Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 69: Nguyên phối không bầu không sinh 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lời chưa nói xong nhưng ý tứ trong đó cũng quá rõ ràng rồi, Dương Hưng Tự lập tức hiểu ra, cau mày nói: "Con của ta và Uyển Quân cũng đã sinh ra rồi, ta nhất định không có vấn đề gì cả."

Tần Thu Uyển cười lắc ngón tay trỏ: "Dương Hưng Tự, điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi, chính là hài tử ta sinh ra tất nhiên do đích thân ta sinh, còn hài tử ngươi sinh…thì không chắc đâu.”

Dương Hưng Tự: “…”

Hắn chưa bao giờ có một chút nghi ngờ nào đối với Hách Uyển Quân, nhưng trước nay hắn chỉ có hai người nữ tử, không biết bản thân rốt cuộc có bị mắc bệnh gì không, hắn đã từng đi khám đại phu rồi, những đại phu đó nói mọi thứ của hắn đều rất bình thường.

Nhìn hai người tay trong tay bước vào cửa, nam tử cẩn thận bảo vệ nữ tử trong lòng, nhìn vào liền cảm thấy bọn họ vô cùng thân mật.

Dương Hưng Tự chưa bao giờ nghĩ đến việc phải chia tay với nàng, nhìn thấy nàng lúc này cười rạng rỡ như vậy, chắc là sống rất tốt.

Dường như sau khi bọn họ thành hôn, nụ cười trên môi của nàng ngày càng ít đi. Dương Hưng Tự đột nhiên cảm thấy, trong suốt năm năm đó, tuy rằng hắn ta mở miệng đều nói không gấp gáp chuyện con cái, nhưng cuối cùng vẫn ảnh hưởng đến tình cảm phu thê bọn họ.

Hôm nay, hắn đến gặp cô nương Ninh gia, vốn dĩ là việc rất tốt, nhưng ai biết lại đυ.ng phải họ. Trên đường Dương Hưng Tự trở về phủ, hắn luôn trong trạng thái lơ đãng mà hồn như treo trên mây.

Vừa tới trước cửa phủ, người bên cạnh Hách Uyển Quân đang đợi, nhìn thấy hắn quay về, lập tức đi lên đón: “Chủ tử, di nương đang khóc.”

Nghe thấy lời này, Dương Hưng Tự thấy rất là phiền: "Lại vì sao nữa?"

Nha hoàn thấy hắn không có kiên nhẫn, trong lòng càng thêm căng thẳng: "Phu nhân nói, muốn đưa tiểu công tử đến chính viện nuôi, còn nói đi theo di nương sẽ học những thứ không tốt."

Dương Hưng Tự vuốt lông mày, chỉ cảm thấy toàn thân mệt đến kiệt sức.

Mẫu thân là một người kén chọn, trước đây thường bắt bẻ từng lỗi nhỏ của Tiền Thiền Nhi, trong suốt những năm đó, bà tức luôn tranh cãi nhau, Tiền Thiền Nhi hiếm khi gây sự trước mặt hắn. Hách Uyển Quân thì không như vậy, nàng ta lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt, thường xuyên khóc lóc, khóc rồi, còn muốn tìm hắn cáo trạng..

Hách Uyển Quân khóc đến đứt gan đứt ruột, nhìn thấy hắn bước vào, càng tỏ ra đau thương: “Hưng Tự, chàng từng hứa với thϊếp, sẽ để hài tử sống chung với thϊếp. Bây giờ….chỉ có vậy …cũng không làm được sao?”

Dương Hưng Tự bước vào cửa: "Đừng khóc nữa, một lát nữa ta sẽ mang hài tử và nhũ mẫu về."

Nghe vậy, tiếng khóc của Hách Uyển Quân cũng nhỏ lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi: "Thϊếp biết phu nhân không thích thϊếp, nhưng bà ấy vừa nói rằng... rằng gia thế của thϊếp thấp kém ...không được dạy bảo tốt, cũng sẽ không nuôi được hài tử.” Nàng lấy khăn lau nước mắt: "Mắng thϊếp cũng không sao, sao còn nói phụ mẫu của thϊếp không dạy con tử tế? Đi theo chàng không phải là do thϊếp nguyện ý, sinh hài tử cho chàng cũng không phải việc thϊếp muốn. Dương gia các người ba đời đều là đơn truyền, thϊếp không cầu chàng xem trọng thϊếp, chỉ hi vọng chàng thấy được sự vất vả của thϊếp khi dưỡng dục hài tử, đừng trách mắng như vậy. Phụ mẫu thϊếp đã làm gì sai mà bị phu nhân chỉ mũi mắng như thế?”

Dương Hưng Tự chỉ cảm thấy bên tai ù đi, đột nhiên đứng lên: "Ta sẽ mang hài tử đến.”

Hắn ta sải bước ra ngoài, rõ ràng là vô cùng tức giận. Hách Uyển Quân chạy vài bước đuổi kịp hắn, kéo lấy tay áo của hắn, giọng điệu đáng thương nói: "Hưng Tự, chàng đừng cãi nhau với phu nhân. Thứ nhất thϊếp không muốn tình mẫu tử hai người vì thϊếp mà rạn nứt. Thứ hai...nếu như chàng tức giận gây ra chuyện, phu nhân bà ấy nhất định sẽ quay lại mắng thϊếp.”

Khi nghe nàng nói điều này, Dương Hưng Tự cảm thấy mẫu thân đúng là không nói đạo lý gì hết.

Trước đây đối xử với Tiền Thiền Nhi như vậy, bây giờ cũng đối với Hách Uyển Nhi như thế.

Dương Hưng Tự gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng, không để bà ấy trách mắng lên người nàng.”

Những hài tử gần đầy tuổi thường thích cười, có đôi mắt trong veo, là thời điểm được người khác yêu thích nhất. Dương Hưng Tự vẫn chưa bước vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của mẫu thân: "Trường Vượng, nhìn tổ mẫu… tổ mẫu đang ở đây này…”

Dương Hưng Tự bước vào, liền nhìn thấy hai tay mẫu thân đang cầm một chiếc khăn che mặt lại, đang cùng hài tử chơi trò trốn tìm.

"Mẫu thân, con có chuyện muốn nói với người."

Nhìn thấy nhi tử, Điền thị bỏ tấm màn xuống, cười nói: "Trường Vượng rất thông minh. Ta chỉ đi trốn một vài lần, nó đã biết tìm kiếm bốn phía xung quanh bức màn."

Nhìn hài tử trắng trẻo, mập mạp, không hiểu sao trong đầu Dương Hưng Tự lại nghĩ đến câu nói của Tiền Thiền Nhi: hài tử ta sinh ra nhất định là do chính ta sinh, còn hài tử ngươi sinh…thì không chắc đâu.

Hắn cẩn thận nhìn xem lông mày của hài tử, không tìm thấy một điểm nào giống với mình. Hắn xua tay: "Đưa hài tử đến cho di nương."

Nhũ mẫu lui lại, khuôn mặt Điền thị đầy vẻ không hài lòng: "Nàng ta tìm con cáo trạng?"

Dương Hưng Tự không trả lời, nói: "Mẫu thân, bên phía Ninh gia đã nhận sính lễ. Lúc này nếu như người ôm hài tử ở bên cạnh, sẽ khiến người ta suy nghĩ lung tung."

Nghe vậy, Điền thị không cho là đúng: "Chuyện trong phủ làm sao có thể truyền ra bên ngoài được. Ta cũng vì đau lòng cho hài tử mới ôm đến ở bên cạnh nuôi mấy ngày, cô nương Hách gia cũng thật cao tay, này mới có mấy ngày mà nàng ta nói gì con đều nghe nấy. Hưng Tự, ta là nương của con, cho dù người ngoài đối xử với con như thế nào, ta cũng sẽ không hại con. Ta là người đối xử với con tốt nhất.”

“Con biết rồi.” Dương Hưng Tự thở dài một hơi: “Mẫu thân, con biết tấm lòng của người dành cho con. Nhưng Uyển Quân thì khác. Lúc đầu, con có mối quan hệ với nàng là một sai lầm, nàng ấy lại không oán trách con. Sau này, khi có hài tử rồi, cũng là đại phu nói rằng thân thể nàng ấy yếu ớt, không thể chịu đựng được nguy hiểm mất con, nên mới phải sinh ra hài tử. Người đừng làm khó nàng ấy…"

Những lời này, dù một chữ Điền thị cũng không tin.

Có điều, bà không có bằng chứng chứng minh Hách Uyển Quân bày kế dụ dỗ nhi tử bà, vì muốn tốt cho nhi tử bà nên những việc này bà cũng không muốn truy cứu.

Hơn nữa, việc mẫu thân của hài tử thông minh biết tính toán cũng không phải là việc không tốt. Nếu hài tử cũng khéo léo như vậy thì khi lớn lên cũng sẽ không phải bận tâm nhiều.

“Được rồi.” Điền thị xua tay: “Con và Hà Hoa tình cảm như thế nào?”

“Rất tốt.” Dương Hưng Tự có chút ngẩn người, cuối cùng không nhịn được, thuận miệng hỏi: “Trường Vượng có dáng vẻ giống con không?”

“Giống chứ!" Nhắc đến tôn tử, Điền thị liền hào hứng: “Đặc biệt là đôi mắt đen và sáng ấy luôn mở to ra, thật sự giống hệt con lúc nhỏ. Hài tử như vậy sau khi lớn lên chắc chắn sẽ rất thông minh. "

Điều này lại không thể khiến cho Dương Hưng Tự hài lòng, hắn tiếp tục hỏi, "Mẫu thân, có những chỗ nào khác giống con không? Chẳng hạn như mũi, trán và miệng?"

Điền thị không biết suy nghĩ đang trào dâng trong lòng nhi tử, Điền thị nâng tách trà lên, thản nhiên nói: "Hài tử giống ai thì không thể ép buộc được, hoàn toàn tùy vào duyên phận. Dù Trương Vượng không giống con nhiều, nhưng nương nó có dung mạo. Con yên tâm, sau khi lớn lên sẽ không kém cỏi đâu.”

Dương Hưng Tự: “…”

Hắn cũng khó có thể trực tiếp nói với mẫu thân hắn rằng hắn nghi ngờ về thân thế của hài tử.

Hắn quay sang nói: "Hôm nay, khi con tiễn Hà Hoa rời đi, con đã vô tình gặp phải phu thê Tiền Thiền Nhi.”

Nhắc đến Tiền Thiền Nhi, lòng Điền thị tràn đầy phẫn nộ, thẳng mặt nói: "Nữ nhân không biết giữ phép tắc đó, con đừng nhắc đến nàng ta trước mặt ta. An phận làm Dương phu nhân lại không chịu, cứ khăng khăng sa đọa cùng tên nghèo kiết xác đó, còn kén rể... Trên đời này phàm là nam nhân có cốt khí ai lại nguyện ý ở rể? Con cứ nhìn mà xem, ngày tháng sau này của nàng ta nhất định không sống tốt được! Hiện tại phu thê Tiền gia còn sống, nàng ta còn sống tốt được ít lâu, đợi sau khi bọn họ không còn nữa…. hừ…”

Tiền lão gia năm nay mới hơn bốn mươi, cách ngày ông ta không còn nữa vẫn còn rất lâu.

Dương Hưng tự không muốn thừa nhận điều đó, cũng nhìn ra được Tiền Thiền Nhi bây giờ đang sống rất tốt.

Khi Dương Hưng Tự nhắc đến nàng ta, hắn không phải muốn cùng mẫu thân thảo luận xem nàng ta sống có tốt không, để không bị mẫu thân cắt ngang lời nói, hắn nhanh chóng nói: “Con và nàng ta chào hỏi nhau, nàng ta nói với con, nàng ta vừa được đại phu chẩn ra mạch hỉ!”

Điền thị nhíu chặt mày: "Thật sao?"

Dương Hưng Tự gật đầu.

