Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 93: Nguyên phối thứ tư 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Thu Ý mở miệng lại không biết nói cái gì.

Nếu nữ nhi gả vào Lâm gia mà nợ một khoản nợ lớn. Không nói lão thái thái bên đó có vì chuyện này mà ghét nữ nhi hay không, mà khoản nợ này nữ nhi còn có trách nhiệm phải trả.

Nếu như gả cho một người nợ nần đầy người, sự lựa chọn của Cung Oánh Oánh cũng tuyệt đối không phải là Lâm Hữu Lang.

Như vậy, cuộc hôn nhân này cũng không còn tốt nữa.

Nhưng gạo sống đã nấu thành cơm, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Hơn nữa Phương Thu Ý trước mặt Lâm Nguyên Đạc luôn là bộ dáng nhỏ nhẹ dịu dàng, lập tức cười nói: “Giao Oánh Oánh cho nhà huynh, ta tất nhiên yên tâm rồi. Chỉ là bây giờ tiền trong tay huynh không rộng rãi, hôn sự làm đơn giản thôi.”

Lâm Nguyên Đạc lắc đầu: “Vậy thì không được, Oánh Oánh là một cô nương tốt, trân trọng như thế nào cũng không đủ, ta nhất định sẽ dốc hết sức cho con bé thứ tốt nhất.”

Mong ước nhiều năm sắp trở thành hiện thực, Lâm Nguyên Đạc vui mừng cười nói: “Đội ngũ rước dâu phải là đội ngũ tốt nhất trong thành, sính lễ ba mươi sáu rương, vàng bạc ngọc ngà đều phải có, tốt nhất còn có thư, kiệu hoa mười sáu người khiêng...”

Phương Thu Ý nghe đến nỗi da đầu tê dại.

Phải biết rằng, nữ nhi Chu gia - phú thương giàu nhất huyện thành mới dùng mười sáu người khiêng. Kiệu hoa đó đã vô cùng hoa lệ, chỉ riêng mời kiệu hoa và kiệu phu đã mất hơn mười lượng bạc. Lập tức vội vàng ngăn chặn: “Không cần tốn kém như vậy!”

Lâm Nguyên Đạc lại lắc đầu nhìn nàng ta: “Thu Ý, muội nên hiểu tâm ý của ta.”

Ông ấy muốn bù đắp những tiếc nuối của ông ấy vào hai hài tử.

Đối diện với đôi mắt dịu dàng của ông ấy, Phương Thu Ý muốn nói lại thôi: “Nhưng mà, bây giờ trong tay huynh...”

“Muội không cần quan tâm.” Hôm nay hôn sự của hai hài tử rốt cuộc cũng định được, Lâm Nguyên Đạc vô cùng vui mừng, hăng hái vẫy vẫy tay: “Ta có thể kinh doanh hơn mười cửa hiệu, làm lại một lần nữa cũng có thể.”

Bản thân có tự tin là chuyện tốt, nhưng trong lòng Phương Thu Ý hiểu rõ, Lâm Nguyên Đạc có thể tay trắng lập nghiệp nhanh như vậy chính là dựa vào một số lượng lớn của hồi môn của Lâu Ngọc Dung, còn có sự trợ giúp của Lâu gia.

Rất nhiều người vì không muốn đắc tội với Lâu gia mà không dám cạnh tranh với ông ta.

Nhưng bây giờ ông ta và Lâu gia tranh chấp, mọi việc sẽ ngược lại, những người đó vì lấy lòng Lâu gia nhất định sẽ cố ý làm khó.

Phương Thu Ý từ trước tới giờ luôn dịu dàng hiền thục, trước mặt nam nhân đều sẽ không nói lời khó nghe, lời khuyên vừa ra khỏi miệng đã lập tức thu trở lại.

Mọi việc cứ quyết định như vậy. Vào lúc bọn họ đang sôi nổi thảo luận nên dùng gì trong sính lễ, đang nói náo nhiệt thì Cung Xương trở về.

Vào nhà nhìn thấy nhiều người như vậy, Cung Xương cũng không hề ngạc nhiên, ông ta vừa xuống xe ngựa nha hoàn đã nói với ông ta chuyện xảy ra ở hậu viện.

Ông ta cười cười hỏi: “Vui như vậy là có chuyện tốt sao?”

Phương Thu Ý dịu dàng cười: “Đúng là có chuyện tốt, hôn nhân của Oánh Oánh và Hữu Lang cuối cùng cũng định được rồi.”

Cung Xương ngạc nhiên, cưng chiều nhìn về phía nữ nhi: “Bây giờ con vui rồi?”

Vẻ mặt thất vọng của Cung Oánh Oánh đã sớm thay đổi, lúc này đỏ mặt vì xấu hổ, dậm chân làm nũng: “Phụ thân.”

Phụ tử Lâm gia ở lại dùng bữa tối, đến khuya mới trở về.

Đi trên đường bị gió lạnh thổi qua, Lâm Nguyên Đạc còn chưa tỉnh rượu hẳn cũng bị thổi tỉnh, bắt đầu trầm ngâm nói: “Như lúc nãy tính thì việc làm hôn sự phải dùng khoảng hai trăm lượng bạc. Sáng mai ta đi mượn ngân lượng, con đi tìm người đó, trưa gặp nhau tại nhà, cùng đi cầu thân.”

Lâm Hữu Lang phát hiện vừa vào hậu viện tâm trạng của phụ thân liền rất tốt, lời nói trước đây của mẫu thân lại hiện lên trong đầu hắn ta: phụ thân con rõ ràng không buông được Phương Thu Ý, có lẽ ông ấy muốn bù đắp những tiếc nuối của ông ấy và Phương Thu Ý cho hai đứa.

Nhi tử thú thê đúng là chuyện tốt, thân là trưởng bối nên vui mừng nhưng bộ dáng vui mừng thế này...nếu như không vì lời nói của mẫu thân hắn ta cũng không tin.

Trong nhất thời tâm trạng có chút phức tạp. Dường như hình ảnh uy nghiêm của phụ thân trong lòng hắn ta đột nhiên sụp đổ hơn một nửa.

“Sao con không nói gì?”

Nghe thấy phụ thân hỏi, Lâm Hữu Lang đột nhiên hoàn hồn, nhìn phụ thân, hắn ta hỏi: “Phụ thân, người thật sự vẫn chưa buông được Phương di sao?”

“Chỉ là tiếc nuối thôi.” Lâm Nguyên Đạc lắc đầu nhìn hắn ta: “Mọi chuyện trên thế gian này hiếm khi thập toàn thập mĩ, ví dụ nếu con có tình có nghĩa thì phải lo cho nương con.”

Lâm Hữu Lang buột miệng nói: “Vậy năm đó tại sao người lại thú nương con?”

Lâm Nguyên Đạc ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt: “Là vì ta không muốn làm tổ mẫu con lo lắng cho ta nữa.”

Hàm ý chính là thành thân là ý của phụ mẫu.

Lúc hai phụ tử về tới nhà đã là đêm khuya, Lâm mẫu còn chưa ngủ, vốn là muốn chờ nhi tử, không ngờ tôn tử cũng trở về.

Người lớn đều thích con cháu vây quanh, nhất là Lâm gia chỉ có đứa tôn tử bảo bối này. Lúc trước không thể ở chung, Lâm mẫu thương yêu đứa tôn tử này đến tận xương tủy, lập tức vui mừng phân phó người đi chuẩn bị đồ ăn khuya.

Phụ tử hai người vừa ăn xong mới trở về, căn bản không đói. Lâm Nguyên Đạc ngăn mẫu thân lại, cười nói: “Mẫu thân, con có chuyện tốt muốn nói với người.”

Lâm mẫu vui mừng: “Ngọc Dung tha thứ cho con rồi?”

Nếu chưa tha thứ, tôn tử sao được về chứ?

Lâm Nguyên Đạc im lặng: “Không phải. Là hôn sự của Hữu Lang và Oánh Oánh đã định xong rồi. Lúc trước người không phải thích nhất là Oánh Oánh sao, sau này con bé có thể ngày ngày ở bên người.”

Lâm mẫu kinh ngạc: “Ngọc Dung không phải không đồng ý sao?”

Lâm Nguyên Đạc thở dài: “Bà ta quá cố chấp, may mà Hữu Lang hiểu chuyện, hôm nay cùng con đi đến Cung gia, chúng con định ngày mai đến hạ lễ.”

Ý là không cần sự đồng ý của Lâu Ngọc Dung.

Lâm mẫu lập tức hiểu ý của nhi tử, đột nhiên nhíu mày nói: “Hữu Lang định thân, nó sẽ tức giận đấy.”

“Nếu như theo ý bà ta thì cửa hôn sự này sẽ không định được.” Lâm Nguyên Đạc nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy đau đầu: “Người không biết thôi, Oánh Oánh trong mấy ngày ngắn ngủi đã tìm đến cái chết hai lần, hôm nay nếu như không phải đúng lúc con đến thăm thì con bé đã tắt thở rồi. Cho dù ra sao trước tiên cứ định mối hôn sự này xuống trước đã, về phía Ngọc Dung con sẽ khuyên sau.”

Trong lòng Lâm mẫu bất an, lại hỏi: “Nhưng với chút ngân lượng trong tay ta bây giờ làm sao để hạ lễ?”

Khi trước Lâm mẫu hay làm mấy việc linh tinh, trong tay có chút ngân lượng, hễ trong thôn có người tới mượn bà ấy đều sẽ hào phóng cho mượn. Ngân lượng của Lâm Nguyên Đạc cũng không phải gió thổi đến, sau mấy lần thì không đưa quá nhiều ngân lượng cho mẫu thân nữa. Ngược lại cứ dăm ba ngày ông ấy lại về thăm nom, bình thường mua đồ đều ghi vào sổ của cửa hiệu.

Bây giờ trong tay Lâm mẫu cũng chỉ có hơn hai lượng bạc.

Lâm Nguyên Đạc lại không hề lo lắng: “Con lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải vô ích, quen nhiều người như vậy, sáng mai con sẽ đi mượn.”

Lâm mẫu không đồng ý: “Làm gì có chuyện mới sáng sớm đã đi mượn ngân lượng? Nếu có người nào kiêng kị có lẽ sẽ kết thù đó.”

Lâm Nguyên Đạc bừng tỉnh.

Sau khi ông ấy và Lâu Ngọc Dung thành hôn, càng ngày càng giàu có, bao nhiêu năm nay rất ít khi phải mượn ngân lượng, đã sớm quên những thứ kiêng kị khi mượn ngân lượng rồi.

“Mẫu thân, may mà có người nhắc nhở.” Lâm Nguyên Đạc lại nói với nhi tử: “Ngày mai con ngủ thêm một chút, buổi chiều ta sẽ đến gọi con dậy.” Lúc này ngọn nến trong phòng sáng rực, ông ấy mới nhận ra sắc mặt bây giờ của nhi tử trắng bệch, mới nghĩ đến nhi tử vẫn đang bị bệnh, lập tức nói: “Đúng lúc con chưa hết bệnh, nghỉ ngơi nhiều một chút. Đợi khi ta kêu người tới gọi, con hãy dậy.”

Tổ tôn ba người lại bàn bạc rất lâu, nói chính xác hơn là mẫu tử hai người bàn bạc.

Nghe thấy nhi tử phải chuẩn bị nhiều đồ như vậy, Lâm mẫu vô cùng không hài lòng.

Bà ấy đúng là thích tôn tức(cháu dâu) ngoan ngoãn nghe lời nhưng cũng phải xem tình huống. Nếu là lúc trước cô nương nghe lời như Cung Oánh Oánh tất nhiên là tốt nhất, nhưng bây giờ...tâm tư của Lâu Ngọc Dung không rõ ràng, lỡ như nhất định không tha thứ cho nhi tử, Lâm gia lại tiêu pha nhiều ngân lượng như vậy để thú một cô nương không giúp đỡ được gì cho gia đình, nghĩ thế nào cũng không có lợi.

Lúc tiễn phụ tử hai người, Lâm mẫu rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu: “Hữu Lang, con thích Oánh Oánh không?”

Lâm Hữu Lang im lặng hồi lâu: “Không có con nàng ấy sẽ chết, con phải chịu trách nhiệm.”

Gần như trực tiếp nói thú Cung Oánh Oánh là vì hai người đã gạo sống nấu thành cơm chín.

Lâm Nguyên Đạc nhíu nhíu mày: “Oánh Oánh là một cô nương tốt, con sẽ thích con bé thôi.”

Lâm mẫu lại không nghĩ như vậy, thăm dò hỏi: “Ta thừa nhận Oánh Oánh là một cô nương tốt nhưng nó dường như không xứng với Hữu Lang, nhà chúng ta có phải là hơi thiệt thòi không?”

Lâm Hữu Lang ngạc nhiên: “Tổ mẫu, người đây là ý gì?”

Lâm Nguyên Đạc có hơi hiểu ý của mẫu thân, sa sầm mặt: “Mẫu thân, nam nhi Lâm gia chúng ta phải có trách nhiệm.”

Một buổi tối, suy nghĩ của tổ tôn ba người đều khác nhau.

*

Bởi vì đêm hôm trước Lâm Nguyên Đạc dặn dò nhi tử nghỉ ngơi nhiều vào nên Lâm Hữu Lang dặn nha hoàn đừng kêu hắn dậy.

Hắn vốn yếu ớt, lại ngủ quá trễ, khi tỉnh dậy bên ngoài mặt trời đã lặn về phía tây.

Hắn nhìn vị trí cửa sổ xa lạ, đột nhiên nhớ tới mình đã rời khỏi mẫu thân, sau đó nghĩ tới hôm nay nên đi hạ lễ, lập tức hỏi: “Phụ thân không cho người tới gọi ta sao?”

Nha hoàn lập tức bưng khay vào: “Công tử uống thuốc trước đi.” Rồi trả lời câu hỏi của hắn: “Tiểu nhân không thấy người bên cạnh lão gia đến.”

Lâm Hữu Lang nhíu nhíu mày, bưng chén thuốc lên uống cạn một hơi. Đứng dậy đi ra ngoài viện.

Hôm nay đối với Lâm gia được xem là một ngày trọng đại, Lâm mẫu sau khi giàu lên thích nhất là nghe người khác nịnh hót, sớm đã ăn mặc chỉnh tề đứng đợi ngoài viện.

Đợi từ trưa đến khi mặt trời xuống núi vẫn không đợi được nhi tử trở về, trong lòng dần dần trở nên bất an. Nhìn thấy tôn tử bà ấy cười vẫy tay: “Ăn cơm chưa?”

Lâm Hữu Lang còn chưa ăn, vừa ăn vừa đợi.

Vào lúc này lại thấy hai lượt người của Cung gia đến hỏi thời gian hạ lễ.

Đợi đến đêm khuya, đến đồ ăn khuya cũng ăn xong rồi mới thấy Lâm Nguyên Đạc với bộ dạng say xỉn tức giận trở về.

Ông ta cầm bình rượu chỉ ông trời mắng: “Mắt chó coi thường người, lão tử sớm muộn sẽ khiến các ngươi mở mắt mà nhìn!”

Lâm mẫu vội đón ông ta vào, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhíu mày: “Sao lại trở nên thế này?”

Lâm Nguyên Đạc mở miệng chửi bới: “Mấy tên khốn nạn đó đùa giỡn con, nói uống rượu xong sẽ cho con mượn ngân lượng, kết quả còn để lại một số tiền rượu lớn cho con trả. Mẹ nó không phải là chuyện người làm, đúng là một đám súc sinh...”

Nghe những gì thông qua vài lời mắng chửi của nhi tử, Lâm mẫu đã hiểu rõ. Bây giờ không phải như trước đó, người khác đã không muốn cho Lâm gia mượn ngân lượng nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »