỗng nhiên cảm thấy quải trượng của phụ thân dùng để đánh tử tôn bất hiếu còn tốt hơn nhiều.

Quải trượng là dùng gỗ hương để làm, rất là quý báu, chất liệu cũng tốt, rẽ ngang trượng xuống dưới, dù là Liễu Thanh Văn hạ quyết tâm không kêu lên đau đớn cũng nhịn không được nữa mà kêu lên thảm thiết.

Hầu gia nghe thấy nhi tử kêu đau, một luồng khoái ý xông lên tận đầu, lại tiếp tục đập xuống thêm một trận nữa.

Liễu Thanh Văn ngay từ đầu còn bất động, về sau liền giãy dụa chạy trốn, sau khi đã trúng vài cái thì nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy, chỉ lẩm bẩm nói: "Phụ thân, con sai rồi..."

Trong cơn tức giận Hầu gia cho dù nghe được hắn ta kêu đau nhức nhận sai cũng không quan tâm, liền đánh cho hắn ta thêm một trượng nữa, Hầu gia cũng mệt mỏi một thân đổ mồ hôi. Lại nhìn người trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm như không nhắm, dường như sau đó sẽ ngất đi luôn.

"Đừng giả bộ chết!" Hầu gia buông quải trượng cầm trong tay, rót một chén trà uống một ngụm.

Kỳ thật, những ngày này Hầu gia cũng rất sợ hãi. Ông ta hối hận chính mình làm cho Hầu phủ trở thành hoàn cảnh như bây giờ, gia nghiệp trăm năm sắp bị hủy trong tay ông ta... Lúc nửa đêm tỉnh dậy từ trong mộng, ông ta vậy mà còn có thể mơ thấy phụ thân và tổ phụ chất vấn chính mình.

Hôm nay đánh nhi tử, một là vì ông ta hận nhi tử và thê tử làm việc không thỏa đáng. Thứ hai, cũng là đem sự tức giận từ những lo lắng sợ hãi trong những ngày này thoát ra cùng.

"Ngươi đừng trách ta ra tay hung ác. Hộ Quốc Hầu phủ của chúng ta và An Quận Vương liên quan đến nhau, hoàng thượng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chỉ thấy ta sớm đã tuổi già, mà ngươi và mẫu thân ngươi làm ra những sự tình này, tương đương với việc nhắc nhở hoàng thượng vẫn còn chưa xử lí Hầu phủ chúng ta." Ông ta đánh một hồi, nên nộ khí tản đi không ít, bắt đầu giảng đạo lý: "Chúng ta bị bao vây hơn một tháng, ngoại trừ đi ra ngoài khó khăn thì cuộc sống cũng coi như nhàn nhã. Nhưng hôm nay hoàng thượng hạ chỉ tra rõ. Thanh Văn, không tin ngươi xem, nhiều thì nửa tháng, ít thì ba năm ngày, từng cái từng cái tội danh của Hầu phủ chúng ta sẽ bị đào ra! Đến lúc đó, ngươi còn muốn nhàn nhã như vậy... Đó là nằm mơ. Ở không được bao lâu nữa đâu, cả nhà chúng ta đều phải đi vào trong đại lao..."

Nói đến đây, Hầu gia lại giận không kìm được. Nhấc chân đá nhi tử: "Đừng giả bộ chết!"

Thân hình Liễu Thanh Văn giật giật, ánh mắt lại không mở ra.

Hầu gia trách cứ: "Đứng lên cho ta!"

Liễu Thanh Văn vẫn không nhúc nhích, Hầu gia lại đá một cước, lần này, chỉ thấy giữa mũi miệng của nhi tử trên mặt đất đều chảy ra máu.

Hầu gia nhíu mày, gọi: "Mời đại phu tới."

Cửa ra vào lập tức có người lên tiếng.

Chính những quan binh bao vây ở bên ngoài cửa phủ còn đến nhanh hơn cả đại phu. Mà lúc này đây, đám người này còn thô bạo hơn cả Lý Duệ Chi ngày hôm qua, sau khi đã tìm được Hầu gia, trực tiếp nói rõ: "Hộ Quốc Hầu phủ phạm phải sai lầm lớn, kết bè kết cánh ăn hối lộ, tham ô tiền bạc trái pháp luật vân vân..., tổng cộng chừng hơn mười tội danh. Hoàng thượng có chỉ: tước phong hào Hầu phủ, thu hồi tước vị Hầu phủ, tịch thu gia sản, giải toàn bộ người trong nhà vào đại lao, đợi sau khi làm rõ các tội danh sẽ xử lý từng việc một."

Tướng quân cầm đầu vung tay lên, tất cả mọi người một loạt đi xuống, lôi Hầu gia và Liễu Thanh Văn trên mặt đất kéo đi.

Người bị bắt vào đại lao, còn có cả phò mã của Trường Ninh công chúa, hắn ta cũng thay Nhị hoàng tử làm không ít chuyện.

Đáng thương cho Liễu Thanh Văn bị phụ thân đánh một trận, mặc dù không chết, nhưng nội thương ngoại thương đều có, chờ hắn ta tỉnh lại thì đã bị nhốt ở trong đại lao không có thiên lý. Bên cạnh là phụ thân cùng các thúc bá huynh đệ còn lại, bên cạnh là Hầu phủ nữ quyến, lúc này nguyên một đám bụm mặt đau khóc thành tiếng.

Nhìn thấy hắn ta trợn mắt, Hầu gia hừ lạnh một tiếng: "Sao, không giả chết nữa sao?"

Liễu Thanh Văn nhìn trần đại lao tối như mực, nghe tiếng khóc của tẩu tẩu và đường tẩu bên tai, giật mình hiểu rõ, hẳn là Hầu phủ bị xử lý rồi.

Hóa ra lời phụ thân nói đều là sự thật! Trong lòng hắn ta tràn đầy áy náy vì hại mọi người trong phủ, làm ảnh hưởng đến tính mạng của nhiều người như vậy, so với việc hắn ta bị bệnh không tiện nói ra đã không còn là đại sự nữa rồi... Việc đã đến nước này, có hối hận nhiều hơn nữa cũng vô dụng!

Hắn ta thở gấp kéo theo lục phủ ngũ tạng đều đau, vừa mới mở miệng, thì liên tiếp ho khan, hơn nửa ngày cũng chưa nói được.

Hầu gia chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền lạnh lùng mà rời mắt đi nơi khác. Không phải ông ta không thương con, mà là ông ta thật sự không có hảo cảm đối với cái loại nhi tử đã đem cả nhà đưa vào đại lao này.

Ông ta mặc kệ, thì những người khác bên cạnh Hầu phủ lại càng không quản.

Trên thực tế, bọn họ có rất nhiều bất bình đối với phụ tử đại phòng, nếu không phải do bọn họ hồ đồ làm ẩu, thì hiện nay bọn họ vẫn là con cháu quý tộc, lưng tựa Hầu phủ, tùy ý tiêu sái, nhà nào trong kinh thành dám coi thường họ?

Hiện nay ngược lại, cả nhà đều biến thành tù nhân.

"Tam đệ, đệ nhìn Thanh Văn một chút."

Tam lão gia liếc mắt: "Người huynh đánh chính là con của huynh, muốn xem thì tự huynh đi mà xem."

Trong lời nói có rất nhiều oán khí. Ánh mắt của Hầu gia mãnh liệt: "Ngươi đang trách ta?"

"Đệ đệ không dám." Nói xong chứ không dám, Trên mặt Tam lão gia lại tràn đầy bất mãn.

Nhị lão gia tính khí táo bạo nhịn không được: "Đại ca, huynh vì sao phải qua lại với phủ Thái phó? Thái tử mới là thái tử, ta nghĩ mãi mà không rõ, huynh làm sao lại gấp gáp như vậy?"

Sắc mặt Hầu gia nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ta làm như vậy tất cả cũng là vì Hầu phủ!" Ông ta hạ giọng giải thích: "Trước đó thái tử bệnh nặng, mắt thấy tính mạng không còn bao lâu. Từ xưa đến nay đều là dệt hoa trên gấm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Chúng ta càng sớm trợ giúp Nhị hoàng tử, ngày khác đợi đến lúc tân đế đăng cơ, chỗ tốt của Hầu phủ mới càng lớn. Ta đây là vì muốn trải đường dưới chân cho hài tử nhà ta!"

Nghĩ vậy cũng đúng. Thế nhưng mà, ai có thể nghĩ đến thái tử còn có thể được cứu trở về chứ?

"Cho đến ngày nay, ta vẫn không cho là mình có sai." Hầu gia lưng tựa lan can, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu không có người cứu vị lão đại phu kia, thái tử chết bệnh, hiện nay Hầu phủ chúng ta... Hừ!"

Những người còn lại sau khi nghe lọt tai những lời nói này, đạo lý ai cũng hiểu, cũng hiểu được cách làm của Hầu gia. Thật sự là trước đó thái tử điện hạ trải qua nhiều lần bệnh tình nguy kịch, theo cái đà đó, không có khả năng sẽ chuyển biến tốt đẹp. Cũng chỉ còn lại Nhị hoàng tử, Hầu phủ sớm đi lên cái thuyền này cũng đúng. Thế nhưng mà, hiện nay thái tử chuyển biến tốt đẹp, Nhị hoàng tử xảy ra chuyện, tất cả mọi người khó tránh khỏi đều có chút trách cứ Hầu gia quá nóng vội.

Nhị lão gia cười lạnh: "Ta tin tưởng tâm nguyện của phụ thân và tổ tông là muốn cho Hầu phủ an ổn, mà không phải bị đoạt tước xét nhà!"

Hầu gia: "..."

Đã không hài lòng thì cho dù Hầu gia nói cái gì cũng đều là sai.

Tam lão gia lau mặt, hai mắt đỏ bừng: "Tiểu Tuấn nhà ta mới tám tuổi..."

Cho dù mấy tuổi, được hưởng vinh quang phú quý của gia tộc thì đợi đến khi trong nhà xảy ra chuyện, ai cũng không chạy thoát.

Trước sau không quá nửa tháng, điều tra ra hơn mười cái tội danh của Hầu phủ, Hộ Quốc Hầu sau sẽ bị xử trảm, nam đinh ngoại trừ những người phạm tội thì những người còn lại sẽ bị đưa đi đày ba nghìn dặm. Trong số nữ quyến, Hầu phu nhân theo như luật phán quyết mười lăm năm, những người còn lại trở thành nô tịch.

Hoàng thượng đối với Hầu phủ cũng hạ thủ lưu tình như đối với phủ Thái phó, thế tử Hầu phủ ở biên cương phía xa, những năm gần đây mặc dù không có lập nhiều đại công, nhưng cũng không có tội. Hoàng thượng chỉ là giáng hắn ta xuống làm binh sĩ bình thường, cũng không có tìm hắn ta hỏi tội, xem như lưu lại cho Hầu phủ một người.

Đáng nhắc tới chính là, Hồ Tâm Tuệ vốn có thể bình yên thoát thân, nhưng Trương thị vẫn luôn chắc chắn nói nàng ta đã sinh hạ hài tử cho Hầu phủ thì chính là nữ quyến của Hầu phủ. Cố ý kéo nàng ta cùng xuống nước.

Hồ Tâm Tuệ tự nhiên không đồng ý.

Trương thị còn nói Hồ Tâm Tuệ trộm đồ. Hồ Tâm Tuệ trước khi ái mộ Liễu Thanh Văn xác thực đã tìm cách lấy không ít đồ đạc của thϊếp thân hắn ta sưu tầm, những vật này rất nhiều đều là bị người ta đánh cắp.

Hồ Tâm Tuệ nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình không được thoát thân. Những vật kia hầu hết chỉ là vật nhỏ, thế nhưng mà đồ vật nhỏ trên người Hầu phủ công tử cũng đáng không ít bạc. Nàng sai khiến người ăn cắp, tội lại nặng thêm một phần, cuối cùng tính ra giá trị của những vật vơ vét kia thì bị phán án sáu năm.

