Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 71: Nguyên phối không thể mang thai 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liên thị có lẽ quá vui mừng, ngồi bên cạnh Tần Thu Uyển, nắm chặt lấy tay nàng.

“Trước đây muội ở Dương gia, suốt mấy năm cũng không có tin vui, lúc đó ta đã nói có lẽ vấn đề này không phải do muội.” Nói tới đây, nàng ta quay đầu nhìn Tiền mẫu muốn có được sự đồng tình của bà: "Thẩm nương, người nói xem có phải không?"

Gương mặt nàng đầy căm giận: "Vấn đề là đây không phải lỗi của chúng ta, nhưng Dương phu nhân đó lần nào cũng làm ra vẻ giống như Tiền gia chúng ta mắc nợ bà ta, thái độ đó của bà ta….Nếu không phải nể tình cảm của muội phu và muội muội, ta thật sự muốn chia cắt phu thê hai người. Nếu con sớm biết bọn họ không thể bên nhau đến già, đáng lẽ con nên nói những lời này sớm hơn, đúng thật là tức mà. "

Càng nói càng tức giận, nàng ta bắt đầu nắm tay Tần Thu Uyển, xúc động nói: "Thật may là muội muội có thể nhìn rõ, chủ động bỏ tên nam nhân đó. Muội phu hiện tại rất tốt, hiếu thuận lại nghe lời. Người Cao gia ở trước mặt muội muội cũng không dám ra vẻ gì…”

Mặc dù đây là lời tốt, nhưng nghe vào thì lại có gì đó không đúng.

Bà gia(nhà bên chồng) ngoan ngoãn trước mặt nhi tức lẽ nào cũng là việc tốt sao?

Tần Thu Uyển khịt mũi ngửi : "Tẩu tẩu, trên người tẩu dùng mùi hương gì vậy?"

Liên thị sửng sốt trong giây lát, rồi chợt nhận ra, nàng ta cởi ra chiếc túi trên thắt lưng của mình: "Cái này à, là để an thần, ngửi vào cũng thơm lắm. Cho dù ngày nào đó có quên mang theo, vẫn có thể lưu giữ hương thơm cho đến hai ba ngày. Có điều hơi đắt một chút, nếu như tẩu có nhiều ngân lượng, nhất định sẽ đem tất cả y phục trên người đều cho ngấm mùi hương này, nếu vậy cũng không cần mang theo túi thơm này nữa.” Ý cười đầy ắp trên mặt nàng ta: “Nếu như muội muội thích, túi thơm này của ta tặng cho muội".

Nói xong, nàng không do dự đưa túi thơm qua,.

Tần Thu Uyển nhận lấy: "Thật là thơm, muội cũng rất thích."

Liên thị vô cùng vui mừng: “Có thể khiến cho muội muội yêu thích, đúng là phúc phần của chiếc túi này.”

Tần Thu Uyển xoay người nói: "Chỉ là... Muội hiện tại đang mang thai, không phải loại hương liệu nào cũng có thể dùng.”

Tiền mẫu vốn dĩ muốn thuyết phục nữ nhi nhận lấy, nghe đến đây không khỏi bật cười: "Cái này thì có gì khó, đại phu cũng ở ngay tiền viện, mời ông ấy đến xem là được.”

Nụ cười của Liên thị cứng ngắt.

Nha hoàn đã đi ra ngoài để mời đại phu đến.

Một khắc sau, đại phu đã được mời vào, ông cầm túi thơm lên ngửi rồi cau mày: "Cô nương, túi thơm này từ đâu mà có?"

Tần Thu Uyển cười nói: "Ta rất thích túi thơm này, làm phiền đại phu giúp xem một chút, loại hương này người mang thai có dùng được không?"

Liên thị có chút không được tự nhiên, bước tới nói: “Cũng trách ta suy nghĩ không thấu đáo, nhìn thấy muội muội thích nên vội vàng tặng. Lại quên mất muội muội bây giờ đang mang thai."

“Mùi này là xạ hương.” Đại phu lại tiếp tục ngửi: “Có một mùi hương nồng đậm khác dùng để che đi mùi xạ hương, đối với người mang thai vô cùng độc hại. Lão phu khuyên cô nương tuyệt đối không được dùng thứ này, tránh tổn hại bản thân và cả cái thai trong bụng.”

Sắc mặt Liên thị tái mét, nàng ta lùi lại hai bước, rồi lại quay sang nhìn Tiền mẫu: “Thẩm nương, đều là lỗi của con, suýt chút đã làm hại đến muội muội.” Vẻ mặt nàng ta hoảng sợ, đưa tay lên ôm đầu: "Đầu của ta.."

Nàng ta lại tự trách mình: "Thẩm nương, tất cả là lỗi của con. Con rót trà chuộc tội với muội muội.”

Nói xong vội vàng chạy đi rót trà.

“Không cần.” Tiền mẫu lập tức trở nên lạnh lùng, trên mặt không còn nụ cười như trước, mệt mỏi xoa xoa lông mày: “Chuyện này cũng không trách ngươi. Ta hôm nay hơi mệt, ngươi mau về đi.”

Ai có mắt đều có thể nhận ra rằng Tiền mẫu đang rất khó chịu.

Hai mắt Liên thị đỏ bừng lo lắng: "Thẩm nương, nếu làm sai thì nên trừng phạt, người hãy phạt con đi."

“Ta đã nói, chuyện này không trách ngươi.” Vẻ mặt Tiền mẫu lạnh nhạt: "Gần đây tinh thần ta không tốt, Thiền Nhi đang mang thai, e là tiếp đãi sẽ không chu đáo, sau này các người đến đây không nhất định sẽ gặp được bọn ta. Đợi sau khi Thiền Nhi bình an sinh xong hài tử, đến lúc đó các ngươi hẵng đến!”

Hàm ý rõ ràng, chính là họ sẽ không cho phu thê nàng vào cửa cho đến khi hài tử được sinh ra.

Sắc mặt Tiền Khai Hoành trầm xuống hẳn, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh thê tử, tát một cái thật mạnh lên mặt Liên thị: "Độc phụ! Muội muội không dễ dàng gì mới có thai, mà ngươi lại tặng hương cho muội ấy, ai không biết còn cho rằng ngươi cố ý muốn hãm hại hài tử trong bụng muội muội, ngươi có phải ngu ngốc quá không?"

Liên thị nhận một cái tát, nhưng không dám đánh trả, chỉ khóc lóc van xin lòng thương xót.

Tiền mẫu càng ngày càng mất kiên nhẫn: "Khai Hoành, có việc gì từ từ nói, đừng động tay. Ta đã nói rồi, việc này không liên quan đến nàng, chỉ là tinh thần ta không tốt, muốn quay về ngủ một chút.”

Bà phất tay: "Ngải Thảo, tiễn khách."

Hai người Tiền Khai Hoành đã được mời ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử và đại phu, Tiền mẫu lo lắng hỏi: "Đại phu, vừa rồi Thiền Nhi ngửi mùi hương kia cũng khoảng nửa khắc, vậy có sao không?"

Đại phu yêu cầu bắt mạch một lần nữa, nói: "Mạch tượng ổn định chắc sẽ ổn. Chỉ là những thứ này không tốt cho hài tử, hiện tại nhìn có vẻ không có gì, nhưng nếu tiếp xúc nhiều hơn nữa thì dù cho hài tử được bình an sinh ra, cũng có khả năng bị điếc, mù, tay chân không hoạt động được, thậm chí là hài tử có thể đầu óc không được bình thường... "

Tiền mẫu nghe vậy, gần như muốn ngất đi. Tần Thu Uyển vội vàng đỡ người: "Đại phu, ngài đừng dọa nương ta sợ."

Đại phu cũng chỉ là thuận miệng nói, sau khi nghe vậy ông cảm thấy có lỗi: "Phu nhân đừng quá lo lắng. Tiền cô nương chỉ ngửi trong nửa khắc cũng không chạm vào nó. Chắc không sao đâu."

Tiền mẫu đầy lo lắng: "Nhưng con bé đã chạm vào rồi!"

Bà đập tay lên bàn, lập tức gọi người: "Mau chuẩn bị nước cho cô nương rửa tay, phải rửa sạch sẽ nhiều lần."

Đại phu vội vàng thuyết phục: "Rửa tay xong chắc sẽ không sao nữa."

Sau khi cho người tiễn đại phu đi, Tiền mẫu tức giận nói: “Hôm nay ta không nên để phu thê bọn họ vào!” Nghĩ tới nghĩ lui, bà càng tức giận hơn: “Ta thật sự xem bọn họ như con cháu trong nhà, ai biết rằng Liên thị thường ngày tính tình ôn hòa, làm việc thỏa đáng, vậy mà mang những thứ không sạch sẽ này đến thăm con, để con ngửi thì thôi đi, còn đề nghị thấm vào y phục…”

Lúc này bà rất lo lắng hài tử trong bụng đã bị trúng độc, càng nghĩ lại càng thấy hối hận, trong sự hối hận lại chứa đầy sự phẫn nộ: "Theo ta thấy, nàng ta rõ ràng là cố ý mà.”

Tần Thu Uyển thấy bà tức giận không nguôi khi nói tới việc này, nàng cũng có thể hiểu được. Phu thê Tiền gia đã trông đợi hài tử này đã nhiều năm, cũng không thể không thận trọng được.

"Mẫu thân, có lẽ đó chỉ là ngoài ý muốn."

Tiền mẫu mở miệng, rõ ràng là bà có điều gì đó muốn nói, không biết nghĩ tới cái gì lại ngậm miệng không nói tiếp. Bà chỉ căn dặn: "Sau này con nên ít gặp người ngoài, cũng đừng dùng hương liệu. Tiền gia chúng ta làm ăn lớn, có nhiều người âm thầm xem chuyện cười của ta, muốn để cho chúng ta đoạn tử tuyệt tôn. Có rất nhiều người như thế, nên cố tình làm ra chuyện mờ ám cũng sẽ có, con tuyệt đối phải cẩn thận.”

Bà nắm lấy tay nữ nhi: "Từ xưa đến nay, nữ nhân sinh con giống như đi dạo quỷ môn quan. Lúc trước con suốt mấy năm không có thai, to cứ lo lắng không yên, thực ra cũng cảm thấy vui mừng. Không có con cái thì không có con cái. Ít nhất con vẫn còn sống!”

Tần Thu Uyển nghe xong, trong lòng cảm thấy đau lòng: “Mẫu thân, con đều hiểu được. Mẫu thân đừng sợ, con sẽ bình an sinh ra hài tử, cùng với người nhìn hài tử lớn lên, nhìn nó thú thê sinh tử."

Sau ngày hôm đó, Tiền gia hiếm khi nhìn thấy người ngoài, ngoại trừ Tiền phụ đi đến cửa hiệu thì không có ai đi ra ngoài.

Tất nhiên, một số người vẫn có thể vào, chẳng hạn như mẫu tử Cao gia.

Trải qua nửa năm, bệnh tình của Cao mẫu đã khá hơn rất nhiều, Cao đại ca đã có thể đi lại bình thường.

Cao Trường Du những ngày này đều ở bên cạnh Tần Thu Uyển, thỉnh thoảng cũng đi đi về về.

Khi Cao mẫu đến, bà cũng mang theo vài con gà mái và trứng gà, cũng như một ít ngải cứu mà nữ nhân thường sẽ uống khi mang thai, người ta cho rằng thứ đó sẽ trừ tà ma cho hài tử trong bụng. Chỉ cần uống xong, đợi sau khi hài tử được sinh ra sẽ bình an trưởng thành.

Lễ vật đơn sơ nhưng tấm lòng nhiều, Tiền mẫu đối xử với người Cao gia cũng rất tốt.

Cao mẫu có chút không được tự nhiên, ngồi trên ghế vẫn kéo kéo y phục, nụ cười cũng mất tự nhiên: "Tất cả đều là những thứ không có giá trị gì. Nếu Thiền Nhi thích nó, sau này ta sẽ lại cho người mang đến." Lại nhấn mạnh: “Những thứ này không phải ta mua trên đường, mà là nhờ những hàng xóm trước đây mang từ quê nhà đến.”

“Bà thông gia thật là quá khách sáo.” Tiền mẫu cảm thấy bà đối xử chân thành với nữ nhi và hài tử trong bụng, liền thân thiết hơn một chút: “Lát nữa ở lại đây dùng bữa, nếu thích có thể ở lại vài ngày.”

Cao mẫu bước vào cửa đã không được tự nhiên, sợ hành động đứng ngồi không hiểu quy tắc của bà sẽ khiến nhi tử mất mặt, làm sao dám ở lại dùng bữa?

Lập tức đứng dậy: "Có nhiều người ở đây như vậy ta cũng không có gì là không yên tâm, thấy bọn chúng sống tốt ta cũng vui lòng. Trong nhà có nhiều việc, ta và Trường Thanh phải đi về trước.”

Cao Trường Thanh cũng hành lễ trước Tiền mẫu, cảm ơn Tiền gia đã chiếu cố họ trong những ngày qua. Hắn còn nói nếu sau này bọn họ cần hắn làm gì, hắn sẽ tận lực giúp đỡ.

Tuy rằng không nhiều lời, nhưng bọn họ so với những lời nịnh hót của phu thê Tiền Khai Hoành còn chân thành hơn nhiều.

Tiền mẫu không ép buộc họ ở lại, còn đích thân tiễn hai người ra ngoài.

Lúc sắp lên đường, hai bên đều khách sáo với nhau, xem có vẻ rất thân thiết.

Khi quá khách khí, trái lại càng hiện ra xa cách.

Tiền mẫu không muốn quá thân thiết với người Cao gia, khoảng cách tạo ra hợp lý, cũng có thể khiến người Cao gia e dè, bà đã quá chán cảnh nữ nhi bị nhà thông gia đối xử hà khắc rồi.

Hôm nay đúng là ngày tốt!

Sau khi trở về, bà không giấu giếm suy nghĩ của mình trước mặt nữ nhi: "Theo ta thấy, người Cao gia rất biết chừng mực, cũng rất tốt. Lúc đầu nếu như không phải con cứ khăng khăng muốn đến Dương gia, ta và phụ thân con có lẽ cũng sẽ chọn một nhà thông gia như vậy. Gia thế bên đó không cần cao, nhưng phải tôn trọng con. Còn Dương gia đó…” Bà thở dài lắc đầu, sắc mặt cũng khó chịu.

Sau khi nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển, bà lại gần nói nhỏ: "Con có thai rồi, ta liền cho người quan sát nhất cử nhất động của Dương gia, sau đó biết được bà ta vậy mà phái người đi nghe ngóng tin tức của nha hoàn trước đây bên cạnh Hách Uyển Quân.”

Tần Thu Uyển nhướng mày, chuyện này nàng cũng biết.

Đừng thấy nàng sau khi rời khỏi Dương gia làm kinh doanh, lại thành hôn, bận đến không có thời gian rảnh. Nhưng cũng chưa từng bỏ qua cho Dương gia, cần quan sát đều phải quan sát.

Tần Thu Uyển kể về cuộc gặp gỡ với Dương Hưng Tự vào ngày đi gặp đại phu chẩn đoán ra hỉ mạch, mỉm cười nói: "Con cố tình làm vậy. Con nói rằng hài tử con sinh ra là đích thân con sinh, còn con của hắn thì không chắc, có lẽ hắn đã nghe lọt tai.”

Tiền mẫu cười chọc vào trán nữ nhi: "Quỷ mưu mô."

Lại vui vẻ nói: "Thành hôn được năm năm, ngày đêm bên nhau mà không có con được, có lẽ hắn có bệnh thật rồi. Hay là ta cũng cho người giúp tìm ả nha hoàn đó".

Tần Thu Uyển : "..." Đúng là một ý tưởng hay.

*

Cứ như vậy, lại hai tháng nữa trôi qua, Tiền gia lại có một cuộc sống yên bình, nhưng trái lại Dương Hưng Tự thì suốt ngày lo lắng.

Bởi vì hai nha hoàn được mẫu thân đưa vào cho hắn đã được khoảng ba tháng, hầu như ngày nào hắn cũng đến chỗ họ, nhưng vẫn không có tin tức gì.

Nếu như không có việc Tiền Thiền Nhi mang thai, Dương Hưng Tự hắn cũng không đặt nặng việc này trong lòng. Nhưng nhìn thấy thai nhi bên đó đã ngồi vững, lại còn sai người đi mua tất cả đồ dùng mà hài tử cần, hắn làm sao có thể còn ngồi yên được.”

Hai nha hoàn sắc mặt tái nhợt, đưa tay ra cho đại phu bắt mạch.

Dương Hưng Tự đứng sang một bên tay nắm thành quyền, ánh mắt lo lắng: "Sao rồi?"

Đại phu lắc đầu.

Một nha hoàn sắp khóc đến nơi: "Thiếu gia, tỳ nữ mấy ngày trước vừa đến nguyệt sự(kinh nguyệt), không thể mang thai được."

Nha hoàn kia cũng run lên: "Nô tỳ vừa có nửa tháng trước.”

Dương Hưng Tự ủ rũ, sau khi tiễn đại phu đi, hắn thuận miệng an ủi hai nha hoàn vài câu, sau đó đi đến phòng của Hách Uyển Quân.

"Uyển Quân, lúc trước tại sao nàng một mình ở trong tửu lâu uống say đến bất tỉnh? Nha hoàn của nàng đâu?”
« Chương TrướcChương Tiếp »