Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 81: Nguyên phối không bầu không sinh 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Quá tàn nhẫn!” Tần Thu Uyển cảm khái: “Làm như vậy, Trần Diệc không thể có hài tử, chỉ có thể trông cậy vào hài tử của Hách Uyển Quân.”

Cao Trường Du không tỏ ý kiến: “Nàng có mệt hay không, muốn nằm nghỉ chưa?”

Hắn đối với mấy chuyện này đều không buồn bận tâm, thứ để tâm nhất chính là thân thể của thê tử.

Tần Thu Uyển dở khóc dở cười: “Không sao đâu, thϊếp còn muốn ra ngoài dạo xung quanh đấy.”

Không lâu sau, hai phu thê nắm tay xuống lầu. Thời điểm đi dạo phố, Tần Thu Uyển còn không quên mua cho hài tử mấy đồ chơi nhỏ mới lạ có màu sắc tươi đẹp.

Khi trở lại phủ, đã là sau giờ ngọ. Đang rửa mặt, thì nghe có người bẩm báo nói có vị Đàm cô nương đến thăm hỏi.

Nháy mắt Tần Thu Uyển liền nghĩ tới vị hôn thê kia của Trần Diệc: “Mời vào đi.”

Người bước vào, quả nhiên là Đàm Thư Ngọc.

Lúc này nàng đang khoác một thân y phục thuần trắng, không thoa son phấn, thoạt nhìn rất là tiều tụy. Sau khi vào cửa liền hành lễ với Tần Thu Uyển: “Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”

“Lời này nói quá rồi.” Tần Thu Uyển cũng chưa quên lần hai người chia tay trong không vui lần trước.

Đàm Thư Ngọc cười khổ một tiếng: “Nếu không phải có cô, ta sớm đã thành hôn cùng Trần Diệc nửa năm trước rồi.” Nàng lại lần nữa thi lễ: “Ngày ấy lời cô nói, thật ra ta nghe lọt được một ít, sau khi trở về báo với phụ thân, cố gắng nhiều hơn, mới đẩy hôn kỳ sang nửa năm sau.”

Nàng hành lễ không dậy nổi, Tần Thu Uyển tiến lên kéo người dậy: “Không cần phải như thế. Vẫn là câu nói kia, ta chỉ muốn không thẹn với lương tâm.”

Đàm Thư Ngọc dựa vào sức nàng đứng dậy: “Nghe xong những lời cô nói, ta vẫn cảm thấy bất an. Nghĩ có thể chậm lại nửa năm, hẳn là có thể nhìn ra được chút ít, hai ngày trước ta còn đang suy nghĩ, có phải ta trách lầm hắn rồi hay không? Không ngờ rằng...”

Nàng ngồi xuống ghế: “Sáng hôm nay, Trần gia đã tới cửa tạ lỗi, thuận tiện từ hôn. Ta mới vừa nhận được tin tức, Trần phu nhân đón tiếp mẫu tử Hách Uyển Quân trở về.”

Mọi chuyện phát triển đến loại tình cảnh này, chỉ cần là người không ngốc đều biết hài tử của Hách Uyển Quân kia tất nhiên là huyết mạch của Trần Diệc.

“Uổng công ta lúc trước vẫn luôn hoài nghi.” Đàm Thư Ngọc đứng dậy lại thi lễ lần nữa: “Tiền cô nương, lúc trước là ta quá lỗ mãng, xin cô đừng để ở trong lòng.”

Vậy mà đích thân tới cửa xin lỗi.

Tâm trạng Tần Thu Uyển vui vẻ: “Không có việc gì, cô có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn đương nhiên là chuyện tốt nhất. Cả đời nữ tử chúng ta, nếu chọn phải nam nhân không tốt, nhẹ thì khổ cả đời, nặng thì bỏ mạng, chuyện hôn sự nhất định phải xem cho cẩn thận.”

Đàm Thư Ngọc bỗng nhiên nhớ tới trước mặt là cô nương đã xuất giá 5 năm sau đó bị người ta ức hϊếp, buộc phải hòa ly, hơn nữa, nàng còn vứt bỏ gia nghiệp và phụ mẫu một lòng chạy theo tình lang.

Dưới tình cảnh như vậy, vậy mà không thể ở bên nhau cả đời, thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.

Chẳng qua, hiện giờ sắc mặt nàng hồng nhuận, lại mới vừa sinh Lân nhi, Tiền gia có hậu thế, những ngày về sau của nàng tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.

Đàm Thư Ngọc nở nụ cười ôn hòa: “Tiền cô nương một lòng thiện tâm, dù cho gặp phải người không tốt, cũng có thể quay về con đường đúng. Sau này ta cũng sẽ học cách làm nhiều việc thiện cùng cô nương, chờ đợi một ngày nào đó cũng có phúc báo.”

Tần Thu Uyển trầm mặc, rồi nói: “Trên đời này có rất nhiều nữ tử khuyên mãi không quay đầu, cô nương cũng đừng chấp nhất quá.”

Nếu không, sẽ như Trư Bát Giới soi gương, trong ngoài chẳng giống người*

*: Ý nói Trư Bát Giới đã là heo thì không bao giờ giống người được, thường để ám chỉ những người làm việc trái đạo đức hoặc trong ngoài không giống nhau.

Đàm Thư Ngọc gật đầu: “Ta hiểu chứ. Giống như là ta của trước kia, nếu bị dây dưa, e rằng còn sẽ tức giận.”

Tiễn Đàm Thư Ngọc đi, tâm trạng của Tần Thu Uyển rất vui.

Nhưng mà cái tâm tình tốt của nàng cũng không duy trì được mấy ngày, bởi vì có hài tử nên ban đêm nàng ngủ cũng không ngon lắm.

Sáng hôm nay thức dậy muộn, mới vừa ngồi dậy đã trông thấy nha hoàn vội vã chạy đến, muốn nói lại thôi với nàng.

Nhìn không giống như là múc nước giúp nàng rửa mặt, Tần Thu Uyển khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Vành mắt nha hoàn đỏ bừng: “Tiểu công tử tiêu chảy.”

Nghe vậy, Tần Thu Uyển xoay người bước xuống giường: “Sao lại thế? Nhũ mẫu đâu?”

Phu thê Tiền gia mời nhũ mẫu, hài tử tiêu chảy, hơn phân nửa là ăn phải thứ đồ không thích hợp.

Nha hoàn tiến lên giúp nàng thay y phục: “Nhũ mẫu đã được cô gia áp giải, hiện đang thẩm vấn.”

Tần Thu Uyển nhanh chóng đi đến sương phòng. Còn ở bên ngoài, thì đã nghe thấy tiếng hài tử khóc khàn cả giọng, cổ họng cũng đã hơi lạc đi.

Thấy nàng vào cửa, Cao Trường Du lập tức đứng dậy ôm nàng: “Ta đã sai người mời đại phu, đừng có gấp.”

Tần Thu Uyển nhận lấy tã lót từ trong tay nha hoàn, hỏi: “Nhũ mẫu nói thế nào?”

Nhắc tới nhũ mẫu, trong mắt Cao Trường Du hiện lên một tia tàn khốc: “Bà ta ăn rất nhiều đồ mặn. Là cố ý.”

Trông hài tử rất phiền phức. Tiền công thế gia vọng tộc mời nhũ mẫu rất cao, tiền công một tháng gần như là nửa năm của nha hoàn bình thường, cần phải có kiên nhẫn và tự tin, còn phải ăn kiêng, ngay cả muối cũng không thể ăn quá nhiều. Thức ăn mặn càng đừng nghĩ tới.

Nhũ mẫu cố tình lén lút ăn đồ ăn mặn, rõ ràng là muốn hại hài tử.

Tần Thu Uyển ôm hài tử nhẹ nhàng đung đưa, hỏi hắn: “Nhận tội chưa?”

“Vẫn chưa.” Cao Trường Du nhận lấy hài tử, sau khi chuyện xảy ra, hắn lập tức sai người đi tìm nhũ mẫu đã chuẩn bị từ trước. Mắt thấy nhũ mẫu đã đến liền giao hài tử qua.

Hài tử vốn đã đói bụng rất lâu, sau khi nhũ mẫu vừa đón lấy, rất nhanh đã không khóc nữa. Nối tiếp đó đại phu cũng chạy tới, sau khi bắt mạch xong, nghiêm mặt nói: “Tì vị của hài tử suy yếu, nếu phát hiện muộn hơn, rất có thể nguy hiểm tới tánh mạng.”

Việc này không thể nhịn được.

Tần Thu Uyển thấy hài tử ngủ, sải bước đi ra ngoài viện.

Nhũ mẫu đã bị bắt quỳ rạp trên mặt đất, vẫn đang kêu khóc, nhìn thấy nàng bước đến lập tức xin tha: “Cô nương, ta không cố ý, ta chỉ là tham ăn thôi.”

“Ta không tin.” Tần Thu Uyển sống mấy đời, cũng không phải sống vô ích.

