Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 96: Nguyên phối thứ tư 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Thu Ý một tay vịn tường, run giọng hỏi: "Mượn ai?"

"Muội không cần phải để ý chuyện đó." Lâm Nguyên Đạc vung tay lên: "Muội đừng lo lắng, trong lòng ta biết rõ. Bạc có thể kiếm bất cứ lúc nào, còn việc thành thân thì chỉ có lần này thôi, ta nhất định phải làm cho thật nở mày nở mặt."

Phương Thu Ý không đồng ý: "Bây giờ chúng ta không có tiền, không cần phải làm như thế đâu. Ví dụ như những món điểm tâm kia, dùng của các cửa hiệu bình thường là được, không cần phải đặt người khác làm. Còn có, kiệu hoa mười sáu người khiêng kia cũng không cần thiết..."

"Ta muốn vậy." Lâm Nguyên Đạc mỉm cười đánh gãy lời nàng: "Đây đều là ý định của ta, muội cứ làm theo là được."

Phương Thu Ý đột nhiên cảm thấy người trước mặt này rất cố chấp, không khỏi nói: "Huynh muốn Đông Sơn tái khởi, vậy tiền vốn thì sao? Nếu lỡ không kịp, huynh tính thế nào?" Lời ra khỏi miệng, mới nhận ra giọng điệu của mình không tốt lắm, nên dịu giọng nói: "Người huynh mượn tiền tính tình ra sao? Có thể đột nhiên đòi huynh trả hay không?"

Trong ngày vui như hôm nay, Lâm Nguyên Đạc không muốn nhắc tới chủ nợ: "Muội cứ yên tâm đi, bên ngoài mọi người đang đến rồi đấy, muội đi ra chào hỏi trước đi." Còn ông ta thì đi nhà xí.

Cung Xương cũng không lo lắng số tiền mà Lâm gia cầu thân là từ đâu mà có, nhìn vào đống đồ đạc, nghe người xung quanh nịnh nọt, ông ta cười vô cùng vui vẻ, còn lôi kéo Lâm Nguyên Đạc, thông gia tương lai cùng uống rượu.

Trong bầu không khí náo nhiệt, mối hôn sự đã được định ra.

Cung Oánh Oánh thấy rất ngượng ngùng, đã sớm tránh về phòng.

Lâm Nguyên Đạc uống rượu xong, cười nói với nhi tử: "Kể từ hôm nay, con và Oánh Oánh là hôn thê và hôn phu của nhau, có thể qua lại với nhau nhiều hơn. Hai người các con cùng nhau mua đồ sính lễ, chỉ cần là Oánh Oánh thích, con cứ việc mua, ta có bạc, không cần phải tiết kiệm thay ta."

Lâm Hữu Lang nhìn nam nhân có vẻ hạnh phúc cứ như là chính mình sắp thành hôn này với cảm xúc lẫn lộn.

Mối hôn sự giữa hai nhà Cung Lâm đã được định ra, Tần Thu Uyển biết được tin này, nhưng cũng không để trong lòng.

Lâm Nguyên Đạc không sợ chết mà chạy đi vay mượn tiền bạc, về sau tiền lãi cứ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, những ngày tháng tốt đẹp của tổ tôn ba người Lâm gia chẳng mấy chốc mà sẽ chấm dứt.

Vào buổi chiều ngày hôm nay, Tần Thu Uyển và vị hôn phu của nàng đã hẹn nhau cùng đi du ngoạn, thuận tiện đặt mua của hồi môn.

Danh tiếng của nữ tử Lâm gia rất tốt, rất nhiều chưởng quỹ trong thành đều biết, nữ tử Lâm gia rất thích mua son phấn, đồ hóa trang, đồ trang sức, vải vóc nên vừa nhìn thấy Tần Thu Uyển bước vào cửa, liền lập tức tiến lên nghênh đón.

Nhìn thoáng qua, Chử Tu Nghệ liền chọn trúng một chiếc vòng tay màu xanh lục nổi bật trong đó, chất ngọc óng ánh sáng long lanh, hắn đưa tay cầm lấy: "Ta đeo giúp nàng."

