Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 60: Nguyên phối không bầu không sinh 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngồi ở bàn đối diện, vẻ mặt của Chu Nguyệt Như hoảng hốt, thật lâu sau, nàng ta vái chào với Tần Thu Uyển nói lời cảm ơn.

"Chu gia xuống dốc không hoàn toàn là lỗi của ngươi." Tần Thu Uyển an ủi.

Đổi một tân đế, Chu gia tất nhiên sẽ không sao nữa rồi.

Vẻ mặt Chu Nguyệt Như tràn đầy thoải mái, cúi chào lần nữa: "Cảm ơn."

Nói xong, nàng ta hóa thành một làn khói xanh rồi tan đi. Cùng lúc đó, chiếc bình trên bàn lại đầy thêm một chút.

*

Tần Thu Uyển còn chưa mở mắt đã nhận ra mình quỳ trên mặt đất, giương mắt đã nhìn thấy một bài vị lớn, nơi này chắc hẳn là từ đường của thế gia vọng tộc nào đó.

Nàng chỉ cảm thấy đầu gối bủn rủn, hơi động đậy đã có một cơn đau đớn xót ruột, nàng không nhịn được mà nhíu mày, bên cạnh lập tức truyền đến tiếng bà đỡ không vui: "Thiếu phu nhân, tâm của ngài không chân thành, thêm một canh giờ nữa!"

Tần Thu Uyển: "..." Nàng còn quỳ nữa thì chân sẽ bị phế bỏ mất.

Nàng dùng khóe mắt liếc bà đỡ đó một cái, thấy bà ta ăn mặc như hạ nhân, thứ không hài hòa là trên mặt bà ta tràn đầy không sự kiên nhẫn và... Chán ghét.

Tần Thu Uyển đã gặp qua rất nhiều người, xác định mình không nhìn lầm, trong mắt bà đỡ đó là sự chán ghét.

Thân là hạ nhân, dám có gan bày ra thái độ chán ghét chủ tử, mượn gan trời à?

Lại nói nữa, nguyên thân ăn mặc tơ lụa, y phục đồ trang sức đều tinh xảo, bao gồm vòng tay cũng óng ánh sáng long lanh, rõ ràng là chủ tử, lại bị một hạ nhân phạt quỳ, đúng là chuyện hiếm.

Nàng dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.

Ông thành cách kinh thành ngàn dặm, cũng xem như phồn hoa. Truy cứu lý do, Ông thành dư thừa tơ lụa, trong thành lẫn bên ngoài khắp nơi đều là người nuôi tằm. Trong thành có rất nhiều phú thương sau khi nhận tơ tằm được bách tính dệt xong thì bán cho khách thương khắp nơi trên cả nước. Làm lớn nhất tốt nhất là hai nhà Dương Tiền.

Hai nhà này còn được chọn làm hoàng thương, hàng năm đều phải chọn lựa thứ tốt mang đến hoàng cung, làm cho tất cả phú thương làm việc buôn bán tơ tằm không ngừng hâm mộ. Từ xưa đến nay, thương nhân có địa vị thấp nhất, nhưng mọi thứ dính vào một chữ "Hoàng" thì có vẻ địa vị đặc biệt được tôn sùng. Hai nhà cũng vì thế mà nhảy lên trở thành thương nhân tơ tằm lớn nhất trong thành.

Hai nhà này còn có một chỗ giống nhau, dẫn tới không ít người len lén bàn luận. Đó chính là... Dòng dõi không vượng.

Họ đều là mấy đời đơn truyền(con một), đến thế hệ này, Dương gia tốt hơn Tiền gia một chút. Bởi vì Dương gia vẫn là đơn truyền, mà Tiền gia thì chỉ có một nữ nhi.

Bởi vì hai nhà phải cung cấp hàng hóa cho hoàng cung nên bình thường thường xuyên qua lại, quan hệ cũng không tệ, người trẻ tuổi của hai nhà bởi vậy mà nhìn rất hợp mắt nhau.

Dương gia không muốn thú, bởi vì Tiền gia yếu ớt, cô nương này thú vào cửa rồi lỡ như không thể có hài tử thì làm sao bây giờ? Mà Tiền gia cũng không muốn gả, bản thân nhà mình đã dòng dõi không vượng, còn lấy một đơn truyền, Tiền gia rất có thể bởi vậy mà huyết mạch đứt đoạn.

Hai bên không bằng lòng cũng không dám lộ ra, chỉ sợ đắc tội đối phương. Mà người trẻ tuổi lưỡng tình tương duyệt thấy trong nhà không chịu đồng ý việc hôn nhân, hẹn nhau bắt đầu tuyệt thực.

Thành thân có lẽ còn có hài tử, nếu không thành thân... thì cây mầm duy nhất sẽ mất thôi.

Thấy thế, trưởng bối của hai nhà Dương Tiền chỉ có thể thỏa hiệp. Họ cũng ước định nếu chỉ có một hài tử thì sau khi lớn lên sẽ tiếp nhận gia nghiệp của hai nhà, nếu có hai thì mỗi nhà một đứa.

Cũng bởi vì sau khi thành thân nữ nhi Tiền gia phải tận hiếu trước gối của song thân Dương gia trước, cho nên họ mới hẹn là hài tử thứ nhất của hai tiểu phu thê mang họ Tiền, sau khi ba bốn tuổi hiểu chuyện, Tiền gia có thể phái người tới đón về dạy bảo.

Nguyên thân Tiền Thiền Nhi là nữ nhi của Tiền gia, bây giờ là Thiếu phu nhân duy nhất của Dương gia.

"Thiếu phu nhân, kêu người quỳ từ đường để tự kiểm điểm, không phải để người đến đây ngủ!"

Tiếng nói sắc nhọn của bà đỡ vang lên bên tai, Tần Thu Uyển bỗng nhiên mở mắt.

Hiện nay đã là năm thứ năm hai người thành thân, giống như lúc trước hai nhà lo lắng, hai người đều là đơn truyền, cho đến tận bây giờ còn chưa có hài tử.

Ngay từ đầu trưởng bối hai nhà đều cảm thấy dù sao không có dòng dõi cũng tốt hơn nhìn hài tử tuyệt thực mà chết. Cùng lắm thì nhận một đứa làm con thừa tự!

Nhưng con người đều sẽ thay đổi.

Nữ nhi không có hài tử, trong lòng phu thê Tiền gia tràn đầy tiếc hận, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ sợ sẽ gây thêm áp lực cho nữ nhi. Nhưng Dương gia thì khác, từ đầu đến cuối Dương phu nhân đều cho rằng, nếu như nhi tử lấy nữ nhân khác thì tất nhiên sẽ không như thế.

Cho nên, từ năm thứ hai thành thân trở đi, bà ta vẫn luôn không từ bỏ suy nghĩ nạp thϊếp cho nhi tử.

Mỗi một lần bà ta đều bị hai tiểu phu thê ngăn lại, ban đầu là Dương Hưng Tự chủ động cản, sau này thời gian dần qua hắn cũng không kiên nhẫn nữa, bèn nghĩ biện pháp né tránh. Cũng vì hắn phát hiện chỉ cần là mình cản, thì mẫu thân hắn sẽ muốn tra tấn thê tử. Đến lúc đó hắn chạy tới xin tha, hoặc là tranh chấp với mẫu thân thì về sau mẫu thân sẽ làm mọi việc càng trầm trọng thêm.

Sau đó hắn cũng không quá quan tâm nữa, mặc cho thê tử ứng phó. Như thế cũng không làm phiền hắn.

Theo lời Tiền Thiền Nhi, nàng tự ứng phó thì có phiền phức chút, nhưng cũng tốt hơn bị bà bà gây phiền phức. Dần dần biến thành chỉ cần là Dương phu nhân gây chuyện với nhi tức, Dương Hưng Tự đều làm như không thấy.

Trong đầu Tần Thu Uyển hiện lên những suy nghĩ này, chậm rãi đứng dậy.

Bà đỡ nhíu mày: "Phu nhân còn chưa cho người dậy."

Tần Thu Uyển xoa đầu gối, thử thăm dò mà đi về phía trước một bước. Chỉ một bước thôi mà nàng đã đau đến mức chân cũng hơi run rẩy. Nếu không phải nàng có sức tự chủ mạnh, chỉ sợ đã nhe răng nhếch miệng.

Nàng chịu đựng đau đớn đi vài bước, mới cảm thấy tốt hơn chút.

Bà đỡ đuổi theo ra ngoài: "Thiếu phu nhân, nếu người không quỳ thì ta sẽ đi nói cho phu nhân!"

Tần Thu Uyển xem thường, hoàn toàn không để ý đến bà ta, đi theo con đường quen thuộc trong trí nhớ, để nha hoàn đỡ trở về viện tử của mình.

Lúc này là một buổi chiều mùa thu, ánh nắng ấm áp, sau khi Tần Thu Uyển vào cửa, nói: "Mang nước nóng đến đây, ta muốn tắm rửa."

Trên mặt nha hoàn tràn đầy lo lắng, một người khác nhanh chóng đi ra cửa dặn người chuẩn bị nước nóng.

Bên này nước nóng còn chưa chuẩn bị xong, Dương phu nhân Điền thị đã đến, nghiêm mặt, vào trong rồi hỏi: "Ngươi không chịu để cho nữ nhân đó vào cửa, lại không chịu nạp thϊếp, cũng không chịu uống phương thuốc dân gian. Ta bảo ngươi quỳ nhận lỗi với tổ tông, bây giờ ngươi không quỳ, rốt cuộc là có ý gì?"

Nữ nhân đó trong miệng bà ta vào tháng trước vừa sinh nhi tử cho Dương Hưng Tự, hôm qua trăng tròn, nữ nhân đó sai người đưa thϊếp mời. Điền thị vui mừng cực kỳ, tìm nhi tử hỏi một chút, nhận được câu trả lời chắc chắn. Bà ta càng vui vẻ không thôi, lập tức muốn thu xếp đón người vào cửa.

Năm năm qua Tiền Thiền Nhi cũng sống không dễ dàng. Vì ngăn cản bà bà nạp thϊếp, nàng chịu không ít oan ức và đớn đau. Vậy việc Dương Hưng Tự làm lần này... so với những sự vất vả ấy của nàng được tính là cái gì?

Sau khi lấy về, nàng chính là trò cười!

Tiền Thiền Nhi xuất thân tốt, lại là độc nữ, vốn dĩ được song thân sủng ái, trước khi thành thân nàng rất tùy hứng, sau khi thành thân mới kiềm nén xuống. Hôm qua vừa lên cơn tức giận, trực tiếp không quan tâm, không cần biết bà bà nói cái gì, nàng đều không cho phép nữ nhân đó vào cửa!

Khi hai nhà mới kết thân, Dương Hưng Tự đã hứa hẹn với Tiền Thiền Nhi là đời này chỉ có một mình nàng, sẽ không còn có những nữ nhân khác, đây là chuyện mà trưởng bối hai nhà đều biết. Nàng lấy lời hứa của hắn ra, với tư cách là chủ mẫu, nàng không đồng ý thì Điền thị cũng không thể cố ý đón người.

Điền thị đã sớm ngóng trông được ôm tôn tử, bây giờ tôn tử đều có nhưng lại không thể ôm, bà ta cũng rất tức giận, nói thẳng: Hoặc là để nữ nhân đó vào cửa, hoặc là để Tiền Thiền Nhi chọn nữ nhân nạp vào cửa, hoặc là Tiền Thiền Nhi uống phương thuốc dân gian, trong vòng một năm có tin tức tốt!

Ba con đường tùy ý chọn một cái!

Ba con đường này Tiền Thiền Nhi đều không muốn chọn, hai cái đầu thì nghĩ cùng đừng nghĩ, còn phương thuốc dân gian, trong đó có đủ thứ lung tung rối loạn bẩn thỉu mục nát, lỡ như ăn xong không có hài tử thì thân thể của nàng sẽ bị trúng độc. Nàng cũng bắt đầu ngang ngược hơn, tình cảm năm năm như vậy mà Dương Hưng Tự lặng lẽ phản bội nàng, quả thật đả kích nàng rất lớn.

Dương phu nhân thấy nàng còn không chịu từ bỏ, trong cơn tức giận, bà ta đuổi nàng đến từ đường quỳ tạ tội với tổ tông, nếu không sẽ mời phu thê Tiền gia tới.

Tiền Thiền Nhi không muốn quấy rầy song thân, dù sao năm năm không có con, nàng lại ngăn cản không cho nạp thϊếp, bàn về việc này thì vẫn là Tiền gia đuối lý. Song thân tới thật thì vô duyên vô cớ mà bị người ta đè đầu.

Nàng bèn ngoan ngoãn đi đến từ đường, cho rằng mình cũng cần yên lặng một hồi.

Đời trước nàng quỳ đến buổi sáng hôm sau, trong mùa thu sớm tối đều lạnh, qua một đêm nàng trực tiếp ngất đi, bị sốt cao. Bệnh tình vô cùng hung hiểm, suýt chút nữa không thể cứu được.

Điền thị bị dọa, không còn dám ép nàng nữa. Việc này đành không thể giải quyết, giống như việc nạp thϊếp trước kia.

Chẳng qua vẫn có phần khác biệt. Không bao lâu sau, Điền thị đã cho nữ nhân đó mang theo hài tử vào nhà.

Nữ nhân đó đến ngày nào thì đi ngày đó, cũng không muốn ở lại, đối xử với Tiền Thiền Nhi cũng theo khuôn phép.

Tiền Thiền Nhi tự nhận việc không có dòng dõi này nàng cũng có trách nhiệm nên không thể quá đáng, làm bộ nhìn không thấy. Thời gian lâu, nàng cũng đã quen có người này.

Điền thị không thể gặp tôn tử mỗi ngày, ba ngày hai bữa giày vò Tiền Thiền Nhi, thời gian dần qua thân thể của nàng càng ngày càng yếu, khi hài tử năm tuổi, nàng hương tiêu ngọc vẫn.

Trước khi chết, phu thê Tiền gia vô cùng đau lòng, bên trong Dương phủ thì mở tiệc lớn đãi khách, nghênh đón hai mẫu tử kia vào cửa.

...

Tần Thu Uyển ngồi trên giường, mặc cho nha hoàn giúp nàng xoa đầu gối, lạnh nhạt nói: "Mẫu thân, thân là nhi tức của Dương gia, không có năng lực kéo dài dòng dõi cho Dương gia thì quả là con không đúng. Năm năm qua là con cản trở Dương gia, hiện tại con biết mình sai vô cùng. Kể từ hôm nay, người muốn nạp thϊếp hay muốn đón người vào phủ đều tùy người."

Nghe vậy, vẻ mặt của Điền thị lộ ra vẻ không tin lắm, thật sự là năm năm nay bà ta vì nạp thϊếp mà đấu trí đấu dũng với nhi tức, nhưng nhi tức vẫn luôn không hé miệng, sao bây giờ đột nhiên lại nghĩ thông suốt?

Bà ta nửa tin nửa ngờ: "Ngươi nói thật chứ?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Thật." Nàng nhìn về phía nha hoàn bên người: "Phái người đi đến cửa hiệu mời Dương Hưng Tự trở về, ta có lời muốn nói với hắn."

Gọi phu quân bằng cả tên lẫn họ, rõ ràng là tức giận.

Điền thị không vui: "Nếu ngươi đã đồng ý thì còn tìm Hưng Tự về làm gì?"

Sắc mặt của Tần Thu Uyển rất lạnh nhạt, giọng điệu hờ hững: "Lúc trước hắn đồng ý với ta là đời này chỉ có một mình ta, nếu đã làm không được thì cũng đừng hứa hẹn lung tung. Bây giờ hắn có những nữ nhân khác, ta nhất định sẽ không ở lại!"

Nàng lại dặn dò nha hoàn: "Đi sửa sang lại toàn bộ của hồi môn của ta, sau đó chất lên xe kéo về Tiền gia." Nàng nghiêng đầu nhìn sang Điền thị đang mang vẻ mặt kinh ngạc: "Những lời hứa hẹn của hắn làm ta mất năm năm vô ích. Hôn sự này của chúng ta từ lúc vừa bắt đầu đã không nên kết, cho nên ta mới nói là ta sai vô cùng."

Điền thị: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »