Chương 20: “Sự hấp dẫn từ nhân cách”

Anh ấy phủi tro trên tay đi, hỏi: “Vậy tiếp theo phải làm thế nào?”

Cô cười trả lời: “Đợi thôi, hình xăm mất tác dụng được hai ngày, đối phương đã đổi thành thuật yếm thắng thế mạng. Anh yên tâm đi, thứ đó sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu, hơn nữa còn tương đối nôn nóng, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ không nhịn được tức giận mà nhảy ra xử anh.”

Trong lòng Diêu Mộ lạnh toát, chỉ phút chốc đã rơi nước mắt: “... Tôi không muốn bị gϊếŧ đâu.”

Lâm Uyển Ương: “Anh phải lạc quan lên, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu đi.”

Diêu Mộ: “...”

An ủi hay quá, mai mốt đừng an ủi nữa được không? (;¬_¬)

Cô càng an ủi, Diêu Mộ càng muốn khóc hơn.

Lâm Uyển Ương trở lại phòng đọc, Tạ Văn Dĩnh đã viết được bốn năm tờ.

Những tấm bùa trên bàn có thể thấy rõ tấm sau tốt hơn tấm trước bằng mắt thường.

Ban đầu đạo trưởng Thanh Hư nhận học trò rất có lý, Tạ Văn Dĩnh có duyên với đạo giáo, thiên phú không tệ.

Diêu Mộ đứng nhìn một hồi, cảm thấy mới lạ bèn hỏi: “Bình thường cái này phải mất bao lâu mới có thể thành nghề?”

Lâm Uyển Ương: “Thiên phú của cậu ấy rất tốt, nếu mọi thứ thuận lợi thì khoảng nửa năm, người bình thường có thể phải mất ba đến năm năm, thậm chí là lâu hơn.”

Diêu Mộ: “Nửa năm cũng không tệ rồi, đạo trưởng, cô thì sao?”

Lâm Uyển Ương: “Năm ngày? Một tuần? Tôi không nhớ rõ lắm, là chuyện của mười mấy năm về trước rồi.”

Cô của khi đó cảm thấy vẽ bùa còn dễ dàng hơn làm bài tập về nhà.

“Mười mấy năm trước á, điều này không thể nào, cô mới bao nhiêu tuổi chứ?”

Dáng vẻ trông không giống như ba bốn mươi tuổi, người tu đạo đều biết chăm sóc bản thân sao?

Cô liếc mắt nhìn người kia: “Tôi vào nghề từ lúc năm tuổi.”

Diêu Mộ: “...”

Thời gian nhanh chóng đến sáu giờ, có thể ăn tối rồi.

Hôm nay Dương Bảo Tâm nấu cơm, bốn món ăn và một canh, tất cả đều múc ra chậu.

Diêu Mộ hỏi: “Nhiều đồ ăn như thế. Vẫn còn ai sắp tới à?”

Lâm Uyển Ương: “Chỉ có một khách hành hương là anh thôi.”

Mười phút sau, “nghi vấn” của Diêu Mộ đã được làm sáng tỏ.

Anh ấy nhìn Dương Bảo Tâm, ngạc nhiên mở miệng: “Cậu ấy có thể đi làm chủ kênh mukbang đó, thật sự giỏi quá đi mất!”

Trước kia Tạ Văn Dĩnh quả thực đã có suy nghĩ này, có điều không thể thực hiện được.

Sư đệ của cậu không nói chuyện với người xa lạ, không có bất kỳ hứng thú nào. Ngược lại thằng bé có lợi thế ăn rất nhiều.

Tuy nhiên chỉ làm được mấy ngày đã có những chủ kênh khác tố cáo, nói đâu có ai giấu đầu khi ăn, nghi ngờ đây là bị cưỡng ép, đây là ngược đãi.

Dương Bảo Tâm xấu hổ, vừa thấy ống kính liền rụt đầu vào trong quần áo không ra...

Nửa đêm đột nhiên có người mở phòng livestream ra còn có chút hoảng sợ.

Trời ơi, chủ kênh này không có đầu!

Sau đó bởi vì bị report nên ủy ban khu phố ở dưới chân núi đã cử mấy người phụ nữ đến điều tra, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cơm nước xong xuôi, Diêu Mộ chủ động nhận việc rửa bát, bưng đồ vào nhà bếp.

Tạ Văn Dĩnh tiếp tục vẽ bùa, Dương Bảo Tâm làm bài tập, Lâm Uyển Ương mang laptop kia ra ngoài.

Laptop đã quá cũ kỹ, thế nên mở máy cũng phải mất hai ba phút

Trong lúc chờ đợi, cô lên tiếng: “Tôi cảm thấy cậu không yêu mến người đến đây hôm nay cho lắm.”

Ngòi bút của Tạ Văn Dĩnh dừng lại một lúc: “Không phải, tôi cảm thấy anh ta nói năng tùy tiện quá mức.”

Lâm Uyển Ương: “Anh ấy cũng là đến lánh nạn thôi, có lẽ là bị dọa rồi. Diêu Mộ đồng ý quyên ba trăm ngàn tệ cho đạo quán của chúng ta, xem như là một lòng hướng đạo.”

Hai người còn lại đều nhìn sang. Ba trăm ngàn á?

Người này thật giàu có!

“Tu sửa đạo quán là công trình lớn, chuyên ngành của Diêu Mộ chính là thiết kế kiến trúc, đến lúc đó có thể nhờ anh ấy tư vấn. Chúng ta chắc chắn phải tự mình làm rất nhiều việc, thêm sức lao động cũng không tệ.

Tạ Văn Dĩnh và Dương Bảo Tâm liếc mắt nhìn nhau, vẫn là chưởng môn suy nghĩ sâu xa mà!

Diêu Mộ lần nữa bước vào, phát hiện “đạo sĩ nhỏ” này không còn trừng mắt lạnh nhạt với mình nữa.

Anh ấy chạy đi hỏi Lâm Uyển Ương xem có phải cô đã nói chuyện giúp mình hay không.

Lâm Uyển Ương bật cười, đáp rằng đó là “sự hấp dẫn từ nhân cách” của anh ấy.

Diêu Mộ lập tức trở nên vui vẻ, khói mù trước đó bị quét sạch, liên tục làm quen với Tạ Văn Dĩnh.

Lâm Uyển Ương mò mẫm dạo quanh diễn đàn Đạo giáo, cuối cùng cũng có hiểu biết đại khái về giá thị trường hiện tại.