Chương 94: Nguyên phối thứ tư 9

Trong lòng vừa khó chịu vừa hận, Lâm mẫu cũng chỉ có thể dìu nhi tử vào nhà nghỉ ngơi.

Trong lòng Lâm Hữu Lang cũng không dễ chịu, an ủi nói: “Người trên đời thích nâng cao đạp thấp, tổ mẫu đừng quá khó chịu.”

Lâm mẫu sao có thể không khó chịu?

Nhi tử uống thành thế này nhưng còn chưa đạt được mong muốn. Vào mấy ngày trước, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra. Mà tất cả những chuyện này đều do mẫu tử Phương Thu Ý mà ra.

Bà ấy sắp xếp xong cho nhi tử, tìm tôn tử tâm sự: “Hữu Lang, phụ tử uống thành như vậy đều là vì con, con nhìn mà không khó chịu sao?”

Lâm Hữu Lang im lặng.

Hắn đúng là có khó chịu.

Nhưng mối hôn sự này từ đầu tới cuối phụ thân còn nhiệt tình hơn hắn nhiều, hắn muốn từ chối cũng khó lên tiếng.

Lâm mẫu lại nói: “Người ta có nói năng lực bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, Lâm gia chúng ta bây giờ không còn bao nhiêu tiền, đến tiền công cho người làm tháng sau cũng không có, phụ tử lại còn muốn tổ chức hôn sự cho con thật long trọng. Theo ta thấy, những thứ đó đều là làm cho người khác xem, cuộc sống là do chúng ta tự mình sống, thật sự không thể nợ quá nhiều ngân lượng...hơn nữa, còn không mượn được!”

Bà ấy thở dài một tiếng: “Hữu Lang, con là một hài tử hiểu chuyện, hôn sự này...hay là con nói với phụ thân con là làm đơn giản thôi được không?”

Lâm mẫu vốn định tự mình nói, nhưng bà ấy biết tình cảm giữa nhi tử và Phương Thu Ý. Bà ấy nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì, còn sẽ tổn thương tình cảm mẫu tử.

Lâm Hữu Lang cúi đầu: “Tổ mẫu, con đồng ý làm hôn sự đơn giản. Nhưng phụ thân chưa chắc đã nghe lời của con, người là trưởng bối, nếu người nhắc, ông ấy có lẽ sẽ nghe đôi chút.”

Lâm mẫu không nói nên lời.

Nhưng bà ấy đau lòng cho tôn tử, cũng không nỡ làm khó hắn. Thấy hắn không đồng ý thì cũng không miễn cưỡng.

Lâm mẫu trằn trọc cả đêm để cân nhắc lời nói khuyên nhi tử.

Sáng sớm, Lâm Nguyên Đạc vừa tỉnh dậy mẫu thần liền tới.

Say một đêm, đầu ông ta choáng váng, đưa tay xoa xoa lông mày: “Mẫu thân, hôm qua không mượn được ngân lượng, lát nữa ăn sáng xong con sẽ đi tiếp.”

Lâm mẫu thấy ông ta toàn thân mệt mỏi, nhịn không được nói: “Nhà chúng ta bây giờ không có ngân lượng, không cần phải làm việc quá khả năng làm gì. Chúng ta và Phương Thu Ý cũng quen biết từ lâu, mọi người đều biết rõ nhau, lại không phải phú gia gì. Hôn sự này làm đơn giản thôi, tiêu vài lượng bạc làm là được rồi.”

“Chúng ta cũng không phải còn ở trong thôn.” Lâm Nguyên Đạc hơi không hài lòng: “Việc hôn sự trong thành, cho dù đơn giản cũng phải mất mấy chục lượng bạc. Mẫu thân, những chuyện này người cũng đừng quản nữa, trong lòng con có tính toán.”

Những lời Lâm mẫu muốn khuyên cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong bụng.

Những người hôm qua Lâm Nguyên Đạc tìm đều là những người từng có thân phận giống ông ta, hôm nay dứt khoát tìm những người từng muốn nịnh bợ ông ta. Vốn tưởng rằng bây giờ mình đi tìm bọn họ mượn ngân lượng, bọn họ nên vui mừng, ai biết từng người đều tránh né không gặp.

Chạy cả một ngày, Lâm Nguyên Đạc tay không về nhà.

Bên phía Cung gia không ngồi yên được nữa, cả ngày sai mấy lượt người đến hỏi thời gian tới cửa cầu thân, hỏi Lâm mẫu đến nỗi phát phiền.

Nhìn thấy nhỉ tử trở về, bà ấy cũng không có sắc mặt tốt: “Nguyên Đạc, Cung gia đó thực sự quá đáng, cầu thân sao có thể thúc giục như vậy chứ?”

Lâm Nguyên Đạc toàn thân mệt mỏi, cả ngày lúc nào cũng phải nở nụ cười, bây giờ xoa xoa quai hàm, xua tay nói: “Hoàn cảnh chúng ta khác nhau, Cung gia gấp gáp cũng là đương nhiên.” Ông ta nghĩ một hồi: “Con nhất định sẽ nhanh chóng tới cửa cầu thân.”

Lâm mẫu vô cùng lo lắng: “Con không mượn được ngân lượng, lấy cái gì đến cầu thân?”

“Con sẽ nghĩ cách mượn ngân lượng!” Giọng điệu Lâm Nguyên Đạc quả quyết.

*

Bên Tần Thu Uyển, sau khi hai phụ tử rời đi, nàng đã tìm người theo dõi. Biết phụ tử hai người đến Cung gia bàn bạc chuyện hôn sự, cũng biết chuyện Lâm Nguyên Đạc liên tục chạy hai ngày mượn ngân lượng nhưng không mượn được.

Nên khi Lâm Nguyên Đạc chạy khắp nơi nhưng không mượn được ngân lượng lại tới tìm nàng, nàng cũng không hề bất ngờ.

“Ngọc Dung, nể tình tình cảm phu thê chúng ta nhiều năm, bà cho tôi mượn chút tiền chu chuyển* đi, tôi sẽ cố gắng trả cho bà sớm nhất.”

(*: lãi suất xoay vòng)

Tần Thu Uyển nhìn sắc mặt trắng xanh của Lâm Nguyên Đạc trước mặt, cười như không cười: “Không có!”

Lâm Nguyên Đạc: “...”

Ông ta có hơi khó chịu: “Tiền này là để thú thê cho nhi tử. Bà thân là mẫu thân nó, con mình thành thân, bà thật sự không định bỏ ra chút nào sao?”

Tần Thu Uyển lắc lắc ngón tay: “Nếu là nhi tức ta tự mình chọn, ta nhất định sẽ cho nó thứ tốt nhất. Nhưng ngươi kêu ta đem cho Cung Oánh Oánh...ta cho dù ném cho ăn mày bên ngoài, cầm đi sửa cầu làm đường, thậm chí ném xuống nước để nghe tiếng cũng sẽ không cho nó. Ngươi sớm chết tâm đi!”

Lâm Nguyên Đạc sa sầm mặt: “Ngọc Dung, bà thật sự tuyệt tình như vậy.”

Tần Thu Uyển cười: “Ngươi đúng là có tình nhưng tình cảm của ngươi đều cho người khác. Hai người chúng ta người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng đừng nói ai quá đáng.”

Lâm Nguyên Đạc lo lắng: “Bà thế này, sẽ khiến con cái càng ngày càng xa lánh bà.”

“Từ ngày nó chọn Cung Oánh Oánh, nó đã chết rồi.” Tần Thu Uyển vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa.

Lâm Nguyên Đạc nhìn theo ánh mắt của nàng, tò mò hỏi: “Bà tìm gì vậy?”

Chưa kịp dứt lời, chỉ nhìn thấy góc đường đi tới một chiếc xe ngựa màu xanh đậm, còn cách rất xa đã có thể nhìn thấy hình thêu tinh xảo trên đó, vừa nhìn liền biết là con cháu phú gia ra ngoài.

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc đột nhiên có dự cảm không tốt, rất nhanh, xe ngựa dừng lại bên cạnh hai người. Tấm màn vén lên, liền nhìn thấy người đã từng đánh bản thân một đấm nhảy xuống.

Ông ta nhìn Chử Tu Nghệ trước mặt, ánh mắt sắc bén: “Ngươi tới làm gì?”

Chử Tu Nghệ cười nhìn Tần Thu Uyển: “Ta tới mời Ngọc Dung ngắm hoa lan.”

Lâm Nguyên Đạc trừng to hai mắt.

Ngoại trừ phu thê và huynh muội ra, giữa nam nữ thường sẽ không hẹn đi du ngoạn như vậy. Cũng chính là nói, nam nữ hẹn ra ngoài du ngoạn nếu không phải huynh muội, thì phần lớn có lẽ là phu thê.

Ông ta mở to mắt nhìn Chử Tu Nghệ vươn bàn tay đã đánh mình ra, mà người đã từng là thê tử cười đặt tay vào lòng bàn tay đó. Sau đó, Chử Tu Nghệ vừa kéo nàng như một con bươm bướm hoa nhanh nhẹn bước lên.

Quan hệ của hai người vừa nhìn đã biết, một luồng tức giận xông thẳng lên đầu Lâm Nguyên Đạc: “Không biết liêm sỉ.”

Tần Thu Uyển cười dịu dàng nói: “Nam chưa cưới, nữ chưa gả, mấy ngày nữa sẽ định thân, hẹn nhau du ngoạn thì làm sao?” Dừng một chút, nàng khinh thường đánh giá ông ta từ trên xuống dưới: “Sao ngươi lại làm như ta phản bội ngươi vậy? Hưu thư đó không phải ngươi tự mình đóng dấu sao?”

Lâm Nguyên Đạc không nói nên lời: “Nhưng bà sao có thể nhanh như vậy?”

Tần Thu Uyển ngạc nhiên: “Nếu như ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ thủ tang một năm cho ngươi. Ngươi bây giờ không phải vẫn còn tốt sao, dựa vào đâu ta phải đợi?”

Lâm Nguyên Đạc tức giận: “Bà rủa ai chết đó?”

Tần Thu Uyển không cho là đúng: “Ngươi tức giận cái gì, ta cũng chỉ nói thật mà thôi. Ngươi không thích nghe, ta còn không dám nói sao?”

Nói xong tấm rèm hạ xuống, xe ngựa chầm chậm rời đi.

Hai mắt Lâm Nguyên Đạc đỏ như máu, chỉ tay chỉ vào xe ngựa mắng lớn: “Không biết xấu hổ!”

Chử Tu Nghệ thấy vậy, lập tức ra lệnh cho mã phu quay đầu xe lại.

Xe ngựa chưa dừng hẳn, hắn đã nhảy xuống xe ngựa.

Lâm Nguyên Đạc thấy vậy, nhanh chóng bỏ chạy.

“Đừng để ý đến ông ta.” Tần Thu Uyển cười nói: “Chúng ta còn phải đi ngắm hoa nữa, đừng chậm trễ thời gian cho những người và những chuyện không liên quan.”

Lâm Nguyên Đạc còn chưa chạy xa nghe được câu này, tức đến mức sùi bọt mép.

Đợi ông ta phản ứng lại, bản thân mình đã đi đến trên đường cái đông đúc, ông ta trong túi trống rỗng, vốn còn định đến tìm Lâu Ngọc Dung mượn ngân lượng để hạ lễ cầu thân cho nhi tử, xem ra bây giờ con đường này cũng bị chặn lại.

Tần Thu Uyển và Chử Tu Nghệ ở chung với nhau ngày càng tùy ý, hai người hiểu rõ lẫn nhau, hai ngày sau Chử Tu Nghệ mời bà mối đến cửa cầu thân.

Hắn là con út của một phú thương trong phủ thành, trong tộc sớm đã có quy tắc, trưởng tử thừa kế gia sản, tài sản chia làm sáu phần, đích tử chiếm sáu phần, những phần còn lại, sau khi phân ra ở riêng mỗi người tự lập phủ riêng.

Chử Tu Nghệ bây giờ đã ra ở riêng, đến đây để bái tế ngoại tổ phụ đã qua đời. Tình cờ nghe nói son phấn gần đây của Linh Lung Hiên vô cùng kỳ diệu, hắn đột nhiên hứng thú, mua một ít sau đó phát hiện chất lượng rất tốt, bèn đem về phủ thành.

Nói đúng ra thì đây đúng là một mối làm ăn lớn.

Nhưng hắn cũng không nghĩ đến mình sẽ gặp được người trong lòng ở đây. Trước đây hắn đối với ai cũng đều lạnh nhạt, không có tâm trạng, còn tưởng rằng bản thân cả đời sẽ không thú thê.

Hôn sự vừa định xuống, tin tức đã nhanh chóng truyền đi.

Những người nghe được tin đều vô cùng ngạc nhiên.

Không nghĩ đến Lâu Ngọc Dung nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa. Nhưng sau khi biết tướng mạo, gia thế của Chử Tu Nghệ lại thấy cũng bình thường.

Hai nam nhân nếu đặt chung một chỗ, căn bản không thể nào so sánh. Chỉ cần không phải là người ngốc, đều biết nên chọn Chử Tu Nghệ.

Phu thê Lâu gia tìm đến cửa gặp phải hai mẫu tử Lâm gia, oan gia ngõ hẹp.

Những ngày này Lâm mẫu xem như đích thân trải qua hết ấm lạnh trong lòng người, cũng đã hạ quyết tâm phải dỗ nhi tức về nhà. Ai ngờ còn chưa kịp dỗ dành, nhi tức đã muốn gả sang nhà người khác.

Sau khi nhìn thấy phu thê Lâu gia, bà ấy lập tức đi lên chào hỏi: “Bà thông gia, bà phải thuyết phục Ngọc Dung.” Bà ấy nói một hồi, mắt cũng đỏ lên: “Ngọc Dung nó và Nguyên Đạc làm phu thê nhiều năm, cãi nhau cũng ít, lại có hai hài tử. Ta là bà bà trước giờ cũng chưa từng làm khó, nhưng nó...” Bà ấy lau nước mắt: “Bà thông gia, hai hài tử không thể không có phụ thân, bà không thể tùy hứng theo nó được.”

Lâu phu nhân vừa nghe được tin, cũng không biết là thật hay giả, liền gạt đi: “Nội tình ra sao, ta còn phải hỏi lại Ngọc Dung.”

Lâm mẫu lùi lại một bước, khóe mắt thấy người gác cổng đến ngăn cản cũng đã rời đi, lập tức đến cầm lấy tay Lâu phu nhân: “Hài tử Hữu Lang này hiểu chuyện nhất, vô cùng khiến người khác đau lòng, hôm qua còn nói với tôi về bà...”

Lâu phu nhân vốn không muốn để ý tới bà ấy, nhưng nghe bà ấy nhắc đến ngoại tôn tử, lại muốn biết chuyện phía sau nên mới không hất tay bà ấy ra. Lâm Nguyên Đạc phía sau cũng thể hiện lòng chân thành với Lâu phụ, rất thuận lợi cùng hai phu thê Lâu gia vào cổng.

Tần Thu Uyển biết tin phu thê Lâu gia đến, đích thân ra ngoài viện, đúng lúc nhìn thấy Lâm mẫu bộ dạng bí mật cúi đầu nói với Lâu phu nhân gì đó, lập tức nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người tự mình đến là được rồi, sao còn dẫn theo người mượn ngân lượng con tới làm gì?”