Hai mày nhíu chặt của Điền thị cũng thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ không được tự nhiên: "Mang thai thì sao? Sinh ra được mới có bản lĩnh, còn không biết là nam hay nữ?” Bà xua tay: “Con cứ sống thật tốt, mấy ngày nữa đến Ninh gia gặp mặt, đừng suy nghĩ về nàng ta nữa.”

Dương Hưng Tự thấy mẫu thân nghe không hiểu ý của mình, nghiến răng nghiến lợi, "Mẫu thân, nếu nàng ta có thể mang thai, tại sao trước đây lại không có? Mấy năm con và nàng ấy thành hôn, lúc mới đầu cũng không gấp gáp gì, nhưng ba năm sau cũng thật sự muốn có hài tử. Nàng ấy lâu như vậy cũng không thể hoài thai, bây giờ vừa mới gả cho người ta nửa năm đã có tin tức…”

Lần này Điền thị đã hiểu ra, nhìn lên quan sát nhi tử của mình: "Ý con là gì? Con đang nghi ngờ bản thân mình?" Vẻ mặt bà không vui: “Con nếu như…làm sao có Trường Vượng được?”

Hai bàn tay Dương Hưng Tự đặt trên mặt, không muốn thừa nhận bản thân mình có vấn đề, nhưng cũng không muốn bị hãm hại giúp người khác nuôi con, sau đó đem sản nghiệp của gia tộc hai tay dâng lên cho kẻ khác. Có một số việc thật sự không thể trốn tránh!

Hắn trầm mặt, nói: "Mẫu thân, con và Thiền Nhi suốt năm năm không có con cái, còn với Uyển Quân chỉ có một đêm."

Trong lòng Điền thị cũng có chút luống cuống, buộc phải bình tĩnh mà nói: "Chuyện con cái còn phải tùy duyên. Đa phần là chủ mẫu sẽ không bao giờ sinh con. Nhưng con do thị thϊếp sinh ra lại không ít. Theo như ta thấy, là mệnh của Tiền Thiền Nhi có duyên cạn với con cái, không sinh ra được. Bản thân con không có vấn đề gì…" Bà nhắm mắt lại: “Ta sẽ tìm người tra xét kỹ càng, cũng sẽ cho người quan sát Uyển Quân. "

Cho dù lúc đầu bà ta chắc chắn thế nào, thì cuối cùng bà ta vẫn có chút nghi ngờ.

Trong lòng Dương Hưng Tự rất khó chịu, lên tiếng nhắc nhở: "Mẫu thân, chuyện này người biết con biết, trước tiên đừng nói với phụ thân.”

Điền thị không còn vui vẻ như vừa rồi, trong lòng cảm thấy nặng nề, bà đề nghị: "Hôn sự với Ninh gia nhanh chóng đề nghị càng sớm càng tốt. Bây giờ bên cạnh con chỉ có một mình Hách Uyển Quân. Bên phía Ninh gia cho dù ghen tuông, nhưng còn chưa vào cửa, không bằng để ta cho hai nha hoàn đến chỗ của con?”

Dương Hưng Tự hiểu ý của mẫu thân, nếu hắn không có vấn đề gì thì hai nha hoàn kia chắc là rất nhanh sẽ mang thai.

Hắn gật đầu: “Để mẫu thân lao tâm rồi."

Vì vậy, Hách Uyển Quân đón nhi tử trở về còn chưa được hai khắc, trong viện đã có thêm hai nha hoàn dáng vẻ yểu điệu, còn mới đến đã thay thế nha hoàn riêng bên cạnh Dương Hưng Tự.

Nhìn sơ qua là biết, đó là nha hoàn thông phòng.

Hách Uyển Quân chỉ là một thϊếp thất, không có tư cách làm loạn, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ đây là người mà Điền thị cố tình tìm để dạy dỗ nàng.

Một nơi khác, Tần Thu Uyển vẫn chưa về đến nhà, nha hoàn bên cạnh đã cử người trở về báo tin vui cho phu thê Tiền gia.

Lúc này, Tiền phụ không có ở đó, Tiền mẫu nghe xong thì sững sờ một lúc mới có phản ứng, liền sai người chuẩn bị xe ngựa đi đón nữ nhi.
« Chương TrướcChương Tiếp »