Hơn nữa, những đồ vật này nàng ta còn để cho ca ca thuận đường giúp nàng ta thu hồi, khi đó suy nghĩ đơn giản, dù sao cũng tiện đường. Nhưng những vật kia vốn là tang vật... Cuối cùng, ngay cả Hồ cử nhân cũng bị liên lụy vào, mặc dù bởi vì không biết rõ tình hình nên không bị phán tội, nhưng vẫn bị tước bỏ công danh cử nhân, biến thành trắng tay.

Hồ cử nhân vốn có tài văn chương nổi bật, trong lòng có đầy hoài bão lớn lao, muốn làm việc đại sự, vậy mà còn chưa kịp bắt đầu đã bị bẻ gãy đi đôi cánh bay lên trời cao, cả đời thất bại.

Lan Nhiêu là nữ quyến Hầu phủ, dù là bởi vì nàng ta trúng độc khiến cho tội của Trương thị lại thêm một bậc, nhưng nàng ta vẫn phải giống như những nữ quyến khác bị bán đi.

Nàng ta do đã bị đối xử thô bạo từ lâu, nên đã sớm không còn vẻ tinh tế vốn có, chỉ là một viên ngọc bích của gia đình bình thường, lại bị hạ độc câm. Không bao lâu, Tần Thu Uyển đã nhận được tin tức về cái chết của nàng ta.

Trường Ninh công chúa lúc này còn lo lắng không thôi, muốn tặng người đến bên cạnh thái tử, nhưng với thân phận của nàng ta như vậy thì chẳng có ai dám giúp đỡ.

Công chúa oán hận vô cùng, cuối cùng dứt khoát hẹn thái tử ra ngoài, trong bữa tiệc đưa lên hai mỹ nhân.

Thái tử không thích nàng ta, trước kia ba người mẫu tử Hiền Phi không ít lần tính toán hãm hại hắn ta. Thậm chí hắn ta bệnh nặng nhiều năm, cũng là bắt nguồn từ thủ đoạn của mẫu tử ba người họ, Trường Ninh công chúa ỷ vào hoàng thượng sủng ái nên có thể thoát thân, vậy mà còn muốn gây sự, vụиɠ ŧяộʍ qua lại chỗ Nhị hoàng tử đã bị đi đày ở ngoài ngàn dặm xa xôi... Vì vậy, thái tử sau khi trở về liền đổ bệnh.

Bất kể có thật sự bị bệnh hay không, hiện tại hoàng thượng chỉ còn thái tử là một hoàng tử trưởng thành, không được phép có chút sơ xuất nào... Đây không phải yêu thương nhi tử, mà là sợ trong hoàng thất không còn con nối dõi, khiến cho thiên hạ náo động.

Trong cơn giận dữ, trực tiếp tuyên bố công chúa bị bệnh qua đời.

Đối với vị công chúa được tôn vinh gần như cả cuộc đời, việc mất đi địa vị cao cao tại thượng của mình còn khó chịu hơn là bị gϊếŧ.

Vài năm sau, tân đế đăng cơ, trong một trang trại nhà nông ngoài ngoại ô kinh thành, một nữ nhân tướng mạo giống Trường Ninh công chúa như đúc bị nhiễm bệnh sau đó không lâu liền qua đời.

Đây là chuyện sau này.

Mùa xuân lạnh giá, càng đi xa về phía bắc thì càng rét lạnh. Bên cạnh là một đám tội nhân, quan binh áp giải rất không kiên nhẫn.

Áp giải người có tội cũng không phải chuyện tốt, không có lợi ích gì không nói, xa như vậy đi một chuyến còn rất là nguy hiểm, đã vậy còn hơn nửa năm không được gặp người nhà. Thực tế nếu những phạm nhân này bỏ chạy một hai người, bọn họ còn phải chịu tội, lại thêm việc đường không dễ đi, thời tiết lại lạnh, ăn uống hay ngủ quả thực là chịu tội... Đủ loại chuyện cộng lại, không có một người nào còn giữ được tâm tình tốt, chỉ muốn mau đưa người hồi trở lại kinh phục mệnh.

Vì vậy, nhìn thấy người đi chậm rãi lề mà lề mề, sẽ ném lên trước cho chết.

Ở trong đó, Liễu Thanh Văn đứng mũi chịu sào.

Trên người hắn ta có tổn thương, căn bản đi không nổi, cơ bản mỗi ngày đều bị đánh. Vừa mới tiến vào biên giới phía bắc thì bắt đầu sốt cao, vào một lần giữa trưa nghỉ ngơi và hồi phục, rốt cuộc cũng không đứng dậy được.

Quan binh áp giải thấy thế, càng thêm không kiên nhẫn.

Đi không nổi, bọn họ cũng không thể vứt bỏ, chẳng may không chết thì lại là một tội danh.

Nghe quan binh chửi bới, Liễu Thanh Văn dần dần hoảng hốt. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, hắn ta giống như thấy được một vài chuyện.

Bên cạnh thái tử chính là lão đại phu trước khi vào kinh thành đã bị ám sát không còn tính mạng, thái tử điện hạ mấy ngày sau liền buông tay nhân gian. Về sau đó, Hầu phủ càng ngày càng bận rộn, Nhị hoàng tử đăng cơ, Hầu gia nhảy lên trở thành sủng thần của tân hoàng đế, những người còn lại ở Hầu phủ được phụ thân đề bạt nên rất được trọng dụng.

Mà hắn ta... Hình như không có bị thương, bởi vì bên cạnh hắn ta có rất nhiều nữ nhân, mà ngay cả đại tẩu Cao thị và Trường Ninh công chúa cũng đều biểu lộ tình ý đối với hắn ta. Hắn ta cả ngày sống ở bên trong ôn hương nhuyễn ngọc, phần đông nữ nhân vì hắn ta mà tranh nhau, hài tử dưới gối hắn ta càng ngày càng nhiều, Trường Ninh công chúa vì tình ý bề ngoài đối với hắn ta, còn vì muốn lấy một cái tước vị Tiêu Dao Hầu.

Hắn ta trở thành Hầu gia, vài vị tiểu thư khuê các trong thành cũng cam nguyện làm thϊếp... Chỉ là, trong này lại không có Chu Nguyệt Như.

Đau nhức kịch liệt trên người truyền đến, Liễu Thanh Văn mở mắt ra, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh buốt, thở ra đều là hơi lạnh.

Giường cao gối mềm không còn, ôn hương nhuyễn ngọc chỉ là giả dối, Nhị hoàng tử đã sớm bị đánh đuổi ở ngoài ngàn dặm xa xôi, trước khi hắn ta rời kinh, còn nghe nói về việc Trường Ninh công chúa chết bệnh.

Mộng... Cuối cùng chỉ là mộng mà thôi.

Hắn ta cảm thấy động một ngón tay cũng mệt mỏi, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

*

Trong kinh thành ở phủ Kinh Triệu Doãn, Tần Thu Uyển đang ở trong vườn sửa sang đóa hoa, sau khi nghe được tin tức của Liễu Thanh Văn, nụ cười bên môi không thay đổi: "Đã biết rồi."

Thái tử là người nhân nghĩa, cũng yêu thích nhất người đọc sách, gần đây còn chạy tới Chu gia thỉnh giáo học vấn. Thậm chí còn muốn mở lớp học ở khắp thiên hạ, thu cực ít tiền học phí, để cho rất nhiều người nghèo cũng có thể đọc sách thi khoa cử.

Mà ở trong đó, rất nhiều đệ tử của Chu gia đều nhận ý chỉ của hoàng thượng, đi đến các nơi dạy bảo học trò.

Kế tiếp vài thập niên, thanh danh Chu gia càng tiến xa vang dội, đời sau lại dạy dỗ ra rất nhiều danh sĩ.