Chương 66: Nguyên phối không bầu không sinh 7

Trong lòng Dương Hưng Tự có chút gì đó khó chịu, động tác tay không chậm, nhanh chóng phóng ngựa đi.

Xe ngựa phía trước cử động, hắn ta còn nghe thấy âm thanh nhảy cẫng lên của thê tử: “Để Lý quản gia đến nha môn, mau chóng hủy hôn thư(giấy đăng kí thành thân)đi.”

Dương Hưng Tự: “…”

Trong lòng hắn ta bỗng nhiên có dự cảm sẽ không dỗ được nàng quay về.

Một đường đi đến Hách gia, vừa tiến vào liền nhìn thấy hạ nhân ra vào vội vàng. Dương Hưng Tự ngăn một tên quản gia hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nhìn thấy hắn ta, vẻ mặt quản gia tràn đầy kinh hỉ: “Cô gia, ngài cuối cùng cũng đến rồi.” Ông ta lau nước mắt: “Cô nương tự tìm cái chết, cũng may đã cứu sống lại rồi.”

Nghe thấy xưng hô này, Dương Hưng Tự bất giác nhíu mày.

Từ khi hắn ta bước vào cửa, hạ nhân đều xưng hô với hắn ta như vậy. Hắn ta sửa mấy lần, những người này lúc đó bảo nhầm, nhưng sau đó lại cứ quen mồm gọi hắn ta là cô gia.

Nếu còn muốn sửa nữa thì sẽ khiến cho mẫu tử Hách Uyển Quân mất mặt. Để tránh cho có người xem thường bọn họ, hắn ta liền mặc kệ không sửa nữa.

“Dẫn ta qua đó.”

Quản gia vội vàng đưa hắn ta đến phòng của Hách Uyển Quân, bên trong phòng Hách mẫu đang khóc đứt từng khúc ruột: “Nữ nhi ngốc, con muốn ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao…Sao con lại nhẫn tâm như thế? Mẫu tử liền tâm, con biết nghĩ cho hài tử, vậy con có suy nghĩ cho ta không?”

Hách phụ ở bên cạnh cũng lén gạt đi nước mắt, người Hách gia còn lại sắc mặt ai cũng không tốt.

Nhìn thấy Dương Hưng Tự tiến vào, Hách đại ca nhanh chóng tiến lên: “Dương thiếu đông gia, ngươi nhìn muội muội ta đã bị ngươi dày vò thành như thế này rồi. Việc sinh hạ hài tử không phải là mong muốn của muội ấy. Hách gia bọn ta không so phú quý được bằng Dương gia các người, nhưng cũng là cơm áo không lo, chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn dính dáng đến Dương gia các người! Ngươi cầu xin thê tử mình quay đầu có thể đừng lôi kéo theo bọn ta có được hay không?”

Vừa tiến vào liền đối mặt với một loạt chỉ trích, Dương Hưng Tự mở miệng muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy nữ tử trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, liền cảm giác nói cái gì cũng đều là dư thừa.

Thật lâu sau, hắn ta nghẹn ngào nói ra một câu: “Ta hòa ly rồi. Tiền gia sẽ không quản ta nữa.”

Hách đại ca ngẩn ra, bán tín bán nghi hỏi: “Thực sự?”

Dương Hưng Tự gật đầu: “Quay về nhà, ta sẽ thương lượng cùng mẫu thân, mau chóng tìm bà mối tới cửa cầu thân. Hài tử là người của Dương gia, ta sẽ không để cho người khác ức hϊếp nó.”

Hách mẫu sớm đã ngừng khóc rồi, nghe đến đây liền ghé vào giường gào khóc: “Uyển Quân của ta cuối cùng cũng khổ tận cam lai* rồi…”

(*:thời kỳ cực khổ đã qua)

Hách Uyển Quân lặng lẽ rơi lệ, trong ánh mắt tràn đầy áy náy: “Phu thê các người ân ái nhiều năm, ta chưa từng muốn chia rẽ các người. Nếu không phải có hài tử, chuyện lần đó ta chỉ xem như chưa phát sinh qua…”

“Việc đã đến nước này, thôi đừng nói nữa.” Dương Hưng Tự nghe nàng ta nhắc đến Tiền Thiền Nhi, nhất thời lòng tràn đầy nôn nóng: “Đại phu nói thế nào?”

“Vẫn may là cứu kịp nên không có gì nguy hiểm đến tính mạng.” Hách phụ mở miệng tiếp lời, lại nói: “Dương thiếu đông gia, chúng ta đi ra ngoài thôi. Để Uyển Quân nghỉ ngơi cho tốt.”

*

Sau nửa canh giờ Tần Thu Uyển đã lấy được hôn thư của hai người, còn không quên kêu người đưa một phần tới Dương gia.

Không quan tâm người Dương gia nhìn thấy hôn thư sẽ có tâm tình như nào, dù sao nàng cũng rất cao hứng. Ban đêm khi ngủ bên môi còn mang theo nụ cười.

Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển dậy thật sớm, khi đến thỉnh an, Tiền mẫu còn mấy lần nhìn lén nàng.

Tần Thu Uyển hiếu kỳ: “Mẫu thân, người có chuyện muốn nói sao?”

“Ta nghe nói hôm qua con thưởng cho một tiên sinh hai mươi lượng?”

Tần Thu Uyển vuốt cằm: “Hắn ta trông rất tuấn tú.”

Tiền mẫu: “…”

Sắc mặt của bà ấy một lời khó nói: “Thiền Nhi, mặc dù con từng gả đi một lần, nhưng đời người dài như vậy, sau này con khẳng định còn phải tìm một người ở bên cạnh con. Nếu không ta và phụ thân con chết rồi cũng không yên tâm, thanh danh của nữ tử quan trọng lắm đó…”

Tiền phụ mặc dù không biết nhi nữ sau này sẽ ra sao, nhưng đối với sự lo lắng của thê tử cũng không tán đồng lắm: “Phu nhân, Thiền Nhi tay cầm rất nhiều của hồi môn, không phải chỉ là một tên thuyết thư tiên sinh thôi sao, thích thì cứ cho đi.”

Tần Thu Uyển bật cười: “Phụ thân, hắn ta đẹp như vậy, nếu con và hắn sinh con vậy thì nhất định sẽ đẹp lắm.”

Tiền phụ: “…”

Vừa rồi còn tưởng nhi nữ chỉ trêu đùa, không ngờ nhi nữ đã nghĩ tới việc cùng người ta sinh con rồi. Ông ấy thử thăm dò hỏi: “Con nghiêm túc sao?”

Tần Thu Uyển nghiêm giọng nói: “Rất nghiêm túc.”

Phu thê Tiền gia liếc nhìn nhau.

Hồi lâu, Tiền phụ thở dài một hơi: “Cũng được thôi, ít nhất thân phận hắn ta thấp, không ai dám ức hϊếp con.” Cái gì mà hài tử, nhi nữ xuất giá mấy năm chưa từng có tin tức tốt, cũng bị hài tử giày vò đủ rồi, phu thê hai người đã không còn muốn nghĩ đến chuyện đó nữa.

Lúc trước nhi nữ ở Dương gia sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nhiều lúc sợ bọn họ lo lắng còn cố ý dấu diếm. Tiền phụ thường phái người đi hỏi thăm, mà càng hỏi thăm càng đau lòng. Nếu như nhi nữ ở trong nhà tuyển thêm mấy nam sủng…Thanh danh sẽ không tốt, nhưng cuộc sống sẽ thư thái hơn!

Tần Thu Uyển chỉ thăm dò thôi, không ngờ phu thê Tiền gia đến cả chuyện này cũng có thể chấp nhận, tâm trạng xúc động, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền như hoa: “Cảm ơn phụ mẫu.”

Sau khi nhi nữ xuất giá, nụ cười trên mặt càng ngày càng ít đi, hai năm gần đây khuôn mặt tràn đầy lo âu. Phu thê hai người vốn tưởng rằng nhi nữ sẽ giống một đóa hoa héo úa ở Dương gia, đã rất lâu không nhìn thấy nhi nữ sung sướиɠ như vậy.

Chỉ với nụ cười này thì việc rời khỏi Dương gia sẽ không thiệt.

Ăn sáng xong, Tần Thu Uyển lại đi đến trà lâu.

Mỗi ngày thuyết thư đều là sau buổi trưa, còn chưa đến giờ Cao Trường Du đã đến rồi. Nhìn thấy xe ngựa Tần Thu Uyển qua đây, hắn ta tiến lên thi lễ: “Đa tạ cô nương.”

Tần Thu Uyển vén rèm lên: “Cảm ơn ta cái gì?”

Cao Trường Du lại thi lễ: “Phần thưởng hôm qua của cô nương giúp được tiểu sinh rất nhiều, về sau cô nương nếu có chuyện cần giúp đỡ thì cứ việc nói.”

Tần Thu Uyển nhướng mày: “Ồ? Chuyện gì ngươi cũng nguyện ý làm?”

Cao Trường Du vuốt cằm: “Không vi phạm đạo nghĩa, chuyện gì cũng có thể làm.”

Tần Thu Uyển nửa thật nửa đùa: “Thực không dám giấu, ta quả thật có việc cần ngươi giúp đỡ.”

Trong lời nói rất có thâm ý, Cao Trường Du chống lại ánh mắt hưng trí bừng bừng của nàng, trong lòng có một dự cảm.

Nghĩ đến khả năng đó, tim của hắn ta liền đập “thình thịch”.

Thực sự có thể sao?

Nếu là nữ nhân khác, hắn ta chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy ghê tởm, nhưng nếu là nàng…Hắn chỉ sợ mình không xứng với nàng.

Cao Trường Du cúi thấp đầu, che khuất ánh mắt ngượng ngùng: “Chỉ cần người nói ta nhất định sẽ làm được.”

Nếu không đồng ý, nàng chạy đi tìm người khác thì phải làm sao?

“Ta thật sự thích nghe giọng của ngươi, đến phủ ta thuyết thư đi.” Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: “Mỗi tháng tiền công ta đưa ngươi ba mươi lượng bạc. À, nếu ngươi cần dùng gấp có thể lãnh tiền trước.”

Trong lòng Cao Trường Du có chút cảm động, biết nàng lần này nhìn ra hắn ta cần gấp ngân lượng, lại thi lễ: “Ta sợ trả không hết ân tình của cô nương.”

“Nếu ngươi muốn trả, về sau còn có nhiều cơ hội.” Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: “Ngươi đồng ý chứ?”

Cao Trường Du vốn là người quyết đoán, lúc này trong lòng lại có chút do dự, vừa muốn đáp ứng, lại sợ bản thân trong mắt nàng quá mức ti tiện. Nói cho cùng là sợ nàng sẽ chán ghét hắn.

Thật lâu sau, hắn ta cắn răng nói: “Được!”

Lợi ích trên trời đưa đến trước mặt, kẻ ngốc mới không muốn, còn về sau này…Đời người dài như vậy, hắn ta có thể khiến nàng thấy rõ tâm ý của mình.

Nếu đáp ứng rồi, việc ở tửu lâu sẽ không thể làm nữa, Cao Trường Du chạy đi xin thôi việc, ánh mắt biểu đệ nhìn hắn vô cùng cao hứng. Sau khi rời khỏi chưởng quầy, nhanh chóng kéo hắn ta đến một bên: “Huynh thật sự đáp ứng cô nương kia rồi?”

Cao Trường Du gật đầu: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, ta chỉ thuyết thư cho một mình nàng ấy.”

Ánh mắt tiểu nhị đầy ngưỡng mộ, giơ tay sờ mặt mình: “Mỹ nhân đúng là lợi thật đấy. Hai chúng ta rõ ràng là biểu huynh đệ cùng huyết thống, sao lại khác nhau nhiều như thế chứ? Nếu đệ đẹp trai còn có việc của huynh sao?”

Cao Trường Du: “…” Biểu đệ này đúng là hết thuốc chữa rồi.

“Ta đi trước đây, nàng ấy còn đang đợi ta.”

Tiểu nhị: “…” Đây là cố ý chọc tức hắn ta sao?

Còn có thể lấy cớ như vậy!

Cao Trường Du thực sự là theo Tần Thu Uyển cùng nhau đến Tiền gia…làm thuyết thư.

Tiền Thiền Nhi dẫn theo một nam nhân trẻ tuổi trở về, vốn cũng sẽ không khiến người khác dị nghị, nhưng nàng trước một ngày mới cho nam nhân này hai mươi lượng. Ngày thứ hai đã dẫn người ta về nhà, nhìn thế nào cũng giống như tìm nam sủng!

Cách làm này so với những nam nhân háo sắc ở trên phố nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo liền dẫn về nhà thì có gì khác biệt?

Bời vì Cao Trường Du bị nhi nữ Tiền gia dẫn đi nên mọi chuyện liên quan đến hắn ta đều bị người ta tra ra được. Trong nhà mẫu thân và huynh trưởng bị bệnh nặng, cần dùng đến bạc để chữa bệnh. Bất đắc dĩ mới chạy đến tửu lâu làm thuyết thư…bây giờ thì như là rơi vào đường cùng sa đọa trở thành nam sủng.

Bất luận người ngoài nhìn hắn như thế nào, bản thân Tần Thu Uyển vẫn tôn trọng hắn ta, lập tức liền kêu người mời đại phu tốt nhất trong thành đến bắt mạch và kê đơn thuốc cho mẫu thân và ca ca hắn ta.

Bệnh của mẫu thân hắn có chút phiền phức, đơn giản mà nói chính là bệnh phú quý, không được làm việc nặng, phải uống thuốc tốt, nếu yên tâm dưỡng bệnh còn có thể sống được mấy năm. Còn về ca ca hắn, gần đây vừa bị đánh, vết thương cũng rất hung hiểm, có điều, có đại phu tốt và thuốc tốt thì vẫn có thể cứu được.

Tần Thu Uyển không thiếu bạc, căn dặn đại phu chữa bệnh cho thật tốt.

Việc này vào trong mắt người ngoài chính là nàng đang rất sủng ái nam nhân này.

Thân là nữ tử, mà không biết điều “sủng ái” một nam nhân, mặc dù không tốt, nhưng nàng hiện giờ còn chưa thành thân, bên cạnh cũng chỉ có một nam nhân nên cũng không ai dám nói gì.

Rất nhiều người đều nói Cao Trường Du là vận cứt chó, điển hình của một quân tử, nhà hắn đúng là có phúc.

Từ hôm đó trở đi, Cao Trường Du sống ở Tiền gia, hơn phân nửa thời gian đều ở cạnh Tần Thu Uyển, ngẫu nhiên sẽ đến nói chuyện với Tiền phụ.

Tiền phụ nhìn thấy nhi nữ xem trọng một nam nhân như vậy, tự nhiên sẽ tìm người đi điều tra, biết được Cao Trường Du từ nhỏ đã đọc sách, thiên phú không tồi, tiền đọc sách của hắn ta một phần là hắn ta chép sách mà có, còn đa số đều là tiền công mà ca ca hắn ta làm phòng thu chi cho người ta, trong nhà còn có mẫu thân hắn giúp người khác lao động bù vào. Cả nhà đều chịu khó kiếm tiền từ hai bàn tay trắng, cư xử cũng chân thành, hàng xóm xung quanh đánh giá nhà bọn họ đều không tồi, biết được những điều này, Tiền phụ cũng không chống đối hắn ta nữa.

*

Còn về Tiền Thiền Nhi tìm một nam nhân có xuất thân thấp hèn, người ngoài xem như chuyện hiếm lạ nghị luận vài câu, nhưng vào mắt người Dương gia thì đặc biệt khó có thể chấp nhận.

Điền thị không ít lần mắng chửi Tiền Thiền Nhi không biết xấu hổ, Dương Hưng Tự trong lòng tràn đầy nghẹn khuất.

Hắn ta cũng là người bốc đồng, ngay tại chạng vạng hôm đó Tần Thu Uyển đem người dẫn về nhà, hắn ta lập tức tới cửa cầu kiến.

Hắn ta muốn tiến vào, tất nhiên là không thể. Vì thế, hắn ta ở ngoài cửa Tiền gia đợi.

Đợi hồi lâu, Dương Hưng Tự nhìn thấy đại môn của Tiền gia mở ra, một chiếc xe ngựa màu hồng đỏ từ bên trong đi ra.

Đây là xe ngựa của Tiền Thiền Nhi, là Tiền phụ đặc biệt tìm người đặt làm cho nhi nữ, bên trong có đệm giường đặc biệt mềm mại, so với xe ngựa khác thoải mái hơn nhiều.

Mắt thấy xe ngựa không dừng, Dương Hưng Tự cắn răng nhào tới chính giữa đường.

Con ngựa vội dừng lại, xa phu sợ tới mức toát ra mồ hôi lạnh: “Dương thiếu đông gia, sao ngài đột nhiên lại xông đến?”

Mục đích của Dương Hưng Tự đã đạt được, bản thân hắn cũng sợ, lau mồ hôi trên trán: “Thiền Nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Tấm màn kéo lên, lộ ra một khuôn mặt của một nam nhân tuấn tú trẻ tuổi như ngọc, đó là Cao Trường Du.

Sắc mặt của Dương Hưng Tự biến đổi, bật thốt lên hỏi: “Sao lại là ngươi?”

Vẻ mặt Cao Trường Du căng thẳng: “Công tử, người ngàn vạn lần đừng đâm phải xe ngựa của ta, trên người ta không có tiền, túi tiền còn sạch sẽ hơn cả mặt, không có bạc để cho người lấy đâu!”

Dương Hưng Tự: “…”