Hài tử này lúc còn trong bụng nàng được chăm rất tốt, khi sinh xong cũng rất khoẻ mạnh, không có hay sinh bệnh gì. Nếu nhũ mẫu chỉ vì ăn vụng một hai cái đồ mặn thì cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

“Nói thẳng đi, là ai đã sai ngươi làm như vậy?”

Nhũ mẫu kinh ngạc: “Không có ai cả!” Giọng bà ta rất chắc chắn: “Thật sự là do ta tham ăn.”

Tần Thu Uyển nhướng mày: “Vậy ra là ngươi muốn ta phạt ngươi?”

Nghe vậy, nhũ mẫu lập tức nói: “Ta không phải hạ nhân của Tiền gia, ta không có giấy bán thân, ngươi không thể đả thương ta. Chẳng qua là do ta tham ăn mấy thứ đồ mặn thôi, dù cho đến công đường thì ta cũng không có quá nhiều tội.”

Đây là sự thật.

Có thể thấy được trước khi nhũ mẫu “tham ăn” thì đã nghĩ ra cách thoát thân.

“Tham ăn quả thật không có tội gì.” Tần Thu Uyển gật đầu.

Nhũ mẫu buông xuống tảng đá trong lòng: “Hại tiểu chủ tử, lòng ta bất an. Như vậy đi, tiền công ta chỉ lấy một nửa.”

Tần Thu Uyển tức cười, làm hại hài tử của nàng, vậy mà còn muốn tiền công, ai cho bà ta tự tin như vậy?

Nàng nhìn về phía Ngải Thảo bên cạnh: “Trộm đồ hẳn là có tội nhỉ?”

Nháy mắt Ngải Thảo đã hiểu ý, hành lễ nói: “Hồi bẩm cô nương, nếu là hạ nhân có giấy bán thân trộm đồ, tự nhiên có thể tùy ý trách phạt, nếu là văn khế cầm cố thì cũng có thể sai người đánh một trận.”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Vậy đánh một trận rồi đuổi đi.” Nàng vẫy vẫy tay: “Đánh hai mươi gậy.”

Nhũ mẫu ngây dại: “Ta không có trộm đồ, ngươi không thể đánh ta!”

Không có ai phản ứng lại bà ta, ngay lập tức đã có người ấn bà ta xuống mặt đất, cây gậy giơ lên cao hung hăng đánh vào người bà ta.

Nhũ mẫu la hét thảm thiết một tiếng, vừa hét ra, miệng đã bị người ta che lại. Đau đến mặt trắng bệch, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tần Thu Uyển.

Trong tiếng gậy vang lên, Tần Thu Uyển đi đến trước mặt bà ta khom lưng hung tợn bảo: “Hại hài tử của ta, còn muốn toàn thân rời đi, ngươi đúng là đang mơ mộng hão huyền.”

Toàn thân nhũ mẫu đau đớn, lòng không ngừng chùng xuống.

Bà ta sai rồi!

Chủ tử Tiền gia đều rất tốt bụng, vốn dĩ nhũ mẫu nghĩ rằng bọn họ không có chứng cứ thì sẽ thả mình rời đi, bây giờ xem ra, dù có chứng cứ hay không đều giống nhau thôi. Chỉ cần người Tiền gia nhận định bà ta cố ý hại người, là có thể tìm cơ hội phạt bà ta.

Hai mươi gậy rất nhanh đã đánh xong, nhũ mẫu đã đi nửa cái mạng.

Tần Thu Uyển vẫy vẫy tay bảo người xung quanh lui xuống, khom lưng hỏi: “Ngươi nói cho ta là ai đã sai ngươi làm như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Nhũ mẫu thật sự rất sợ, vội vàng nói: “Là Tiền tam công tử.”

Tiền tam công tử trong miệng bà ta, chính là Tiền Khai Hoành.

Khi phu thê Tiền gia hay tin tôn tử sinh bệnh, vội vàng chạy đến đây. Vừa vào cửa đúng lúc nghe thấy lời khai của nhũ mẫu, tức khắc tức tới không thở nổi.

Tiền phụ trầm giọng nói: “Đến thu hồi toàn bộ tơ lụa chúng ta đưa tới Tiền gia.”

Sau khi Tiền Khai Hoành và Tiền gia quen biết, ở trong thành mở một cửa hiệu chuyên buôn bán tơ lụa. Hàng hóa đều lấy từ Tiền gia với giá cả rất tiện nghi, kiếm chút tiền lời.

Nhưng thật ra là Tiền phụ muốn dìu dắt tôn tử trong nhà.

Tùy tùng nghe vậy lập tức đáp lại một tiếng, lui xuống phân phó cho mọi người.

Tần Thu Uyển lại nhìn thoáng qua hài tử, bảo người chuẩn bị xe ngựa, đến thẳng phủ của Tiền Khai Hoành.

Muốn vào Tiền gia phải đi qua hai sân trong, trang trí cũng khá tinh xảo, Tần Thu Uyển không phải tới ngắm phong cảnh, sau khi gõ cửa mở xong, liền đẩy cửa phòng ra, sải bước đi vào bên trong, gác cổng đuổi theo: “Cô nương, xông vào bên trong như thế không hay đâu, tiểu nhân vẫn còn chưa bẩm báo.”

Hai nhà tới lui đã nhiều năm, tất nhiên gác cổng quen biết người trước mặt, muốn ngăn lại, cũng không dám cản thật.

Tần Thu Uyển đi thẳng đến chủ viện, sắc trời vẫn còn sớm, hai phu thê mới vừa dùng cơm sáng xong, đang thấp giọng nói chuyện, trên mặt cả hai đều mang theo ý cười, hiển nhiên là tâm trạng rất không tồi. Hai hài tử bên cạnh đang được hạ nhân đút cơm.

Nàng vừa bước vào cửa liền đi thẳng đến chỗ hai hài tử, duỗi tay nắm chặt y phục một đứa trong đó lên.

Liên thị chỉ cảm thấy hoa mắt, hài tử đã bị người khác xách lên, đến khi thấy rõ người nâng hài tử, sợ tới mức hồn phi phách tán: “Muội muội, muội đang làm gì? Có chuyện gì thì từ từ nói, mau buông Viện Viện ra!”

Tần Thu Uyển không buông, cười lạnh nói: “Ngươi cũng biết có chuyện từ từ nói mà không thể ra tay với hài tử sao? Vậy tại sao phải sai nhũ mẫu hại hài tử của ta?” Nếu không phải người nàng phái tới bảo vệ hài tử nhạy bén, cho dù hài tử cứu về được, cũng không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Liên thị á khẩu không trả lời được.

Loại chuyện này làm sao có thể nhận?

Tiền Khai Hoành phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên vài bước, duỗi tay đoạt lại hài tử, rồi vội vàng sai người mang hai hài tử đi, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Muội muội, hài tử của muội đã xảy ra chuyện sao?” Rồi sai bảo nha hoàn đưa trà lên.

Tần Thu Uyển vươn tay hất chén trà đi: “Ngươi giả ngốc cái gì? Chính miệng nhũ mẫu đã nhận tội là được các ngươi sai khiến.”

Liên thị cũng phản ứng lại, thề thốt phủ nhận: “Nhũ mẫu là đang cắn bậy bạ lung tung, có người muốn phá hủy quan hệ hai nhà chúng ta!”

Tần Thu Uyển không nén nổi cơn giận, hung hăng tát vào mặt nàng ta hai cái: “Đây không phải là ta muốn đánh ngươi, là tay của ta không nghe lời. Vẫn xin tẩu tẩu chớ trách.”

Mặt Liên thị nháy mắt sưng đỏ, nàng ta tức giận đến run rẩy cả mình: “Muội muội, muội đừng không nói lý.”

Cũng đã ra tay với hài tử của ta, còn muốn nói lý lẽ?

Tần Thu Uyển lại tát một cái nữa: “Xin lỗi, cái tay này của ta thật là không nghe lời.”

Liên thị sụp đổ mất thôi, liên tục lùi về sau vài bước: “Muội muội, muội có bệnh thì nên đi trị đi, đừng có ở chỗ này nổi điên.”

Tần Thu Uyển khoanh tay, chậm rãi bước tới gần: “Ta mà điên rồi, ngươi có thể làm gì?”

Thế này không theo lẽ thường, trực tiếp tới cửa vung tay đánh. Là cách xử sự hai phu thê Tiền Khai Hoành chưa bao giờ gặp qua.

Tiền Khai Hoành hận đến nghiến răng nghiến lợi, phu thê là một, có người đánh Liên thị, chẳng khác nào đang đánh hắn: “Ta muốn báo quan!”

Tần Thu Uyển vỗ tay: “Đúng lúc, ta cũng muốn báo quan. Làm phiền ca ca sai người đi một chuyến.”

Tiền Khai Hoành: “...”

Báo quan chỉ là thuận miệng nói ra, rất nhiều người đều sợ có dính líu tới nha môn. Đặc biệt là Tiền Thiền Nhi này trực tiếp tới cửa đánh người, nha môn bên kia tất nhiên sẽ quản.

Nhưng mà... Hắn sai người hại hài tử trước, nếu mà truy cứu tới, phu thê bọn họ cũng không thể thoát thân.
« Chương TrướcChương Tiếp »