Chương 74: Nguyên phối không bầu không sinh 15

Sắc mặt Hách Uyển Quân tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không biết ngươi, ngươi đừng vu khống cho ta!”

Đến lúc này, còn có người tin những lời này thì chỉ có kẻ ngốc mà thôi.

Bởi vì Hách Uyển Quân làm bánh đậu xanh rất giỏi, trên cơ thể nàng ta cũng có hai nốt ruồi và vết sẹo, đây là chuyện mà không phải ai cũng biết.

Ngọc Hồng cười đau thương: “Ta đã bị bán vào trong núi, ta vẫn không thể tin rằng đây là những gì mà người đã làm. Ta luôn tự mình thuyết phục mình rằng, chuyện này người không hay biết, chắc là do phu nhân hay là lão gia làm. Nhưng mà hiện tại, người lại không quen biết ta...cô nương, chúng ta từ nhỏ đến lớn lớn lên cùng nhau, sớm tối có nhau, thời gian người ở cùng ta còn nhiều hơn bất cứ người nào, trước đây mùa đông người sợ lạnh, hai người chúng ta còn cùng ngủ chung giường, đắp chung chăn...”

Vừa nói xong những lời này, trên mặt nàng ta đã tràn đầy nước mắt.

Hách Uyển Quân không còn dáng vẻ tràn đầy phẫn nộ như lúc đầu, cúi đầu lãnh đạm nói: “Chuyện ngươi kể rất cảm động, nhưng đáng tiếc ta không phải chủ tử của ngươi.”

Ngọc Hồng lau nước mắt, dán chặt mắt vào nàng ta rồi lên tiếng, không còn dáng vẻ kích động như ban đầu, giọng điệu thờ ơ: “Lúc đầu, người đưa ta đi là muội muội của nhũ mẫu của cô nương, hiện tại sống ở trong ngõ Hoan Hỉ, Dương phu nhân có thể kêu người đưa bà ta đến đây, bà ta rất thích ngân lượng, chỉ cần phu nhân cho bà ta đủ, thì hỏi là sẽ biết được chân tướng thật sự.”

Dương Hưng Tự trầm mặt như nước, hỏi: “Trần công tử trong miệng ngươi đang ở nơi nào?”

Ngọc Hồng ngay lập tức trả lời: “Trần gia sống ở đường Tín Nhân.”

Ngữ khí của Dương Hưng Tự âm trầm, sắc mặt ảm đạm nhìn nha hoàn bên cạnh Hách Uyển Quân: “Ngươi đi đi, nói với hắn thân phận của tiểu chủ tử nhà ngươi bị bại lộ, nếu như hắn ta không đến, hài tử sẽ bị chúng ta gϊếŧ chết.”

Sắc mặt của Hách Uyển Quân liền trắng bệch.

Nha hoàn sợ đến mức ngã ngồi ra đất, nhưng không dám chậm trễ nên bò chạy ra ngoài cửa.

Sắc mặt Dương phụ vô cùng khó coi, nhi tức lúc trước của mình lại ở trước mặt mình thẩm vấn những chuyện này, ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thực sự...nhi tức cũ bởi vì thường xuyên vì chuyện con cái của Hưng Tự mà bị phu thê bọn họ trách mắng không ít, Tiền gia cũng nể mặt bọn họ quá nhiều. Nhưng mà bây giờ, nhi tức cũ thì đã mang thai, còn nhi tử vui vui vẻ vẻ mang về một nữ tử đã có ý trung nhân, còn có thêm một nghiệt chủng!

Do đó, việc bọn họ vì hai mẫu tử này mà bỏ đi nhi tức cũ của mình rõ ràng là vô cùng nực cười.

Tần Thu Uyển nhìn thấy sắc mặt của ba người Dương gia, người này còn khó coi hơn người kia, Tần Thu Uyển vô cùng vui vẻ: “Điểm tâm và trái cây đều không có, đây là cách đãi khách của Dương gia hay sao?”

Giờ đây Tiền Thiền Nhi đã không còn là nhi tức của Dương gia nữa, thân phận của hai nhà cũng tương tự, hơn nữa người ta còn đến đây giúp đỡ, Điền thị không dám trở mặt, chẳng những không được tức giận, mà còn phải xin lỗi, phân phó cho người mang trà lên.

Tần Thu Uyển vừa ăn điểm tâm vừa cười nói: “Kỳ thực mọi người không phải lo lắng, Dương công tử chỉ là xui xẻo bị người khác lừa gạt, nếu thật sự thú một thê tử, nói không chừng đã sớm có con cũng không chừng.”

Mọi người trong phòng nghe vậy, sắc mặt càng khác thường.

Sắc mặt Dương Hưng Tự tối sầm như mực.

Điền thị cũng không tốt hơn là bao.

Mà Hách Uyển Quân trên đất sắc mặt giận dữ liếc qua.

Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ngươi hận ta làm gì?” Nàng xiên một miếng điểm tâm: “Lúc đầu, ngươi đưa hài tử này cho Dương Hưng Tự, còn tìm chuyện hài tử này hai ba ngày bệnh sắp chết, thành công hại chúng ta hòa ly. Mặc dù sau khi ta hòa ly cũng rất vui vẻ, nhưng ngươi chắc chắn cũng có lòng dạ hại người khác, ta còn không hận chuyện ngươi xen vào chuyện hôn sự của ta, mà ngươi lại còn có mặt mũi hận ta.”

Trong căn phòng này, Hách Uyển Quân có địa vị thấp nhất, hơn nữa hiện tại trên người nàng ta đều là chuyện sai trái, ai cũng có thể tùy ý trách phạt, hơn nữa nàng ta cũng không dám biện minh, chỉ có thể nhịn xuống.

Không nhắc đến những chuyện này còn tốt, hễ nhắc đến Điền thị nghe xong liền cảm thấy tức giận, cười lạnh nói: “Hách gia lấy đâu ra lá gan lớn mà dám lừa gạt Dương gia của ta vậy?”

Bà ta lập tức nhìn về phía Dương phụ: “Lão gia, tôi không thể để yên chuyện này được. Nếu không, những người không biết còn cho rằng Dương gia chúng ta ai cũng ăn hϊếp được.”

Lúc trước mẫu tử bọn họ vẫn còn hoài nghi về thân thế của hài tử, nên không nói với Dương phụ, hôm nay ông ấy bị người ta mời đến, mới biết được tôn tử mà ông ta yêu thương hơn nửa năm nay lại không phải con cháu trong nhà. Lúc này trong lòng trừ rối rắm ra, thì còn tràn đầy vẻ tức giận, thêm những lời nói của Tần Thu Uyển châm ngòi, cục tức không có chỗ trút liền hét lên: “Kêu người đi thu lại đống tơ tằm mà Hách gia đã đặt với giá cao đi.”

Không có tơ tằm thì Hách gia không thể dệt lụa, làm ăn buôn bán cũng không được nốt.

Hách Uyển Quân không biết kinh doanh, nhưng nàng cũng biết rằng lợi nhuận của gia đình phụ thuộc vào tơ lụa, hơn nữa càng có nhiều nông dân trồng dâu nuôi tằm thì Hách gia càng kiếm được nhiều hơn. Giờ hết tơ tằm rồi, Hách gia phải làm sao đây?

Dương phụ vẫn chưa hết tức giận, lại nói: “Đến chỗ thương nhân nơi Hách gia mua vật liệu, nói rằng Dương gia nguyện ý bán cho họ với giá thấp hơn một phần.”

Hách Uyển Quân: “...”

Nàng tái mặt đi: “Dương lão gia, Trường Vượng thật sự là người Dương gia, sao ta lại dám lừa mọi người?”

Nàng ta chỉ vào Tần Thu Uyển mà khóc, nói: “Nàng ta chỉ là không muốn nhìn Dương gia sống quá tốt nên mới cố ý đến gây rối!”

Tần Thu Uyển không thừa nhận những lời này: “Là Dương gia kêu ta tới, ta mới tới, nếu không, ta sẽ không bao giờ dính dáng đến những chuyện như thế này.”

Dương gia: “...”

Nhìn nàng ta một tay bưng nước trà, một tay cầm điểm tâm, ăn vui vẻ đến quên trời quên đất, làm gì có chuyện gì là phiền phức, rõ ràng nàng ta đến để xem kịch mà.

Người của Hách gia đến rất nhanh, bọn họ đến không được bao lâu thì muội muội của nhũ mẫu của Hách Uyển Quân cũng được mời đến. Sau khi Điền thị đưa mười hai lượng bạc, bà ta vui mừng hớn hở liền thừa nhận rằng lúc đầu bà ta quả thật đã nhận đưa Ngọc Hồng từ Hách gia lên núi.

Trước khi bị Dương gia đưa ra ngoài, còn tố cáo tội của Ngọc Hồng.

Sắc mặt người Hách gia khó coi vô cùng, muốn giải thích điều gì đó, thì nha hoàn đến Trần gia tìm người cũng đã quay lại.

Nha hoàn sắc mặt tái nhợt, vừa vào cửa liền quỳ xuống nói: “Trần công tử nói đây là nhi tử Dương gia, không liên quan gì đến hắn.”

Tần Thu Uyển nhướng mày: “Hả?” Nàng tò mò nhìn Hách Uyển Quân: “Chẳng lẽ lúc đầu chuyện ngươi đem hài tử này đưa đến Dương gia không thương lượng với hắn sao?”

Hách Uyển Quân nhìn nàng chằm chằm: “Đừng có ở đó mà nói nhảm!”

Tần Thu Uyển không giận: “Đây là chuyện hiển nhiên, còn cần phải nói sao?”

Hách Uyển Quân: “...”

Sắc mặt của Hách mẫu lúc đầu rất xấu, sau khi nghe nha hoàn bẩm báo, sự tức giận thoáng qua trong đáy mắt, bà cũng biết lúc này nên an ủi Dương gia là điều quan trọng nhất.

Dương gia giàu có, chỉ có duy nhất là thiếu con cháu.

Nếu muốn Dương gia không nổi giận, thì chỉ có thể chứng minh Trường Vượng là huyết mạch Dương gia. Nếu không, chuyện này cũng không thể giải quyết.

Hách mẫu dọc đường cũng đã biết được chuyện xảy ra ở Dương gia, nhưng bà ta cũng không muốn truy hỏi, chỉ là bắt được câu hỏi của Tần Thu Uyển liền chất vấn: “Tiền cô nương, cái gì gọi là đưa hài tử? Con của nữ nhi nhà chúng ta thì có quan hệ gì với Trần gia chứ?”

Tần Thu Uyển như cười như không: “Hách phu nhân, ta không phải là quả hồng mềm, bà hung dữ với ta như vậy làm gì? Bây giờ chính là Dương gia nghi ngờ nữ nhi của bà cố ý lừa gạt Dương Hưng Tự, nghi ngờ Hách gia làm xáo trộn huyết mạch Dương gia, có thể bà còn chưa biết, vừa rồi, Dương lão gia còn ra lệnh cho người đến mua tơ tằm, ngăn cản chuyện làm ăn của các người kìa.” Nàng xòe bàn tay, “Bà cãi nhau với ta cũng không giải quyết được gì. Điều tốt nhất bà nên làm bây giờ là giải thích mọi chuyện với Dương gia kìa.”

Đây là lần đầu tiên Hách mẫu gặp Tiền Thiền Nhi, trước đây bà ta có nghe nói qua về mấy chuyện Tiền Thiền Nhi bị Điền thị đay nghiến. Chỉ là không ngờ một nữ nhi ôn nhu ngoan hiền như vậy, không ngờ lại có miệng lưỡi sắc bén như thế.

Sau một hồi sững sờ, Hách mẫu đã phản ứng lại, liền lên tiếng nói với phu thê Dương gia: “Lúc trước ta có nghe nói phu thê hai người vì chuyện con cháu nối dõi mà cãi nhau nhiều lần, sau này hòa ly cũng có nhiều lời đồn đại. Dương lão gia, ta thật sự không hiểu, các người sao lại có thể tin được lời nói của một người lòng dạ âm hiểm như vậy được chứ.”

Ngọc Hồng bước tới: “Phu nhân không nhận ra ta sao?”

Hách mẫu lúc này mới nhận ra Ngọc Hồng, nàng ta bây giờ so với trước đây khác biệt rất nhiều, bất luận là trang điểm hay do tinh thần, đều có sự thay đổi không nhỏ. Sắc mặt bà ta khẽ thay đổi, rất nhanh liền hồi thần, đem câu “Ngươi sao lại ở đây” sắp nói ra khỏi miệng đổi thành: “Ngươi là ai?”

May mà Hách mẫu phản ứng nhanh, nhưng dáng vẻ kinh ngạc vào lúc nhìn thấy Ngọc Hồng đều rơi hết vào mắt của hai phu thê Dương gia.

Đương nhiên, phu thê Dương gia cũng không phải là người ngu ngốc, nếu không sao có thể làm cho công việc làm ăn của Dương gia hưng thịnh như vậy.

Giống như những gì Hách gia nói, Tiền Thiền Nhi bây giờ đúng là không có ý tốt với Dương gia. Dương lão gia quả thật không muốn thừa nhận thê tử này của nhi tử dù thành thân năm năm vẫn chưa có con nối dõi, hơn nữa cũng nghi ngờ người mà nhi tức cũ mang đến. Vừa rồi ông ta ra lệnh quét sạch Hách gia, còn muốn ép Hách gia tự chứng minh. Nhưng lúc này nhìn thấy sự biến đổi đột ngột trên gương mặt của Hách mẫu, chút nỗi niềm trong lòng dần dần chìm xuống.

Có vẻ như...người không thể sinh con thực sự là nhi tử của mình.

Dương gia phải làm thế nào bây giờ?

Nhất thời, trong lòng Dương lão gia cảm thấy rất khó chịu.

Tâm trạng của Điền thị cũng giống như vậy, nhìn thấy Hách mẫu như thế này, trái tim vốn dĩ bị đả kích của bà lại càng trở nên khó chịu hơn.

Dương Hưng Tự nhắm mắt lại: “Hách Uyển Quân, nàng còn không chịu thừa nhận sao?” Hắn nhìn về phía hài tử đang ngủ say kia: “Nếu nàng thừa nhận, ta sẽ chừa cho nó một con đường sống.”

Hách phụ lập tức nói: “Ta không hiểu ý các người. Hài tử này là do Uyển Quân vì ngươi mà sinh ra mà.”

Hách mẫu cũng nhấn mạnh: “Đúng vậy!”

Sắc mặt Hách Uyển Quân tái nhợt, nàng ta cắn môi không nói gì.

Dương Hưng Tự biết hài tử này không phải huyết mạch của Dương gia, thấy Hách Uyển Quân nghiến răng không chịu thừa nhận, hắn ta càng trở nên hung dữ, liền đứng dậy đi tới chỗ nhũ mẫu, tóm lấy hài tử rồi giơ nó lên cao.

Nhìn động tác này, chính là muốn ném hài tử xuống đất.

Hài tử chưa tròn một tuổi, lỡ rơi thế này thì làm sao có thể sống nổi đây.

Nhìn thấy hắn giơ cánh tay lên, Hách Uyển Quân kinh hãi hét lên: “Đừng mà!”

Dương Hưng Tự không nhúc nhích, không ném hài tử, nhưng cũng không rút tay về, chỉ nhìn thẳng vào nàng.

Vẻ mặt Hách Uyển Quân tràn đầy hoảng sợ, nước mắt chảy ròng ròng: “Chàng thả nó ra đi, ta xin chàng!”

Vẫn không chịu nói ra sự thật.

Thật ra vào lúc này, nhân chứng vật chứng đều có, Hách Uyển Quân có thừa nhận hay không thì hài tử cũng đã được xác định là không phải huyết mạch Dương gia.

Dương Hưng Tự nghiến răng: “Ta sẽ cho nàng một cơ hội nữa, nàng rốt cuộc có nói thật hay không?”

Nói rồi hắn ta giơ tay lên như muốn ném hài tử đi.

Hách Uyển Quân sợ hãi hét lên: “Thϊếp nói...thϊếp nói.”