Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 95: Nguyên phối thứ tư 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Thu Uyển vừa lên tiếng xem như đã vạch trần ý định của Lâm mẫu.

Bây giờ Lâm Hữu Lang đừng nói là có mười dặm hồng trang thú thê tử, mà chỉ sính lễ cầu thân như nhà bình thường cũng không có. Vì vậy hôm nay Lâm mẫu đến, thứ nhất là muốn khuyên Lâu Ngọc Dung hủy mối hôn sự kia đi, nối lại tiền duyên với Lâm gia. Thứ hai là cũng muốn Lâu gia cho tôn tử một ít ngân lượng.

Vừa nãy một đường đi tới, bà ấy trong lời ngoài lời đều nói Lâm Hữu Lang hiểu chuyện như thế nào, bảo hắn thú thê tử khó khăn ra sao. Lâu phu nhân thỉnh thoảng cũng nói vài câu, mắt thấy chuyện sắp thành công rồi, liền nghe thấy câu nói của nhi tức cũ.

“Đây là có ý gì?”

Lâu phu nhân nhíu mày.

Tần Thu Uyển không hề khách khí nói chuyện Lâm Nguyên Đạc tới mượn ngân lượng của nàng để thú Cung Oánh Oánh, cuối cùng nói: “Người buôn bán chúng ta, một khi mượn ngân lượng, không nói tới tiền lãi, ít nhất cũng phải xem đối phương có khả năng chi trả hay không, mới cho mượn đúng không? Mẫu tử bọn họ thì sao...Không phải con xem thường bọn họ, nhưng bọn họ rời khỏi Lâu gia chúng ta thì đời này cũng chỉ như vậy mà thôi. Cho bọn họ mượn ngân lượng như lấy bánh bao thịt cho chó ăn vậy.”

Câu nói này cũng quá khó nghe rồi.

Lâm mẫu sống sung sướиɠ nhiều năm, sao có thể chịu được lời này? Hơn nữa lúc trước Lâu Ngọc Dung cho dù bất mãn với bà ấy, nhiều nhất là không để ý đến bà ấy, trước giờ chưa nói qua lời khó nghe như vậy.

Bà ấy nhấn mạnh: “Ngọc Dung, ta là trưởng bối.”

Tần Thu Uyển không nhanh không chậm nói: “Lúc trước là như vậy, bây giờ không phải rồi.”

Lâm Nguyên Đạc bước lên một bước, không đồng ý nói: “Ngọc Dung, lời này của bà quá quá đáng rồi. Cho dù hai chúng ta không còn là phu thê, nhưng vẫn còn hai hài tử, nương ta tóm lại vẫn là tổ mẫu của hài tử. Bà ấy sao lại không phải trưởng bối của bà rồi?”

Tần Thu Uyển tự đắc nói: “Ta nhớ mấy năm trước thúc thúc trong tộc ngươi tới mượn ngân lượng ngươi, lúc đó lời ngươi nói còn khó nghe hơn bây giờ nhiều.”

Đúng là có chuyện như vậy, Lâm Nguyên Đạc không vui: “Hai chuyện này sao giống nhau được? Thúc thúc trong tộc đó của ta ăn chơi trác táng, lấy ngân lượng đi cờ bạc.”

Tần Thu Uyển không chút khách khí phản bác lại: “Ngươi không thích mục đích ông ấy mượn ngân lượng, vậy nên không muốn cho mượn. Bây giờ ta cũng không muốn đưa ngân lượng cho hai mẫu tử Phương Thu Ý nên ta cũng không cho mượn, sao lại không giống?”

Phu thê hai người tranh cãi kịch liệt.

Phu thê Lâu gia đều nhìn thấy rõ, trong lòng đều có tính toán. Lại nhìn thấy Chử Tu Nghệ ngọc thụ lâm phong từ trong nhà đi ra, hai mắt lập tức sáng lên, Lâu phụ nhanh chóng nói: “Ngọc Dung nói đúng, hai đứa nếu đã không còn là phu thê, thì không nên gần gũi quá. Lúc nãy là ta suy nghĩ quá nông cạn rồi...” Ông ấy phân phó nha hoàn: “Tiễn hai người bọn họ ra ngoài.”

Nha hoàn giơ tay về phía hai mẫu tử.

Sắc mặt mẫu tử Lâm gia cứng ngắc.

Lúc nãy phu thê Lâu gia còn đồng ý dẫn bọn họ vào, có lẽ cũng có ý định để hai phu thê bọn họ tái hợp. Nhưng sau khi nhìn thấy Chử Tu Nghệ lập tức thay đổi suy nghĩ.....Lâm Nguyên Đạc đột nhiên nghĩ tới những người tế tử mà Lâu phụ chọn.

Chỉ cần là người có lợi với Lâu gia thì đều có thể thành thân. Cũng chỉ có Lâu Ngọc Dung là một ngoại lệ mà thôi.

Ông ta đã nghe ngóng qua, Chử Tu Nghệ là người phủ thành, hơn nữa Chử gia trong thành cũng được xem như hộ lớn thứ nhất thứ hai, tất nhiên tốt hơn nhiều so với một người bình thường xuất thân từ nhà nông không chút danh tiếng như ông ta.

Tâm tư lúc này của Lâu phụ vô cùng rõ ràng, đó là muốn biến Lâu Ngọc Dung một ngoại lệ duy nhất trở lại con đường đúng đắn, đóng góp một phần công sức cho Lâu gia.

“Nhạc phụ, những năm qua, con luôn tôn trọng người như phụ thân...”

Lâu phụ không cho là như vậy: “Ta cũng không thiếu nhi tử, người nhanh đi đi!”

Vừa nói xong, còn phất phất tay.

Động tác tùy ý, như đuổi ruồi muỗi vậy.

Lâm mẫu không cam tâm, hôm nay nếu như bị đuổi ra, đợi đến khi Chử Tu Nghệ ở trước mặt phu thê Lâu gia trổ tài, làm gì còn có chuyện của Lâm gia bọn họ?

“Thông gia, bản thân Ngọc Dung tùy hứng, mọi người cũng không thể chiều theo nó.”

Trong lúc gấp gáp lời nói cũng không quá khách sáo.

Lâu phu nhân lập tức trở mặt: “Lâm lão thái thái, ta nguyện ý sủng ái nữ nhi, đều là chuyện nhà ta. Thân là người ngoài, bà không cần nói bậy nói bạ, tránh làm người ta chán ghét. Còn nữa, thân là khách phải tự biết thân biết phận, chủ nhà đã tiễn khách thì không nên dây dưa. Nếu không thật sự bị đuổi ra ngoài thì cũng là các người mất mặt.”

Nói xong, lạnh lùng phân phó: “Tiễn người ra ngoài. Sau này loại người không biết chừng mực như vậy không được cho vào cổng.”

Việc đến nước này, Lâu gia rõ ràng không nể mặt Lâm gia nữa.

Lâm mẫu cũng biết bây giờ ngoan ngoãn rời đi là tốt nhất, nhưng mà sao bà ấy có thể cam tâm?

Khi bị bà đỡ đuổi ra ngoài còn không nhịn được hỏi: “Các người không nhận Lâm gia là người thân, đến Hữu Lang cũng không nhận sao?”

Lâu phu nhân nhíu mày, hỏi nữ nhi: “Ngày khác vẫn phải đón Hữu Lang về đi.”

Trong lòng Tần Thu Uyển có tính toán, không trả lời, ngược lại nói: “Vị Chử công tử này là vị hôn phu con sắp đính ước.”

Lâu phu nhân hôm nay nghe tin vội vàng đến, không biết trong phủ nữ nhi có khách. Trước khi đến bà ấy còn có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thấy dung mạo khí chất và cách ăn mặc của người trước mặt thì cũng biết một hai về thân phận của hắn.

Dù gì, họ Chử cũng khá hiếm, đặc biệt là khí chất của vị Chử công tử này, không thể xuất thân trong gia đình bình thường. Ông dò hỏi: “Chử gia của phủ thành...”

Chử Tu Nghệ hành lễ: “Không ngờ người cũng nghe qua, Chử Hải là đại ca ta.”

Lâu phụ đã đi qua phủ thành, biết đương gia bây giờ của Chử gia chính là Chử Hải, lập tức vui mừng: “Ta và Chử đông gia còn có chút duyên phận, nếu ngươi đã đến huyện thành, sao lại không đến tìm ta?”

Chử Tu Nghệ cười nói: “Không dám quấy rầy. Nhưng sau khi thú Ngọc Dung, người chính là nhạc phụ của ta, sau này hai nhà là thông gia, nhất định phải thường xuyên qua lại.”

Lâu phu nhân cũng biết Chử gia, cười hỏi: “Nghe nói Chử gia rất lớn?”

Lâu phụ và bà ấy là phu thê nhiều năm, thê tử vừa mở miệng, ông ấy liền biết ý của bà ấy, lập tức không dấu vết trừng thê tử một cái, cười tiếp lời: “Bà đúng là phí lời, Chử gia phú quý mấy trăm năm, có thể không lớn sao?”

Vừa dứt lời, Chử Tu Nghệ liền biết ý của nhạc mẫu tương lai, cười nói: “Đúng là hơi lớn, nhưng mà viện của con và đại ca cách hai con đường, ra ngoài cũng thuận tiện.”

Trong trạch viện của đại hộ nhân gia, sẽ phân thành những viện tử to to nhỏ nhỏ, mà vị trí của những viện này và người sống trong đó đặc biệt quan trọng.

Càng là người quan trọng trong nhà sẽ cách chủ viện càng gần. Nghe thấy viện của hắn chỉ cách viện của Chử Hải một con đường nhỏ, phu thê hai người liền hiểu. Chử Tu Nghệ trước mặt chính là con cháu trực hệ đời này của Chử gia.

Lâu phụ vốn chỉ cần hắn liên quan tới Chử gia là được, không ngờ còn có niềm vui bất ngờ thế này. Nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình, bước lên giơ tay nói: “Đều không phải là người ngoài, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”

Hai bên đều có lòng, càng nói càng hợp. Sau nửa ngày, hai người đã trở thành quan hệ nhạc phụ tế tử thân thiết.

Phu thê Lâu gia không phản đối, hôn sự liền được định đoạt.

Dần dần người ngoài cũng tiếp nhận việc Lâu Ngọc Dung lại gả cho người khác.

Nhưng người Lâm gia không tiếp nhận được.

Những ngày này Lâm Nguyên Đạc vì mượn ngân lượng, chân thiếu chút nữa chạy gãy luôn rồi, tốn nhiều ngân lượng mời người khác uống rượu nhưng vẫn không mượn đủ ngân lượng để thú thê tử.

Phía Cung gia ngày nào cũng cho người tới hỏi, đến Lâm Nguyên Đạc cũng bực bội.

Mà Cung gia không có được câu trả lời chính xác cũng bực bội, ngày hôm nay vậy mà đích thân Phương Thu Ý tới.

Nàng ta khóc đi tới, sau khi nhìn thấy Lâm Nguyên Đạc khóc càng đau lòng hơn: “Nguyên Đạc, Oánh Oánh đêm qua nó lại đi tìm cái chết...mối hôn sự này còn không định xuống ta sợ rằng sẽ mất đi con bé.”

Trong lòng Lâm Nguyên Đạc cũng không dễ chịu gì: “Để ta nghĩ cách.”

Phương Thu Ý cho rằng hôn sự không tổ chức là tốt nhất, nhưng lời này tốt nhất là do Lâm gia nói ra, nàng ta lại hiểu lòng người nên thuận thế đồng ý. Qua đó cũng cho thấy mẫu tử nàng ta thấu tình đạt lý.

Lần này nàng ta đến, vốn là muốn ép Lâm gia một chút, nếu không lấy ra được ngân lượng chỉ có thể nói với nàng ta về việc làm đơn giản hôn sự hơn.

Thấy Lâm Nguyên Đạc không nói, nàng ta khóc nói: “Oánh Oánh thích Hữu Lang, cũng không tham ngân lượng, hay danh tiếng gì đó, các người nhanh tới cửa cầu thân đi! Nếu không Oánh Oánh không còn nữa ta cũng không sống nữa...”

Nói như vậy, gần như rõ ràng rồi đúng không?

Nhưng Lâm Nguyên Đạc lại không thuận thế nghe theo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Muội yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ đến cửa cầu thân.”

Tiếng khóc Phương Thu Ý đột nhiên dừng lại, nghi ngờ nhìn ông ta: “Thật sao?”

Nàng ta vốn dĩ muốn hỏi ông ta lấy ngân lượng từ đâu, lại cảm thấy sau khi hỏi câu này thì có hơi khinh thường lập tức nuốt ngược trở lại bụng.

“Thật.” Giọng điệu Lâm Nguyên Đạc quả quyết: “Sáng mai, các người chuẩn bị tiếp khách, muộn nhất là buổi trưa, chúng ta nhất định đến.”

Quả quyết như vậy ngược lại khiến Phương Thu Ý yên tâm.

Nàng ta biết Lâm Nguyên Đạc là một người thông minh, có lẽ đòi được ngân lượng từ chỗ Lâu gia hoặc là Lâu Ngọc Dung rồi, như vậy nàng ta càng không nên hỏi.

Lâm Nguyên Đạc tiễn nàng ta ra cửa, nhìn nàng ta rời đi xong. Bản thân cũng không vào nhà mà đi sang bên kia đường.

Mấy ngày này ông ta đi khắp nơi mượn ngân lượng, bám theo người ta rất chặt, có một số người ngại từ chối trước mặt, bèn chỉ cho ông ta một con đường khác.

Trong hầu hết các sòng bạc đều có người cho vay.

Lãi cao đúng là cao hơn thật nhưng có thể lấy bất cứ lúc nào, chỉ cần đồng ý viết giấy mượn nợ, thì có thể cầm ngân lượng.

Lâm Nguyên Đạc không phải là tên ngốc, biết ngân lượng đó không trả được hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nhưng chuyện đến bây giờ ông ta cũng là bất đắc dĩ.

Đêm khuya chính là lúc sòng bạc náo nhiệt nhất, Lâm Nguyên Đạc đi vào, thể hiện ý định của mình, lập tức được nha hoàn dẫn lên lầu.

Những người cấp bậc thấp ở đây cả ngày đón tiếp nhiều người, biết được không ít tin tức. Hai bên chưa nói được mấy câu, Lâm Nguyên Đạc đã thuận lợi mượn được hai trăm lượng bạc.

Ông ta cầm ngân lượng thì chỉ cảm thấy nóng cả người.

Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, một ngày nắng đẹp, tổ tôn ba người Lâm Nguyên Đạc dẫn bà mối tới cửa cầu thân.

Phương Thu Ý vốn còn có chút lo lắng, sợ lễ vật mang đến ít quá khiến Cung Xương không hài lòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy hạ nhân nâng từng thùng gỗ đỏ vào cửa thì càng thêm bất an.

Không phải vì quá ít mà là vì quá nhiều.

Lâm Nguyên Đạc lấy ở đâu ra nhiều ngân lượng như vậy?

Trên mặt Phương Thu Ý cười dịu dàng, trong lòng lại vô cùng khó chịu như cào tim cào phổi, khi thấy Lâm Nguyên Đạc đi vệ sinh lập tức mượn cớ ra khỏi đại sảnh đi theo.

“Nguyên Đạc.”

Lâm Nguyên Đạc xoay người, cười hỏi: “Bây giờ muội có lẽ đã yên tâm rồi nhỉ?”

Phương Thu Ý: “...” Càng lo lắng hơn đó.

Nàng ta trước giờ chưa quên chuyện Lâm Nguyên Đạc mượn ngân lượng để thú nữ nhi mình vào cửa, cười nói: “Lễ vật quá nhiều, ta sợ Oánh Oánh nhận không nổi.”

“Nó là nữ nhi của muội, trong mắt ta, con bé như con của ta, cho dù ta đưa bao nhiêu đồ tốt, con bé đều có thể nhận được.” Trong mắt Lâm Nguyên Đạc tràn đầy dịu dàng: “Muội yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nó.”

Phương Thu Ý thật sự nhịn không được nữa rồi, hỏi thẳng: “Những lễ vật đó tốn hết bao nhiêu ngân lượng.....từ đâu có vậy?”

Lâm Nguyên Đạc vô thức không muốn nói cho nàng ta sự thật, chuyện chạy đi vay có lãi này không phải chuyện tốt gì, hơn nữa, nơi cho vay ngân lượng rất nổi tiếng, ông ta không muốn nàng ta lo lắng.

“Ta mượn của người ta.”

Trong phút chốc sắc mặt Phương Thu Ý trắng bệch, thân thể lung lay như sắp đổ, hận không thể ngất đi.

Từ đồ cầu thân cho đến sính lễ, có nhiều thứ đặt mua như vậy, nào là điểm tâm, rồi cả ngân lượng để mời đội ngũ rước dâu các loại cũng không thể dùng ít tiền được. Số ngân lượng này tiêu rồi, sau này lấy cái gì để trả? Lại do ai trả?

Nữ nhi nhận được lợi ích có thể không trả sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »