Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 75: Nguyên phối không bầu không sinh 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương Hưng Tự rút bàn tay muốn ném hài tử lại.

Hài tử bị dọa một trận đã tỉnh lại rồi, lúc này liền khóc lớn oe oe, nhũ mẫu định ôm lấy nhưng bị hắn gạt ra, rõ ràng là không muốn đưa.

Hách Uyển Quân biết, hắn ta chính là muốn nghe sự thật.

Cả người nàng run rẩy, khóc đến mức mắt mũi tèm lem, không còn dáng vẻ xinh đẹp như trước nữa.

Hách phụ ở bên cạnh nói: “Uyển Quân, con không thể vì lời đe dọa của hắn ta mà bịa đặt linh tinh.”

Hai từ “bịa đặt” kia nặng vô cùng.

Hách mẫu vội vàng tán thành: “Uyển Quân, con phải suy nghĩ kỹ đi, nếu con bịa ra theo ý hắn ta muốn sẽ không tốt cho con và hài tử. Hơn nữa, nếu như Dương gia biết chúng ta lừa dối họ, thì họ nhất định sẽ không bỏ qua.”

Hách đại tẩu thậm chí còn xông lên trước: “Uyển Quân, muội đừng hồ đồ! Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến mẫu tử của muội, mà Hách gia cũng bị liên lụy.”

Hách Uyển Quân nhìn hài tử trong tay Dương Hưng Tự mà rơm rớm nước mắt, hít một hơi, liền hét lớn với người Hách gia đang muốn xông lên khuyên nàng: “Chuyện đã đến nước này, các người cho rằng ta có thể giấu giếm được sao? Đó là nhi tử của ta, ta không muốn hại nó!”

Nàng lau nước mắt, vừa khóc vừa nói: “Hưng Tự, hài tử không phải của chàng, nhưng thϊếp cầu xin chàng niệm tình chúng ta sống chung hơn nửa năm, xin hãy tha cho nó một mạng...xin chàng...”

Trái tim Dương Hưng Tự lạnh lẽo như ngâm trong nước đá, hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại, nhìn hài tử đang khóc trong tay, mới chậm rãi buông ra.

Hài tử vừa rơi xuống đất, Hách Uyển Quân điên cuồng lao về phía trước.

May mắn thay, Dương Hưng Tự không bế nó quá cao, hài tử được chăm sóc tốt, sau khi tiếp đất, nó hét lên hai tiếng, sau đó bò về chỗ mẫu thân của mình.

Hách Uyển Quân ôm chặt hài tử, lòng tràn đầy sợ hãi.

Sắc mặt hai phu thê Dương gia rất khó coi, nhìn mấy người Hách gia: “Các người chấp mê bất ngộ, còn ở đó muốn lừa chúng ta?”

Điền thị đã sớm đoán ra chân tướng từ lâu, nhưng khi nghe Hách Uyển Quân thú nhận, nhất thời không khỏi tức giận: “Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy mà dám lừa gạt Dương gia của ta?”

Dương phụ cười lạnh: “Trong vòng một ngày, đem tất cả những lễ vật mà các ngươi nhận được từ phủ của chúng ta kể từ khi nhi tử ta nhận con trả hết lại đây.”

Hách mẫu mở miệng giải thích: “Uyển Quân nói năng hồ đồ. Động tác vừa rồi các người cũng đã nhìn thấy, nếu như nó không thừa nhận, hài tử nhất định sẽ bị ném chết. Nó sợ hài tử bị thương nên mới thừa nhận, chỉ là mưu kế tạm thời mà thôi...hài tử này chính là huyết mạch của Dương gia, không phải của ai khác.”

Điền thị tức giận đến mức vỗ bàn một cái: “Hỗn láo!”

Lúc này, bà ta nhìn hài tử mà bà ta đã từng rất yêu quý, càng nhìn càng thấy chán nản, bà ta vẫy tay: “Người đâu, đuổi người nhà bọn họ đi ra khỏi đây cho ta.”

Lập tức có người vào mời người nhà Hách gia đi ra ngoài.

Hách phụ không rời đi, cũng không dám rời đi. Nếu bị Dương gia nhắm tới, công việc làm ăn của Hách gia sẽ tiêu đời.

Trong lúc bế tắc, Tần Thu Uyển chủ động đứng dậy: “Phu quân, náo nhiệt xem xong rồi, chúng ta về thôi.”

Điền thị: “...”

Hai từ “náo nhiệt” này quả thật chọc tức người khác. Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Thiền Nhi, một ngày làm phu thê trăm năm cũng là phu thê, ngươi như thế này cũng thật hèn hạ.”

Tần Thu Uyển xua tay: “Ta không cho là như vậy! Lúc đầu Hưng Tự ở ngoài cửa lớn Tiền phủ cầu xin ta quay lại, ai biết được không bao lâu đã bị Hách Uyển Quân gọi đi. Lúc đó ta liền biết rằng, nàng ta không hề đơn giản. Các người vì nàng ta mà từ bỏ ta, sớm muộn cũng sẽ hối hận. Hiện tại ta tận mắt nhìn thấy các người hối hận không thôi...” Nàng cười ôn hòa: “Ta rất mãn nguyện.”

Nàng kéo tay áo Cao Trường Du, cười cười rồi đi mất.

Bỏ lại những người Dương gia sắc mặt khó coi cùng với những người Hách gia không ngừng lo lắng.

Điền thị vô cùng tức giận mắng: “Cút ngay đi.”

Hách Uyển Quân không dám ở lại lâu hơn nên bế con bước ra ngoài.

Hách phụ vẫn còn muốn giải thích nhưng Dương lão gia đã không còn muốn nghe, xua tay nói: “Đuổi ra ngoài cho ta.”

Hách gia tuy chỉ là một thương gia bình thường nhưng trong mắt nhiều người bình thường vẫn là một thương nhân vô cùng quyền lực và giàu có. Nếu như thật sự bị người ta đuổi ra khỏi cửa, quả thật có chút mất mặt.

Nhìn thấy trên mặt Dương lão gia đầy vẻ chán ghét không chịu nghe bọn họ giải thích, Hách đại ca đột nhiên nói: “Dương lão gia, lúc đầu muội muội ta tính kế Dương công tử, phu thê chúng ta và phụ mẫu đều không biết chuyện, mà thân thế của hài tử này, vẫn là sau khi muội muội vào cửa mới nói cho chúng ta biết...”

Vẻ mặt Dương Hưng Tự tràn đầy châm chọc, ngắt lời hắn ta: “Việc bán nha hoàn Ngọc Hồng, rõ ràng là thủ đoạn của mẫu thân ngươi, ngươi nói bà ta không biết, là ý muốn bảo những người Dương gia chúng ta đều là kẻ ngốc hay sao?”

Sắc mặt Hách đại ca khẽ thay đổi: “Ta có thể giải thích.”

Dương Hưng Tự không còn muốn nghe nữa: “Đuổi hắn ra ngoài.”

Ngay khi xe ngựa của Tần Thu Uyển vừa rời khỏi cửa phủ, đã nhìn thấy đám người Hách gia bị đuổi ra khỏi cổng lớn.

Hách Uyển Quân ôm chặt lấy hài tử, trong khi người nhà Hách gia vẫn đang nói chuyện với hộ vệ đang cầm gậy.

Tiếc là hộ vệ phớt lờ bọn họ, vừa bước ra khỏi cửa thì lập tức đóng cửa lại.

Tần Thu Uyển thấy vậy vẫy tay dừng xe ngựa. Nhìn mấy người Hách gia cứ đứng ở cửa tranh cãi.

Còn chưa nói được mấy câu, Hách phụ đã tát một cái thật mạnh vào mặt nhi nữ của mình.

Tiếng bạt tai giòn giã, đầu của Hách Uyển Quân liền nghiêng sang một bên, chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau.

Tần Thu Uyển rất có hứng thú, cười ha ha nói: “Hách lão gia, người ở đây làm gì vậy?”

Nghe thấy động tĩnh, người nhà Hách gia nhìn sang.

Khi bọn họ nhìn thấy Tần Thu Uyển đang thư giãn trong xe ngựa, sắc mặt đều trở nên không tốt.

Hách Uyển Quân bị tát một cái, không dám cãi lời phụ thân, sau khi nhìn thấy Tần Thu Uyển, nàng ta lập tức xông tới: “Đồ đê tiện mặt dày, ngươi hại mẫu tử chúng ta, ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn. Đồ ác độc nhà ngươi, hài tử trong bụng ngươi chắc chắn sống không đủ tháng, cho dù có sinh ra cũng thiếu tay, gãy chân...”

Tần Thu Uyển cảm thấy Cao Trường Du ở bên cạnh như bị gió thổi bay đi, ngay sau đó, hắn liền xuất hiện ở bên cạnh Hách phụ, rồi đấm vào mặt ông ta hai quả đấm mạnh.

Hách phụ bị đánh trở tay không kịp, đại khái bị đấm vào răng, bên miệng còn đang chảy máu. Ông ta che vết thương, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi điên rồi!”

Cao Trường Du thu tay về, xoa xoa: “Miệng nàng ta hôi quá, ta sẽ không đánh nữ nhân. Con bất hiếu là tại cha, nên ta chỉ có thể đánh ông.”

Hách phụ: “...” Cũng có lý.

Trong lòng đau đớn, ông ta rất tức giận, bất chấp thân phận của Cao Trường Du, ông ta hét lên: “Giữ chặt hắn lại cho ta.”

Những người bên cạnh vừa bước tới, thì các hộ vệ bên cạnh Tần Thu Uyển đã chắn trước người Cao Trường Du.

Vẻ mặt của Tần Thu Uyển thờ ơ: “Hách Uyển Quân, con đường dưới chân ngươi là do ngươi tự đi. Lúc đầu ngươi mượn cớ hài tử để gọi Dương Hưng Tự đi hai lần, cũng là ngươi kêu hắn ta đưa ra quyết định hòa ly với ta. Ngươi đã làm như thế rồi, thì còn trách ai được đây!” Vừa nói, nàng vừa ngẩng đầu nhìn Hách Uyển Quân đầu bù tóc rối, bình thản phun ra hai chữ: “Đáng đời.”

Hách Uyển Quân nhìn nàng chằm chằm.

Tần Thu Uyển đã không còn nhìn nàng ta nữa, lớn tiếng nói: “Phu quân, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta hồi phủ thôi.”

Cao Trường Du nhìn về phía những người Hách gia: “Nói đến đây, ta phải cảm ơn nhà các người. Vì vậy, chuyện ngày hôm nay xem như bỏ qua đi.” Hắn xoay người bước vào trong xe ngựa, miệng nói: “Nếu để ta phát hiện các ngươi lại nói năng xằng bậy, ta sẽ lại đánh người đấy.”

Trong mắt Hách gia, hắn ta chính là cáo giả oai hổ điển hình.

Bản thân Cao Trường Du cũng chỉ là một thư sinh bình thường, nếu không dựa vào Tiền gia thì làm sao dám đánh người khác?

Rõ ràng là hắn dựa vào nhà khác, hôm nay Hách gia đã đắc tội với Dương gia rồi, nếu như lại đắc tội với Tiền gia...thì cả nhà bọn họ khó mà sống yên thân.

Đương nhiên, Hách Uyển Quân vì chuyện vào phủ trước đó mà đã đắc tội với Tiền gia rồi.

Dương gia làm ăn lớn, ngày thường có nhiều người bí mật theo dõi.

Sự việc hài tử của Dương gia, mẫu bằng tử quý(mẹ quý nhờ con) nhập phủ là Hách di nương bị đuổi ra ngoài, không quá nửa ngày đã truyền đi khắp nơi.

Dương gia hiện tại thiếu nhất chính là người thừa kế, nếu như Hách Uyển Quân làm sai chuyện thì chỉ cần trừng phạt nàng ta, không thể đuổi hài tử ra được.

Mẫu tử đều bị đuổi ra ngoài, chỉ có duy nhất một khả năng.

Đó là...hài tử không phải là huyết mạch của Dương gia.

Một thời gian, mọi người đều rôm rả bàn tán về nó.

Nếu hài tử thực sự không phải của Dương Hưng Tự thì Dương gia sẽ phải chịu tổn thất lớn, vì một nghiệt chủng không biết từ đâu ra mà làm mất đi mối hôn sự tốt đẹp với Tiền gia.

Nhắc mới nhớ, sau khi Tiền Thiền Nhi tái giá, cả hai đều đã có hài tử, nhìn thấy Tiền gia có hậu, còn phải cảm ơn ân đức đã bỏ rơi của Dương gia.

Thậm chí, một số người còn bàn luận riêng rằng, Dương Hưng Tự và Tiền Thiền Nhi thành thân năm năm vẫn chưa có tin vui, sau khi hòa ly lại có con nối dõi. Là Tiền Thiền Nhi tự mình mang thai, mà hài tử kia của Dương Hưng Tự lại là của người khác, giữa cặp phu thê này, ai có vấn đề người khác nhìn vào đều rõ mười mươi.

Không nhắc đến tất cả những suy đoán bên ngoài, sau khi Tần Thu Uyển trở về nhà liền chợp mắt một giấc, ngủ rất là ngon.

Mà phu thê Dương gia lại đang trách mắng nhi tử.

Dương phụ sống đã hơn nửa đời người, cũng không có mấy người có thể lừa được ông ta, lúc này lại tràn đầy tức giận: “Con hai mươi mấy tuổi rồi, người đã ngủ qua rồi còn không phân biệt rõ, còn cần con làm gì chứ?”

Dương Hưng Tự: “Tối hôm đó con uống rượu say, trời tối mịt.” Hắn vừa mở miệng đã nhận thấy ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân mình, không dám nói thêm nữa, lẩm bẩm: “Con làm sao biết được khuê tú nhà người ta cũng như vậy?”

Điền thị thở dài: “Chuyện này cũng không thể trách con được. Năm đó con và Tiền Thiền Nhi tương thân tương ái, nàng ta lại là một người dịu dàng mềm mỏng, cho nên con mới không thể nhìn ra thủ đoạn của nữ nhân đó.”

Nghe vậy, Dương phụ càng tỏ ra khó chịu: “Bà còn bảo vệ nó. Đều bị bà chiều quen rồi.”

Điền thị bất mãn: “Tôi chỉ có một nhi tử này, không chiều nó thì chiều ai đây? Nếu như có năng lực thì ông đánh chết nó đi. Sai thì đã sai rồi, còn có thể làm gì được đây?”

Chuyện ở Dương gia gà bay chó sủa, hạ nhân cũng không dám đến gần.

Mà Hách gia cũng giống như vậy.

Trên đường trở về, người trong nhà phàn nàn với nhau, Hách Uyển Quân bị mắng liền khóc.

Khi vừa đến cửa nhà, phu thê Hách gia đi ở phía trước, Hách đại ca mặt trầm như nước: “Uyển Quân, sắp tới Dương gia nhất định sẽ gây chuyện, những chuyện này đều là do muội. Nếu như muội hiểu chuyện, thì đừng vào nhà nữa, đừng liên lụy đến chúng ta.”

Hách Uyển Quân trợn to mắt không thể tin: “Đại ca, nếu huynh không cho muội vào thì muội đi đâu?”

“Tới Trần gia đi!” Hách đại tẩu cũng lười giả bộ: “Hài tử là của Trần gia, bọn họ nhất định sẽ tới nhận.”

Nói xong, liền vịn nam nhân của mình bước vào cửa, rồi ra lệnh phân phó: “Đóng cửa lại, đừng để những người không liên quan bước vào?”

“Không liên quan” này chính là ám chỉ Hách Uyển Quân.

Hách Uyển Quân sững sờ, rất nhanh đã phản ứng lại, hét lớn nói: “Phụ thân, mẫu thân, cho con vào nhà với.”

Tiếng hét của Hách Uyển Quân rất vang, phu thê Hách gia chắc chắn đã nghe thấy, nhưng cửa lớn trước sau vẫn không được mở ra.

Hách Uyển Quân nhìn cánh cửa đóng chặt, nước mắt trong khóe mắt tịch tụ càng ngày càng nhiều, sau đó lại nhịn không được khóc òa lên.

Nàng ta lại khóc một hồi lâu, mắt thấy cánh cổng lớn vẫn không có động tĩnh, mà mặt trời lại sắp lặn, trong cơn tuyệt vọng, nàng đành bế con chạy sang Trần gia.

Trần gia khác với Dương gia mấy đời đơn truyền, tử tôn đầy nhà, trưởng bối trong nhà cũng chú trọng sinh nhiều con là có nhiều phúc, sau khi hài tử trưởng thành, nhanh chóng thành thân thì sẽ được thưởng nha hoàn thông phòng.

Mà nàng và người trong lòng trở mặt với nhau, chính là vì trước khi Trần Diệc thành thân, nha hoàn đã mang thai. Hơn nữa tuy là hai nhà môn đăng hộ đối, nhưng Trần Diệc là đích tử của chi trưởng, có khiếu đọc sách, cho nên, Trần gia muốn tìm một nhi tức con nhà thư hương(nhà có dòng dõi Nho học) trong nhà cô nãi nãi gả đến.

Mà Hách Uyển Quân trước khi thành thân đã mang thai, Trần gia mới thờ ơ ghét bỏ nàng, cho nên mới rơi vào tình cảnh hiện tại.
« Chương TrướcChương Tiếp »