Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 85: Nguyên phối không bầu không sinh (hoàn)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điền thị không muốn báo quan.

Nhưng mà, việc này cũng không thể do bà quyết định được.

Người mà Tần Thu Uyển phái đi, chưa tới một tiếng đã mời quan binh tới rồi, trong lúc này, Điền thị vẫn luôn giải thích cho mọi người ở đây về chuyện Dương lão gia bệnh nặng mà chết.

Mọi người xung quanh phần lớn đều cảm thấy chuyện này không liên quan tới bọn họ, bởi vì họ bình thường cũng sẽ không tham dự vào chuyện của nhà khác.

Sau khi quan binh tới, mẫu tử Điền thị vội vàng lên trước chào hỏi: “Cái chết Dương lão gia nhà ta không có vấn đề gì, là nàng ta muốn gây sự ở linh đường.” Vẻ mặt bà day dứt: “Ân oán giữa Dương gia chúng ta và Tiền gia cũng có nhiều người nói rồi, các ngươi ra bên ngoài hỏi thăm là biết mà.”

Người chết phải mau chôn cất mới là tốt, sau khi quan binh tới, nhìn thấy quan tài đã đóng đinh rồi, lại nhìn qua Tần Thu Uyển, cảnh cáo nàng: “Báo quan lung tung, có thể bị phạt đó.”

Điền thị vội vàng gật đầu: “Thiền Nhi, hôm nay ngươi đã có một cuộc sống tốt như vậy rồi, cớ gì phải gây ra nhiều chuyện như này? Cái chết của lão gia nếu như có nghi ngờ, Hưng Tự cũng không thể tha thứ cho ta!”

Dương Hưng Tự cúi đầu không nói lời nào.

Điền thị càng thêm ngăn cản, Tần Thu Uyển càng phải ra tay: “Cứ mở quan tài ra đi, ta đồng ý gánh chịu tất cả hậu quả.”

Cho dù là bị coi như là phạm tội!

Điền thị: “…” Ả nữ nhân này sao có thể như vậy chứ?

Quan binh bất đắc dĩ, người tiến lên trước mở quan tài.

Điền thị nhanh như bay chạy tới ngăn cản: “Không thể mở. Hai người thân thuộc nhất của lão gia trên thế giới này là ta và nhi tử ta, hai người chúng ta đều cho rằng cái chết của ông ấy không có vấn đề gì cả, cái quan tài này nếu như mở thật, nhất định sẽ làm quấy rầy đến ông ấy. Ta không cho phép bất cứ người nào làm phiền đến linh hồn của ông ấy hết.”

Tần Thu Uyển thấy thế: “Các vị đại ca à, theo như ta thấy, bà ta là đang chột dạ!”

Việc liên quan tới mạng người, không thể xem thường.

Nếu như đã có người nói cái chết của Dương lão gia là có vấn đề, bọn họ bất luận như thế nào cũng phải xem thử cho bằng được. Mở quan tài thôi mà, cũng không phải là hạ táng rồi lại đào mộ lên, không tới mức làm loạn như vậy.

Điền thị bị kéo đi, Dương Hưng Tự cũng bổ nhào tới, thế là cả hai cùng bị kéo đi.

Chưa tới nửa tiếng sau, quan tài đã được mở ra, để cho bọn họ khám nghiệm tử thi.

Có người gan lớn liếc mắt nhìn qua một cái, sắc mặt lập tức biến đổi.

Người nhát gan thì không dám nhìn quan tài, chỉ nhìn xem vẻ mặt của người người đang nhìn quan tài, thấy thế, bọn họ tò mò hỏi: “Ngươi thấy cái gì rồi?”

Những người gan lớn kia đưa tay ra chỉ chỉ quan tài, hướng mắt về phía mẫu tử Dương gia, ánh mắt đều thấy vô cùng phức tạp.

Sắc mặt của Dương lão gia trong quan tài xanh trắng, người chết đều như vậy, sợ cũng là đều bình thường, nhưng mà ngón tay ông đặt ở phần bụng thì lại là một màu đen như mực, rõ ràng là bị trúng độc mà chết.

Triệu chứng rõ ràng như vậy, trừ phi người mù nhìn không thấy. Hai mẫu tử họ nhìn thấy những triệu chứng này, lại không kêu một tiếng, thậm chí còn sớm đóng đinh lên quan tài để cho người khác không nhìn thấy, nói bọn họ không biết chuyện gì hết… chỉ sợ là không có ai thèm tin.

Sau một hồi khám nghiệm tử thi tỉ mỉ, họ gật đầu nói: “Đúng thật là trúng độc mà chết.”

Điền thị: “… Ta không biết vì sao lại thành như thế này.”

Dương Hưng Tự cũng mở miệng giải thích: “Ta cũng không hề biết, mẫu thân ta nói phụ thân ta chết rồi, tuy là ta đã thấy rồi, nhưng bởi vì gan nhỏ nên không dám nhìn nhiều, vốn không hề biết ngón tay của phụ thân ta là màu đen.”

Nghe thấy giọng nói thanh liêm của nhi tử mình, trong lòng Điền thị có chút mất mát, đây cũng không phải thời điểm để tranh cãi, bà nhanh chóng nói: “Lúc đó ta tìm đại phu, đại phu nói là ông ấy có bệnh nặng, còn nói ngón tay màu đen cũng là điều bình thường, có thể là triệu chứng của lão gia nhà ta với người khác không giống nhau thôi.”

Người khám nghiệm tử thi: “…”

Vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Đại phu trị bệnh là trị cho người sống, còn ta nhìn là nhìn người chết. Ta nói ông ấy trúng độc, vốn không phải là nói suông, hơn nữa bằng chứng cụ thể thế này.” Hắn nhìn sư gia(trợ tá) bên cạnh: “Ghi lại kĩ chưa?”

Sư gia gật đầu: “Sau khi trở về ta sẽ trình báo cho đại nhân.”

Liên quan tới mạng người, đương nhiên là phải điều tra cho tới cùng. Lúc đó mẫu tử hai người họ ngăn cản không cho mở quan tài đúng thật là có điều đáng nghi. Thế là, lúc quan binh trở về cũng đưa hai người họ đi theo. Thậm chí đưa cả Dương lão gia đã chết kia… Trước khi án này điều tra rõ ràng, không được phép chôn cất.

Dương gia có tang, vốn đã khiến người khác bàn tán. Ai mà biết được quan binh ra khỏi cửa còn dẫn theo hai mẫu tử họ, rõ ràng là cái chết của Dương lão gia có vấn đề. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nháo nhào bàn tán.

“Dương lão gia chết rồi, vậy mà người giúp ông ấy đòi lại công đạo lại là nhi tức trước kia?”

“Đúng rồi đó, nếu như không phải Tiền cô nương muốn trước mặt bày tỏ lòng biết ơn, tính khí cố chấp không buông, chỉ sợ là sẽ không phát hiện ra nguyên nhân cái chết của Dương lão gia có vấn đề.”

“Phu thê đều có thể bất hòa, cái thế giới này cũng không biết là làm sao nữa…”

“Các ngươi có điều không biết là, nghe nói Dương lão gia và phu nhân trước đây cãi nhau, còn muốn hòa ly nữa.” Vẻ mặt người nói thần thần bí bí: “Nữ nhi của biểu di của ta chính là nha hoàn của Dương phủ, tin tức này chắc chắn là thật đó.”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh liền giật mình.

“Thảo nào, Điền gia đã không giống như trước nữa, Dương phu nhân có thể bằng lòng mới là lạ.”



Suy đoán tới tấp, thảo luận sôi nổi.

Mọi người đều bảo sao hay vậy, nhưng mà, có những chuyện cũng đã đoán đúng rồi.

Ví dụ như cái chết của Dương lão gia, nếu như không phải Tần Thu Uyển khăng khăng muốn mở quan tài, sau hai ngày nữa chôn cất rồi, ai sẽ điều tra chứ?

Mà Điền thị ở trong đại lao vô cùng sốt ruột, cũng không biết đã đem mười tám đời tổ tông kiếp trước của nhi tức cũ này ra mắng bao nhiêu lần nữa.

Đại nhân đưa hai người họ về liền mở công đường xét xử.

Nhưng mà, mẫu tử hai người họ ai cũng không muốn làm tù nhân, đương nhiên là không thừa nhận tội trạng rồi, nhưng mà trên thế giới này có nhiều chuyện như vậy, giấu làm sao nổi được chứ.

Hai ngày sau, đại nhân từ trong miệng của hạ nhân nhà Dương gia biết được một ít sự thật ban đầu.

Dương lão gia bởi vì chuyện thê tử tính toán thϊếp thân và chuyện của nhi tử mà tức giận không thôi, tuyên bố muốn hưu thê.

Mà Dương phu nhân đã làm chủ mẫu nhiều năm như vậy rồi, không cam tâm cứ thế mà đi. Thế là, dứt khoát làm là làm cho tới cùng, trực tiếp để nhi tử làm đương gia, còn bà ta vẫn là Dương phu nhân phong quang rạng rỡ như trước.

Từ người mua độc tới người hạ độc, thậm chí người xa phu ở bên cạnh Dương lão gia lúc độc phát, toàn bộ đều được đưa tới công đường làm chứng.

Việc đã đến nước này, Điền thị không thể biện minh nữa. Cuối cùng chỉ có thể nhận tội.

Bà nhìn thấy giấy tội trạng của chính mình trước mặt, vô cùng không muốn chấp thuận, nhưng mà đại nhân tay cầm ống thẻ, giống như tiếp theo sẽ rút ra rồi vứt trên mặt đất, để người ta đánh bà.

Sau một hồi lâu, đại nhân lại một lần nữa thúc giục, Điền thị run rẩy bắt đầu ấn dấu vân tay.

“Chuyện này nhi tử ngươi có biết không?”

Điền thị đã đồng ý, vẻ mặt mù mờ ngẩng đầu, lại hướng về bên phía nhi tử bà.

Dương Hưng Tự cúi đầu: “Hồi bẩm đại nhân, ta từ đầu tới cuối đều không biết chuyện này, nếu không, cũng sẽ không để yên cho mẫu thân ta hại phụ thân ta.”

Điền thị cảm thấy nguội lạnh, một lần nữa cúi thấp đầu.

Tần Thu Uyển bởi vì giúp Dương lão gia cáo trạng minh oan, cũng đứng ở trên công đường. Lúc này mở miệng: “Xin bẩm đại nhân, ta và Dương Hưng Tự đã làm phu thê năm năm rồi, con người hắn rất lanh lợi, hễ là chuyện phiền phức hắn đều sẽ không nhúng tay vào. Hắn hôm nay thân là đương gia của Dương phủ, không thể nào đối với chuyện trong phủ một chút cũng không biết được!”

Dương Hưng Tự nhíu mày: “Tiền Thiền Nhi, chúng ta đã chia tay, ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta.”

Tần Thu Uyển nhướng mày: “Ta đây chính là muốn giúp phụ thân ngươi đòi công đạo.”

Dương Hưng Tự: “…” Ta cảm ơn ngươi lắm!

Trên thực tế, trước khi mẫu thân mình ra tay hắn đã phát hiện ra có chút không đúng rồi, cũng có hạ nhân tới bẩm báo chuyện này.

Dương Hưng Tự muốn ngăn chặn, nhưng mà nghĩ tới trong nhà gần đây có thêm người… Bất luận có phải là huyết thống của phụ thân hay không, phụ thân cũng đã có ý nghĩ muốn bỏ hắn rồi.

Cho nên, hắn lựa chọn im lặng.

Trong lòng hắn hiểu rõ, ngoài miệng đương nhiên không thể thừa nhận rồi, Dương Hưng Tự bắt đầu khấu đầu lạy kêu oan.

Hắn không thừa nhận, nhưng người xung quanh hắn lại muốn thoát tội. Đại nhân đã nói rồi, nếu như chỉ ra phạm nhân sẽ có công lao, sẽ được giảm khế thân.

Dương lão gia mất rồi, mẫu tử Dương gia liên tục ngồi tù, bất luận trước kia Dương gia có giàu có bao nhiêu, thì sau này cũng sẽ dần dần sa sút. Mà thân là hạ nhân của Dương gia, trừ việc bị bán cho người khác ra, chỉ có thể nhanh chóng chuộc lại bản thân mà thôi.

Vì thế tất cả chủ tớ trong Dương gia đều là thân bất do kỷ, bọn họ muốn chuộc thân mình, cũng chỉ còn con đường làm nhân chứng này thôi.

Lúc mà hạ nhân của Dương Hưng Tự đứng ra nói hắn đã đem tin tức này nói cho đương gia rồi, nhưng đương gia lại làm như không liên quan tới mình, không nói cho phụ thân mình biết sắp có nguy hiểm, Tần Thu Uyển cũng không bất ngờ.

Không thèm để ý tới việc mẫu thân gϊếŧ phụ thân mình, Dương Hưng Tự tuy là không có ra tay, nhưng mà cũng là đồng lõa.

Điền thị một mình âm ưu tìm cách mưu sát trượng phu, bị phán án tử hình sau mùa thu, Dương Hưng Tự cũng bị phán ba mươi năm tù.

Dưới thiên hạ hiếu trị, Dương Hưng Tự biết rõ phụ thân mình gặp nguy nhưng lại lựa chọn đứng ngoài quan sát, có thể nói là lòng lang dạ sói. Ba mươi năm đã là mức án quá nhẹ rồi.

Từ đầu tới cuối chưa được nửa tháng, chuyện Điền thị âm mưu gϊếŧ chồng cũng đã kết thúc, cả nhà Dương gia cũng sụp đổ, tài sản kiếm được mấy năm nay đều bị nha môn thu hết, nói là giữ hộ.

Cũng ngay lúc này, nhũ mẫu đưa thứ tử mà Điền thị lấy cớ khắc cha kia đi đã quay về bẩm báo: Hài tử đó, đã bệnh mà chết rồi.

Cũng tức là nói, tất cả tài sản Dương gia, toàn bộ đều rơi vào trong tay nha môn.

Dương gia bây giờ chỉ còn chừa lại hai mẫu tử họ, Điền thị lại bị án tử hình sau mùa thu, chỉ còn nửa năm để sống, mà Dương Hưng Tự sau ba mươi năm nữa có còn mạng không thì chưa chắc. Thế là, chủ nợ của Dương gia đều ngồi không yên, tới tấp tới nha môn đòi tiền.

Ở phương diện này, có rất nhiều thương nhân cung cấp hàng hóa cho Dương gia, còn có người nuôi tằm dưỡng tằm và những người thợ dệt vải nữa, chỉ cần có thể chứng minh Dương gia có nợ tiền bọn họ, nha môn sẽ thẳng thắn mà đưa tiền cho họ.

Dương gia nhiều năm nay tích lũy tiền, cũng dư không ít, nha môn cũng biết là số bạc này không thể trở về Dương gia nữa, liền lập một cái án đường bên ngoài ngoại thành, chuyên biệt dùng để giúp người già yếu không nhà để về.

* Chuyện này cáo trạng xong rồi, Tần Thu Uyển cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ngoài ra, chuyện Tiền Khai Hoành lừa gạt người cũng bị phán mười năm, Liên thị thân là nhi nữ, không biết làm ăn, nhờ người đem con đưa về trấn trên, bản thân mình cũng bán cửa hiệu trở về nhà.

Trong phủ thành này, ngày ngày đều có người đóng cửa, đa số họ đều bình an trở về nhà rồi, nhưng Liên thị không cam tâm dùng gia sản để trả nợ, sau khi lấy được bạc xong liền lén lút chuồn ra khỏi thành.

Bị tên chủ nợ biết được, những người đó lần lượt lên ngựa đuổi theo.

Liên thị không muốn đưa, liền chạy thật nhanh hơn.

Nàng ta muốn chạy, người phía sau nhìn thấy bạc liền nhanh hơn. Thế là càng truy đuổi càng gấp gáp hơn.

Một người chạy, một người đuổi, chân của con ngựa liền trượt, Liên thị từ trên xe ngựa lăn xuống. Sau khi lăn xuống đất, đầu đập chảy máu tung tóe, mạng thì vẫn còn giữ được, nhưng mà người lại điên điên khùng khùng.

Sau khi Tần Thu Uyển biết được hậu quả như thế, liền không để ý tới bọn họ nữa.

Về phần Hách Uyển Quân, sau khi trở về Trần gia thì cũng không ra ngoài nữa. Tần Thu Uyển cũng nghĩ cách đi nghe ngóng, cuối cùng biết được: Hách Uyển Quân trong phủ và cái người trước đó có tính tình và dung mạo hoàn toàn không giống nhau.

Cũng tức là nói, Hách Uyển Quân sớm đã không biết bị đưa đi đâu rồi.

Mà người cầm đầu chuyện này, ngoại trừ Trần phu nhân thì không còn ai khác.

Đàm Thư Ngọc sau khi từ hôn, bặt vô âm tín hai năm, sau đó gả cho một thư sinh bần hàn. Thư sinh đó tài văn chương và phú khí cũng không tồi, chưa tới mấy năm đã lên kinh đi thi rồi. Đàm Thư Ngọc cũng đi cùng, sau đó thì rất ít khi trở về.

Trần Diệc cũng là thanh niên tuấn tú có tiếng trong thành, nhân tài kiệt xuất giữa những người đọc sách. Nhưng người tham gia thi cử không thể có bệnh được, bao gồm cả bệnh không thể nói ra. Bất luận hắn học hành giỏi như nào, thì cả đời này của hắn cũng chỉ có thể là tú tài.

Tâm trạng buồn bực, cả ngày mượn rượu giải sầu, say tới mức không ra cái gì cả.

Trần phu nhân lo lắng cho nhi tử, chưa được năm mươi tuổi mà tóc đã bạc trắng hết rồi. Hài tử kia sau khi lớn rồi mới biết được mẫu thân của mình là ai và nguyên nhân cái chết của mẫu thân hắn, hung hăng gây sự một trận.

Trần gia những năm sau này, lại mất mặt lần nữa.

Đây chính là chuyện để sau này hãy bàn.

Dương Hưng Tự ở trong đại lao, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trong lòng lại không hiểu bản thân vì sao lại rơi vào tình cảnh như thế này… Hình như, tất cả mọi thứ đều là từ lúc Tiền Thiền Nhi rời khỏi bắt đầu.

Hắn…hối hận rồi, lúc đầu không nên hòa ly với nàng.

Sớm biết bản thân không thể sinh con, còn dằn vặt cái gì chứ?

Rất nhiều năm sau ở trong thành, vẫn còn có người bùi ngùi: Người mà mình gặp gỡ trong đời không thể nói rõ được.

Lấy ví dụ như Tiền Thiền Nhi, lúc nàng gả đi oanh oanh liệt liệt, đáng tiếc là gặp phải người không tốt lành gì.

Ngay khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuộc đời nàng sẽ bị hủy diệt thì sau khi hòa ly với người ta nàng lại gặp được người thích hợp. Thậm chí còn có nhi tử nhi nữ. Cao Trường Du đó chờ sau khi nàng sinh xong con lại tiếp tục đọc sách, sau này còn thi đỗ tiến sĩ, được hoàng thượng trọng dụng, từng bước từng bước một trở thành quan lớn nhất phẩm.

Tiền Thiền Nhi lúc đầu chỉ là nữ nhân buôn bán, sau khi xuất giá, thì là cáo mệnh phu nhân.

Cho nên, bất luận rơi vào hoàn cảnh thảm như thế nào, đều không được dễ dàng buông tay. Có thể, hạnh phúc không xa ở ngay trước mặt!
« Chương TrướcChương Tiếp »