Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 70: Nguyên phối không bầu không sinh 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Tần Thu Uyển dùng bữa xong, nàng xuống lầu thì gặp phải Tiền mẫu đang vội vã chạy đến.

Muốn đi gặp người là không thể rồi, Tiền mẫu tiến lên nắm lấy tay nữ nhi, nhìn lên nhìn xuống, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Rất tốt.” Trong mắt dần dần hiện lên ánh nước: “Có muốn ăn cái gì không?

“Con mới vừa ăn.” Tần Thu Uyển không khỏi dở khóc dở cười: “Mẫu thân, đây là chuyện tốt, người đừng khóc.”.

“Đúng!” Tiền mẫu đưa tay lau nước mắt, trên mặt mang theo nụ cười, kéo nàng ra ngoài: “Ta đã cho người đi gọi phụ thân con, ông ấy chắc là sẽ về nhanh thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà. Bắt đầu từ hôm nay, con không có việc gì thì đừng ra ngoài. Muốn ăn cái gì ta sẽ gọi người mua về cho con. Con không phải thích nghe kể chuyện sao, để Trường Du bên cạnh con…”

Bà nói một hơi, có vài câu còn không mạch lạc, có lẽ bản thân bà ấy cũng còn không biết mình đang nói gì. Rõ ràng là mừng đến điên rồi.

Khi ra ngoài, cũng tình cờ gặp được một vị phu nhân có quen biết, nhìn thấy bà nước mắt lưng tròng mà nụ cười bên miệng không dừng được, vị phu nhân này có chút ngạc nhiên: "Tiền phu nhân, bà đây là..."

Tiền mẫu vui mừng khôn xiết, vừa cười vừa xua tay: "Chuyện tốt! Ta có việc gấp, hôm khác hẹn nhau uống trà."

Nói xong, bà dìu nhi nữ vào xe ngựa.

Sau đó, mọi người ở lối vào nhà hàng nhìn thấy Tiền phụ vội vã chạy đến, ngay sau đó cả nhà cùng lên xe ngựa rời đi.

Thật là kỳ lạ, tất nhiên dấy lên một đợt bàn luận: "Tiền gia đã xảy ra chuyện gì?"

Một tên thấp giọng thì thào: "Có vẻ như Tiền cô nương đang mang thai.”

Vị phu nhân vừa rồi đến chào hỏi Tiền mẫu như bừng tỉnh, bình thường mang thai chưa đến ba tháng sẽ không nói ra bên ngoài. Điều này có thể giải thích bộ dáng vừa khóc vừa cười vừa rồi của Tiền phu nhân.

Nửa năm sau khi nữ nhi Tiền gia thành hôn lần nữa, đã chẩn ra hỉ mạch.

Khi biết tin, hầu hết mọi người đều tỏ ra vô cùng bất ngờ. Nhiều người đều biết chuyện trước đây Dương phu nhân đã từng đưa nhi tức đi khắp nơi chữa bệnh, thậm chí các bài thuốc dân gian cũng xin mang về.

“Vì vậy mới nói, trên đời này có rất nhiều người không thích hợp làm phu thê!” Hách mẫu ngồi ở trước mặt Điền thị cười nói: “Bà xem, sau khi hòa ly, cả hai đều có con của mình rồi. Các người không cần buồn rầu nữa, Tiền gia cũng như vậy. Đây là một chuyện tốt cho tất cả mọi người!"

Hách mẫu đến đây chuyến này, là được nữ nhi mời đến để làm thuyết khách.

Hách Uyển Quân luôn tranh đấu để được làm thê nhưng Dương gia không buông tha, cuối cùng chỉ có thể làm thϊếp. Nữ tử đã làm thϊếp mà còn mất đi hài tử, thì đời này còn hy vọng gì nữa? Vì vậy, bất luận thế nào cũng phải đón được nhi tử trở về, mặc dù nàng đã đạt được nguyện vọng của mình...Nhưng ngày hôm đó, trong viện của Dương Hưng Tự lại có thêm hai nha hoàn. Từ hôm đó, mặc dù thái độ của Dương Hưng Tự với nàng vẫn như mọi khi, nhưng thân thể lại rất thật thà. Hằng đêm đều đi đến chỗ hai ả nha hoàn kia. Hơn nữa, từ đó về sau, Điền thị không gặp nàng lần nào nữa.

Ngay cả khi nàng mang hài tử đến thỉnh an, Điền thị cũng tránh mặt không gặp.

Lúc này, Hách Uyển Quân đã hoàn toàn hoảng loạn, sau đó biết được việc Tiền Thiền Nhi đang mang thai, cho rằng Điền thị tức giận với mình, cho nên mới có sự có mặt của Hách mẫu hôm nay.

Điền thị không gặp hài tử, một là do trong lòng thấy khó chịu, hai là, cũng sợ là khi gặp hài tử sẽ đem lòng yêu thương nó, đến khi phát hiện không phải máu mủ Dương gia lại cảm thấy không nỡ. Ngoài ra, bà thực sự không thích sự tính toán của Hách Uyển Quân, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.

Thấy sắc mặt của Điền thị không được tốt, trong lòng Hách mẫu biết có lẽ nữ nhi đã thực sự chọc giận bà ta. Bà liền cười nói: "Nói thật, ta chưa bao giờ nghĩ rằng Uyển Quân lại có được vận may như vậy. Trước nay ta luôn nghĩ nó sẽ chỉ lấy được một người bình thường, phu thê tương trợ yêu thương nhau, cuộc sống mặc dù khổ cực, nhưng có thể vẫn sung sướиɠ, nhưng cũng sẽ có lúc ấm ức… Nhưng ai biết chuyện sau này, nó bước vào nhà cao cửa rộng, tuy cuộc sống tốt nhưng trong lòng ta lại cảm thấy rất không nỡ.”

Điền thị không chút khách khí: “Vớ được đồ tốt thì đừng có trong bụng thì mừng ngoài miệng thì chê bai!”

Hách mẫu: “…”

Bà không ngờ Điền thị lại không khách khí như vậy, dù sao nữ nhi của bà cũng đã sinh ra trưởng tôn cho Dương gia. Không giữ mặt mũi cho bà, cũng phải giữ thể diện cho hài tử chứ?

Bà muốn quay lưng bỏ về, nhưng nếu bà rời đi, Dương gia nhất định sẽ không hạ mình xuống nước trước, vậy thì hai nhà làm sao có thể hòa giải được? Nữ nhi ở đây, ngoại tôn tử cũng ở đây, về sau làm sao có thể không qua lại?

Hơn nữa, nếu không qua lại, cũng là thiệt thòi cho Hách gia!

Tình thế ép buộc, bà đành chịu đựng: "Dương phu nhân, bà nói thế là sao? Hách gia chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao. Mọi chuyện bây giờ đều là bất đắc dĩ, không thể trách ai được."

Điền thị dùng giọng mũi hừ một tiếng: "Nể tình hài tử, việc trước đây ta không muốn truy cứu đến cùng, bà cũng đừng có câu nào cũng bảo mình không muốn trèo cao, ta nghe rồi chỉ cảm thấy các người thật là đạo đức giả. Con người ta tính tình thẳng thắn, thích chính là thích, không thích chính là không thích, nếu bà cho là ta không tiếp đón chu đáo, có thể lập tức đi khỏi đây.”

Hách mẫu tức giận vô cùng. Bà thực sự muốn đứng dậy rời đi, đáng tiếc lại không thể, bà nghiến răng nghiến lợi: "Dương phu nhân, ta không hiểu sao bà lại có hiểu lầm lớn như vậy với bọn ta. Bà đừng nói gì mà không điều tra trước, Hách gia bọn ta không hổ thẹn với lương tâm. "

“Ồ?” Điền thị nhíu mi lại: “Nói như vậy, bà không quan tâm việc ta điều tra sao?

Hách mẫu: "..." Nhìn bộ dáng này, bà ta thật sự muốn tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì sao?

Bà cụp mắt xuống: "Bà nếu như không tin nữ nhi ta hay Hách gia, nếu muốn điều tra, ai có thể ngăn cản?”

Điền thị đặt chén trà xuống, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Hách mẫu: "Ta tình cờ biết được những nha hoàn bên cạnh Hách Uyển Quân đều là người mới đến. Ta chỉ hỏi bà, nha hoàn lúc đầu ở bên cạnh Uyển Quân đã đi đâu rồi? Có thể để ta gặp thử không?"

Hách mẫu bắt đầu run rẩy, điềm báo chẳng lành của bà đã thành sự thật.

Thì ra Dương gia thật sự không tin bọn họ!

Sắc mặt Hách mẫu cứng đờ, cố gắng nở nụ cười: "Nha hoàn đó lén lút tư tình với nam nhân, bị ta đánh đuổi đi. Nữ nhân không biết giữ chừng mực ý tứ như vậy, không nên đưa đến làm dơ mắt phu nhân.”

Gần đây Điền thị cho người đi điều tra, phát hiện nha hoàn bên cạnh Hách Uyển Quân đều thay thành người mới, lại nghe nói nha hoàn cũ không biết đã đi đâu, lúc này bà ta cũng chỉ thuận miệng thăm dò thử. Nhìn bộ dạng của Hách mẫu, rõ ràng là bên trong có chuyện.

Thành thật mà nói, Điền gia thực sự hy vọng rằng hài tử của Hách Uyển Quân là của Dương gia, bởi vì đây không chỉ là máu mủ Dương gia, mà còn cho biết nhi tử bà không có bị bệnh gì. Nếu thân thế hài tử đó có gì đáng ngờ, nhi tức trước đây sau khi hòa ly rất nhanh đã có hài tử, mà nguyên nhân bọn họ thành hôn suốt mấy năm không có con cái…chính là do nhi tử bà thì…

Dương gia phải làm sao đây?

Điền thị nhắm mắt lại: "Đưa nàng ta trở lại, ta muốn gặp nàng ta."

Nụ cười của Hách mẫu càng ngày càng trở nên cứng ngắc: "Ta đã đưa nàng ta đến một nơi rất xa, có lẽ sẽ không tìm được nàng ta trở về."

Điền thị: "..."

Nha hoàn đó, tám phần là có vấn đề.

Hách gia càng làm khó, bà càng muốn gặp nàng ta!

“Các người như thế này thì muốn ta tin thế nào được đây?” Lời nói của Điền thị mang theo sự uy hϊếp: “Lẽ nào muốn ta tự mình đi tìm người sao?”

Cũng chính là không đi điều tra không được!

Trong lòng Hách mẫu cảm thấy bất an, nghĩ tới điều gì đó, liền nói: "Nếu bà khăng khăng muốn gặp, vậy ta sẽ đi tìm thử, nếu tìm được về ta sẽ bảo nàng ta lập tức đến tìm bà.”

Bà cũng không muốn ở lại đây nữa, không thể để mất hết thể diện, thể hiện một cách vừa phải sự bất mãn của mình là được.

Bà đứng dậy bỏ đi, rõ ràng là đang tức giận, Điền thị hừ một tiếng chế nhạo, nói với bà đỡ bên cạnh: "Không phát hiện ra vấn đề thì thôi, nếu có điểm gì đáng nghi, còn dám lên mặt với ta, ta sẽ để bà ta quỳ dưới chân mà cầu xin thương xót.”

Bà đỡ lập tức nịnh nọt nói: "Đó là điều đương nhiên. Nếu không phải cậy thế của tiểu công tử, ai dám ở trước mặt ngài làm như vậy? Lúc trước Tiền phu nhân không phải cũng đối với ngài vô cùng khách sáo sao?"

Nghe những lời này, Điền thị cảm thấy rất nhẹ nhõm, lại nghĩ đến thân thế của hài tử, cảm thấy như có một ngọn núi đè nặng trong lòng.

* Tiền gia đang vô cùng vui mừng, nhưng niềm vui này không thể nói ra với người ngoài, chỉ có thể đè nén. Mỗi ngày Tiền phu nhân phải thăm Tiền Thiền Nhi vài lần mới yên tâm, ngay cả khi ban đêm gặp ác mộng cũng phải chạy đến nhìn thử.

Gần đây, Tiền gia đối với những nguyên liệu tươi mới và thức ăn bồi bổ thân thể có thể nói là có bao nhiêu muốn bấy nhiêu, vì vậy, mặc dù Tiền gia chưa công bố rõ ràng với bên ngoài nhưng ngày càng có nhiều người biết rằng Tiền gia sắp có thêm thành viên mới.

Kết quả là một số người không thể ngồi yên.

Vì mang thai nên Tiền mẫu không cho nữ nhi đến thỉnh an mỗi ngày nữa, nhưng thân là nữ nhi trong nhà đến thăm hỏi song thân mỗi ngày là việc nên làm, vì vậy, khi rảnh rỗi Tần Thu Uyển đều đi đến chính viện thăm họ.

Một ngày, nàng nghe được Tiền mẫu định tìm một đạo sĩ để đặt tên cho hài tử của mình, nhưng lại lo lắng cái tên nghe không hay, sau đó nghe hạ nhân đến báo: "Tam công tử và phu nhân đến rồi."

Tiền Khai Hoành ở nhà so với các đường huynh đệ thì xếp ở cấp bậc thứ ba, nghe được lời hạ nhân báo, Tiền mẫu liền nói: “Mời vào.”

Tần Thu Uyển nhìn thấy được sự thản nhiên trong mắt Tiền mẫu, cười nói: "Tam ca gần đây hình như rất thường hay đến."

"Chắc là biết được con mang thai, hôm qua còn đưa đến vài con gà mái già nuôi nhiều năm trong thôn, đó cũng là thứ tốt. Trong thành không dễ mua được, nếu như mua được, cũng chưa chắc là đồ thật.” Tiền mẫu nhìn nữ nhi cười: “Nó đối với gia đình chúng ta cũng rất có tâm, đối với con cũng tốt. Con có vị ca ca này giúp đỡ, ta và phụ tử cũng yên tâm đôi chút. "

Tần Thu Uyển cũng không bày tỏ ý kiến gì.

Trong lúc nói chuyện, phu thê họ tay trong tay bước vào cửa.

Liên thị tươi cười tiến lên thỉnh an: “Thẩm nương, gần đây người khỏe không?” Nàng đứng lên, lại nhìn Tần Thu Uyển : “Muội muội thì sao?”

Tần Thu Uyển gật đầu: "Rất tốt."

Liên thị nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Gần đây thời tiết nắng mưa thất thường, muội mặc hơi mỏng, nhớ mặc thêm cho ấm. Còn có, cần tránh đến một số nơi..."

Nàng ta làm ra bộ dáng như đang lỡ lời chớp chớp đôi mắt.

Tiền mẫu lập tức nói: "Con đã sinh hai hài tử, thực sự nên xin con một vài lời khuyên."

Đây có thể coi là một lời thừa nhận.

Liên thị vui mừng khôn xiết: “Thật sao.” Nàng lại hành lễ với Tiền mẫu: “Chúc mừng thẩm nương. Tiền gia chúng ta có hậu, đây là một điều đáng mừng.”

Phu thê hai người thay phiên nhau chúc mừng, đôi mắt tràn ngập niềm vui, thật sự còn vui hơn bản thân mình có con.

Nhưng niềm vui hơi quá, trái lại sẽ cảm thấy giả dối.
« Chương TrướcChương Tiếp »