Chương 3: Thay Đổi

Đồ ăn trên xe của tài xế xe tải thường chẳng mấy chốc là ăn hết, dù sao thời đó tủ lạnh ô tô cũng chưa phổ biến. Vì vậy, những người dân ven đường đẩy những chiếc xe ba gác chở vài ấm nước sôi, gánh những thùng mì tôm đi bán những tô mì cho tài xế.

Đó là một nguồn thu nhập kinh doanh bên ngoài rất tốt.

Tất nhiên, nếu không cảm thấy xấu hổ, ngươi còn có thể đứng giữa đường xin ăn với một cây sào tre dài có thể chạm tới cửa sổ xe của người lái và đặt một chiếc túi vải lên đó.

Đưa tiền thì cho xe đi qua, không đưa thì nằm trước đầu xe, tiền kiếm được còn nhanh hơn bán bát mì, nhưng phải biết vứt mặt mũi đi.

Nói tóm lại, gia đình của Hứa Hâm khi còn trẻ không hề giàu có, nói gì đến chất lượng cuộc sống...Một người đàn ông góa vợ và hai đứa con trai, nuôi được hai đứa con khôn lớn trưởng thành cũng không phải chuyện dễ dàng.

Cho đến một ngày...trưởng thôn triệu tập một cuộc họp và nói với dân làng rằng...làng của chúng ta đã tìm thấy than đá. Đó là loại than có nhiệt trị rất cao, cực kỳ khó cháy, rất có giá trị.

Cứ như vậy, vợ mất sớm, người cha đã làm việc vất vả để nuôi hai đứa con trai trường thành bất chợt trở thành tài phiệt lúc nào không hay.

Một khi có tiền, Hứa Đại Cường chỉ thích chơi bài.

Dù sao cũng không cần phải lo lắng về cuộc sống nay mai, hắn có thể bắt đầu tận hưởng cuộc sống.

Nhưng hắn không bao giờ đánh với người ngoài.

Chỉ đánh với một vài người chú và anh em lớn lên cùng nhau trong làng của hắn.

Mỗi lần thắng thua cũng chỉ hơn triệu bạc, không ảnh hưởng gì đến hòa khí gia đình.

Hơn nữa mọi người chỉ coi là trò tiêu khiển, trong lòng đều tự có tính toán.

Thôn Hứa Gia có thể không có những ưu điểm khác, nhưng từ trên xuống dưới không có kẻ nào hèn hạ, cũng không có người nào là súc sinh ăn miếng trả miếng.

Nhưng đánh với người ngoài lại là chuyện khác.

Có lẽ đây là chính là phúc trạch của tổ tiên.

Nhưng vào lúc này, nghe được giọng nói của cha, Hứa Hâm lại nói:

"Ba, ta không muốn về."

"Hả."

Đầu bên kia điện thoại nâng tone giọng lên:

"Không về nữa ha? Ngươi muốn làm giề?"

"Bài tập, bài tập cuối kỳ ở lớp đại học. Giáo viên yêu cầu bọn ta phải quay một thước phim ngắn, viết nên một câu chuyện, ta đang định tranh thủ quay trong kỳ nghỉ này, qua tết mới về nhà."

"Áu."

Nghe cái cớ của con trai, Hứa Đại Cường nhất thời có chút bối rối.

Nhưng cảm xúc bối rối này ngay lập tức bị dập tắt, hắn ta vừa cầm điện thoại vừa gật đầu thật mạnh:

"Được! Vậy thì quay chụp cho tốt! Nhớ phải nghiêm túc học tập thầy giáo, chăm chỉ học hành!"

"Vâng, vậy ta cúp máy đây, nhớ nói với anh ta một tiếng, tắt máy đây."

"Ừ."

Sau khi tắt điện thoại, Hứa Đại Cường đang ở trần nhìn bộ bài trong tay, vui vẻ chơi một quân bài và cười nói:

"Này, các ngươi biết con ta mới nói chi không?"

"Nói chi?"

"Ờm, hình như là không về nữa?"

"?"

Nhìn những anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ, trong mắt Hứa Đại Cường ngập tràn sự tự hào, ngữ khí cũng kiêu ngạo không chút che giấu:

"Con ta muộn xíu mới về, phải ở trường làm bài tập cô giáo giao cho, nó bận học tập...hehe."

Cùng với tiếng cười của hắn, vài người đeo dây chuyền vàng dày cộp quanh cổ đưa mắt nhìn nhau...

"Ây dô omg, tên nghiệt chủng nhà ta nếu dám không làm bài tập, ta lấy thắt lưng quất nó...đợi đã, ta gọi điện thoại!"

Có một người tiên phong rời đi, ba người còn lại ai cũng cầm điện thoại di động của mình lên...

Lắng nghe tiếng nhảy chân sáo và âm thanh chửi bới trên đường phố, Hứa Đại Cường lại vui vẻ nhìn vào những lá bài của mình.

Hừm...ba quân hỗn, quân bài này...không phải là thắng chắc sao.

...

Hứa Hâm không biết chuyện gì xảy ra phía cha mình, chỉ nhìn vào kịch bản mà hắn đã dành hơn ba giờ để viết...

Dựa vào chút ít kiến thức chuyên môn kém cỏi vì không chịu chuyên tâm nghe giảng của mình, kịch bản này cùng lắm chỉ dựng được một câu chuyện dài mười phút.

Nhưng...

Có lẽ là vì giấc mộng kia quá chân thực?

Dù sao hắn cũng thấy câu chuyện mà hắn kể vô cùng tuyệt vời.

Càng đọc càng thích.

Chỉ hận không thể ngay lập tức dựng thành phim.

Nhưng tạm thời hắn chưa có gì phải vội.

Dù mới là sinh viên năm nhất nhưng hắn cũng hiểu rằng sau khi đạo diễn có kịch bản và trước khi quyết định bấm máy, công việc quan trọng nhất chính là cái gọi là phân cảnh.

Đầu tiên phải thiết lập các cảnh quay phụ của câu chuyện, chẳng hạn như khi quay thì sử dụng góc phẳng hay sử dụng jib? Hoặc làm thế nào để quay cảnh đặc tả, v.v.

Đây mới là những công việc phản ánh rõ nhất kỹ năng của đạo diễn.

Nhưng mà, mấy thứ như góc độ gì đó...hắn vẫn chưa hiểu lắm.

Thế nhưng.

"Đứa con" đầu tiên trước mặt hắn, dù là lần đầu tiên làm cha, hắn vẫn mong mình làm thật hoàn hảo!

Hắn xoa xoa bụng rồi lại nhìn sắc trời bên ngoài.

Mới trưa thôi.

Hắn chưa đói.

Vậy thì tiếp tục làm đi?