Tần Thu Uyển cũng không quá quan tâm đến những vật ngoài thân này, có điều, đồ mà vị hôn phu tặng nàng vẫn rất thích. Khi hắn duỗi tay đeo vào, chiếc vòng ngọc sáng long lanh làm cho làn da trắng nõn của nàng càng thêm trắng mịn.

"Có vẻ ổn." Chử Tu Nghệ giúp nàng cầm lấy chiếc còn lại, ánh mắt ra hiệu cho người tùy tùng ở bên cạnh đi tính tiền.

Tần Thu Uyển đang nhìn chiếc vòng ngọc trong tay nàng, dư quang thoáng thấy có một vị khách khác bước vào cửa, bóng người có chút quen thuộc.

Đại sảnh nhỏ này chứa đầy đồ trang sức tốt nhất trong cửa hiệu, các tiểu nhị cũng sẽ không tùy tiện đưa người vào. Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn lại phát hiện ra rằng đó là Lâm Hữu Lang và Cung Oánh Oánh, người vừa đính ước vào ngày hôm qua.

Hai người tay trong tay bước vào cửa, nhìn thấy Tần Thu Uyển ở trước quầy, Lâm Hữu Lang vội vàng chào hỏi: "Mẫu thân, người đến rồi à?"

Tần Thu Uyển khẽ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào vòng ngọc trên tay, thản nhiên hỏi: "Ngươi làm gì ở đây vậy?"

Vừa rồi, Lâm Hữu Lang vừa nhìn thấy mẫu thân đã quá kích động, nghe thấy lời này mới nhớ tới ý đồ mình đến đây. Đột nhiên hắn có chút xấu hổ, nhưng cũng không muốn lừa dối mẫu thân: "Con đưa Oánh Oánh đi mua một ít đồ trang sức."

Tần Thu Uyển có chút kinh ngạc: "Đồ ở đây không hề rẻ. Phụ thân ngươi gần đây làm ăn phát đạt sao?"

Lâm Hữu Lang càng trở nên xấu hổ.

Cung Oánh Oánh mỉm cười bước tới, đưa tay ra nắm lấy ống tay áo của Lâm Hữu Lang: "Lâu di, thật trùng hợp."

"Ai là dì của ngươi?" Tần Thu Uyển không thèm đưa mắt nhìn nàng: "Nhìn dung mạo ngươi thấy cũng ra hình người dáng người, thế sao lại như người điên hô loạn vậy?"

Lời này thực sự không xuôi tai, Cung Oánh Oánh lập tức đỏ bừng hai mắt: "Lâu di, ta biết người không thích ta, nhưng bây giờ ta đã là vị hôn thê của Hữu Lang..."

Tần Thu Uyển thản nhiên đáp: "Nhi tử của ta đã chết, lấy đâu ra nhi tức?" Vừa nói xong, thì nhìn thấy trong khay có một mặt dây chuyền hình con chuột bằng vàng, liền đưa tay cầm lên xem.

Chử Tu Nghệ cười hỏi: "Thích không? Thích thì mua." Ánh mắt hắn ôn nhu, ngữ khí cưng chiều.

Lâm Hữu Lang nhìn thấy, trong lòng cảm thấy không nói nên lời, nhất là khi nhìn thấy mẫu thân mình vì một lời nói của hắn mà mặt mày giãn ra, nhịn không được nói: "Nếu mẫu thân thích, con sẽ mua nó cho người."

Cung Oánh Oánh: "..."

Nàng kéo tay áo hắn: "Hữu Lang, Lâm thúc cho chàng bao nhiêu bạc?"

Trước khi đi ra ngoài, mẫu thân nàng đã lặng lẽ dặn dò rằng Lâm gia bây giờ thiếu không ít nợ bên ngoài, không nên tham lam khi chọn đồ, nhất định phải mua những thứ có thể nhận ra được giá trị của nó.

Vì đang mắc nợ nên trong tay Lâm Hữu Lang hẳn là không có nhiều bạc, nếu hắn mua nó cho mẫu thân thì điều gì sẽ xảy ra với nàng đây?

Hữu Lang quay đầu lại nhìn nàng: "Không thành vấn đề, với thân phận của ta, ta có thể lấy đồ trước rồi thanh toán hóa đơn sau."

Tần Thu Uyển ở một bên sờ sờ mặt dây chuyền, vừa nghe thấy lời này động tác trên tay dừng lại, rồi rất nhanh lại khôi phục. Cười tủm tỉm nói: "Là thật tâm, chứ không phải bị ép nên mới mua."

Chử Tu Nghệ quay đầu nhìn về phía tùy tùng.

Lâm Hữu Lang đã tiến lên một bước đi tới trước mặt quản sự: "Khoản nợ này nhớ ghi vào dưới danh nghĩa của ta."

Quản sự chỉ là nghe nói Lâm gia gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, cũng không biết nội tình nên cười nói: "Lâm gia thật có phúc."

Tần Thu Uyển như cười như không: "Ta quên nói với các ngươi, sau này ta sẽ không quan tâm bất kì khoản nợ nào của Lâm Hữu Lang nữa. Nếu các ngươi mang nó đến phủ đệ bây giờ, tới cửa cũng không thể vào được."

Quản sự kinh ngạc, lập tức xác nhận. Lại nhìn về phía Lâm Hữu Lang một lần nữa, trên mặt mang theo một nụ cười thoả đáng: "Mặt dây chuyền này được chế tác từ vàng ròng, cần một trăm lượng bạc. Công tử dùng bạc hay là ngân phiếu?"

Lâm Hữu Lang: "..."

Hắn mang theo năm mươi lượng bạc, nhưng hắn không định dùng hết để mua đồ trang sức, số bạc này cần dùng để mua tất cả đồ sính lễ. Chỉ khi nghe mẫu thân nói vậy, hắn mới nhớ ra những khoản trước đây đều do song thân quyết toán.

Nhưng bây giờ thì khác, hắn ở với phụ thân không có tiền, căn bản không mua nổi mặt dây chuyền kia. Lúc này mới lúng túng nói: "Đã là tấm lòng thành của Chử công tử, ta không muốn trái ý, cứ để ngài ấy tính đi!"

Nụ cười trên mặt quản sự vẫn không đổi: "Công tử có thể chọn cái khác cho Lâm phu nhân.” Hắn ta cầm một viên ngọc như ý nhỏ lên: "Như ý ngụ ý tốt, Lâm phu nhân vừa mới nhìn nó một lúc, có lẽ cũng thích. Công tử không suy nghĩ về nó một chút sao?"

Lâm Hữu Lang suy nghĩ nhưng không nói gì.

Thực tế là đang nghĩ cách từ chối lịch sự mà không làm mất mặt. Nhưng Cung Oánh Oánh ở bên cạnh lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, còn tưởng rằng hắn thật sự đi tính tiền, nên lúc này nàng mới lo lắng: "Hữu Lang, chàng đừng quên ý định ban đầu của chúng ta."

Lâm Hữu Lang đột nhiên tỉnh táo trở lại: "Được!" Hắn nhìn về phía tiểu nhị: "Chúng ta thành thân cũng cần một thanh ngọc như ý, ta thấy cái này rất tốt."

Ngọc như ý dài chừng một thước, vì sử dụng khối nguyên liệu lớn, nên chất ngọc bình thường. Quản sự cười nói: "Ban đầu bán mười lượng, nhưng chỉ lấy của công tử tám lượng."

Lúc này, Lâm Hữu Lang cũng không thể nói cái gì khác được, nếu hắn không muốn làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn.

“Đắt quá!” Cung Oánh Oánh thực sự không muốn, thật ra nàng chỉ muốn mua vàng bạc thôi.

Ngọc chỉ cần rời khỏi cửa hàng, đi tới tiệm cầm cố thì nhiều nhất chỉ có thể đổi về tám phần giá tiền. Nhưng vàng và bạc thì khác, dù để bao lâu thì chúng vẫn có giá trị cao như vậy.

"Ta không muốn mua ngọc.” Cung Oánh Oánh nhẹ nhàng nói: "Ta tuổi Tý, chàng có thể mua mặt dây chuyền mười hai con giáp cho ta!"

Mặt dây chuyền mười hai con giáp đã được mang đến đây vào sáng sớm, mà con chuột kia giờ đã nằm trong tay Tần Thu Uyển.

Mặt Lâm Hữu Lang lúc này liền biến sắc.

Quản sự cười nói: "Chuột đã không còn, cô nương có thể xem thứ khác."

Ngay khi lời vừa nói ra khỏi miệng, Cung Oánh Oánh liền nhận ra mình thất thố, khi nhìn thấy vị hôn phu trước mặt thay đổi sắc mặt, lập tức nói: "Ta muốn bạc."

Giá bạc còn ổn, sắc mặt Lâm Hữu Lang dịu đi: "Nếu có thì lấy một cái."

Tần Thu Uyển nhìn hai người hòa hợp, đột nhiên nói: "Hữu Lang, có vẻ ngươi còn chưa chính thức gặp Chử thúc của ngươi."

Lâm Hữu Lang có thể hiểu rằng mẫu thân hắn không muốn dành cả cuộc đời mình cho một nam nhân đã có người khác trong lòng, nhưng đối với việc bà ấy tái giá hắn vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được.

Đặc biệt là nam nhân trước mặt trông cũng không lớn hơn hắn được mấy tuổi… Hắn có hơi khó xử khi gọi một người xa lạ là thúc.

"Chào Chử thúc." Lâm Hữu Lang hô một tiếng xong, lại hàn huyên thêm hai câu. Rồi mới mang theo Cung Oánh Oánh nhanh chóng rời đi.

Nhưng cũng không thật sự rời đi, mà chỉ đi sang gian phòng rẻ hơn sát vách.

Trước khi ra khỏi cửa, hai nhóm người gặp nhau trong một lối đi hẹp trước cửa, theo sau là một tiểu nhị giúp họ cầm đồ.

Một bên là những chiếc hộp hoa mỹ dị thường, một bên khác thì chỉ là những chiếc hộp bình thường, một trong số chúng còn đã cũ.

Thoạt nhìn, họ đều là những tuấn nam mỹ nữ, nhưng vừa so sánh như vậy liền thấy sự khập khiễng.

Lâm Hữu Lang nhìn thấy, chỉ cảm thấy xấu hổ mà nhìn nam nhân bên cạnh: "Ngươi có thể dẫn ta đến nhà xí không?"

Cung Oánh Oánh đương nhiên cũng nhận thấy sự khác biệt giữa hai bên, trong lòng cảm thấy khá khó chịu. Nàng cũng muốn mua một thứ tốt, nhưng nàng không có bạc! Những món đồ cũ đó đều là đồ vàng bạc nàng chọn để giữ nguyên giá trị, khuyết điểm chính là cồng kềnh, bề ngoài không đẹp lắm.

Là phụ mẫu, rất nhiều người sẽ dành những thứ tốt nhất cho con cái của mình. Tần Thu Uyển thì ngược lại, bản thân thì ăn mặc trang điểm lộng lẫy, đặt mua nhiều sính lễ cho mình như thế, lại bỏ mặc nhi tử không màng, quả thật uổng cho người làm mẫu thân.

Mắt thấy vị hôn phu không còn ở bên cạnh, Cung Oánh Oánh không khỏi đâm chọt: "Người thì đã lớn tuổi rồi, dù có mặc thế nào đi nữa trông cũng vẫn già, mặc như thế sẽ chỉ khiến cho người ta chê cười."

Tần Thu Uyển lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của nàng: "Ta có bạc, ta muốn mua, ta muốn mặc, không phiền ngươi xen vào. Ngươi cũng chỉ có thể nói vài lời chua ngoa, khinh bỉ thôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »