Chương 4

Châu Thiên cười bắt chuyện: “Cô cũng đi thành phố Ninh hả?”

Lâm Uyển Ương gật đầu, nói: “Đúng rồi.”

Châu Thiên lại hỏi: “Trùng hợp ghê, chúng tôi là sinh viên ở thành phố Ninh, đến bên này du lịch. Cô là người địa phương à?”

Tính cách của Châu Thiên hoạt bát, hơi bị tự nhiên, với ai cũng có thể trò chuyện đôi câu.

"Đúng rồi."

Lâm Uyển Ương nhét balo lên kệ để hành lý, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Hiện tại là mười hai giờ trưa, sau tám tiếng mới đến thành phố Ninh, Lâm Uyển Ương quyết định ngủ một giấc.

Hôm qua Lâm Uyển Ương không chợp mắt cái nào, vội vàng lên đường, suốt đêm xếp hành lý, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn cô và sư phụ đều sẽ không trở lại, cho nên cần làm chút chuẩn bị.

Hà Giai Giai thấy người ta leo lên giường trên thì thở phào một hơi, thế này mới đè thấp giọng nói: "Đây là ta người mang theo kiếm phòng thân mà lúc nãy tôi đề cập tới.”

“A? Trông không giống lắm!”

“Không thể nào . . .”

Vài người đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng đương sự đang ở đây, bàn tán gì thêm thì không hay, bọn họ thay đổi đề tài.

Hơn một tuần qua Diêu Mộ ngủ không yên, hễ nhắm mắt lại là cảm thấy ngộp thở, tỉnh ngủ cảm thấy mệt mỏi còn hơn trước khi ngủ, bởi vậy trong thời gian này anh ấy đều gắng gượng cố không thϊếp ngủ.

Tiếng nói chuyện bên tai dần mơ hồ, buồn ngủ kéo đến, Diêu Mộ chống đỡ không được khép mắt lại.

Trong lúc ngủ mơ, chân mày của Diêu Mộ dần cau lại.

. . .

Lâm Uyển Ương mở mắt ra, không thích hợp!

Cô vươn một tay ra vịn rào chắn rồi cả người nhảy xuống dưới.

Mấy người đang đánh bài đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Uyển Ương, chưa kịp phản ứng đối phương làm ra động tác độ khó cao, bọn họ chợt thấy Lâm Uyển Ương tiến lên túm lấy cổ tay Diêu Mộ đang nằm trên giường.

Sau đó cô thô bạo túm đối phương lên.

Vẻ mặt Hà Giai Giai khϊếp sợ lớn tiếng hỏi: “Cô làm gì vậy? Cô bị điên à?”

Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi vài người nói chuyện chọc giận người ta, nên bây giờ cô gái này leo xuống muốn gây sự?

Châu Thiên nói: “Cô gì ơi, có gì hãy từ từ nói, xin đừng bạo lực.”

Diêu Mộ bị kéo ngồi dậy chợt mở bừng mắt ra.

Lâm Uyển Ương áp sát anh ấy, hỏi: “Gần đây anh luôn ngủ không ngon.”

Diêu Mộ ngẩn ra một chút, gật đầu: “Đúng rồi.”

Khoan, sao người này biết vậy?

Diêu Mộ hít sâu, anh ấy vừa thoát khỏi trạng thái khó chịu lúc nãy, thứ đè nặng lên người trong giấc mơ đột nhiên biến mất.

Ánh mắt của Lâm Uyển Ương dừng lại ở cánh tay phải của đối phương, cô tìm được mấu chốt, là nơi này quanh quẩn khói đen nên mới hấp dẫn vài thứ kia.

Vừa rồi thứ kia đã đi, ước chừng là hồn ma lang thang gần đây.

Trên cánh tay phải của Diêu Mộ có hình xăm, xem đồ ăn thì là kiểu chữ ít được biết đến.

Lâm Uyển Ương buông tay ra, lại hỏi:

“Anh hãy nhớ lại có phải từ sau khi xăm hình thì bắt đầu có gì không ổn?”

Được người ta nhắc nhở, Diêu Mộ phản ứng lại, đúng là từ khi ra tiệm xăm hình mới bắt đầu có gì đó không ổn!

Đúng rồi, trước khi anh ấy đi du lịch đã thấy bắt đầu khó chịu, tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, căn bản không phải lạ nước lạ cái!

Hơn nữa Diêu Mộ là loại người không giữ điều gì làm nặng lòng, bình thường có thể ngủ một giấc tới sáng.

Được người vạch ra, Diêu Mộ cảm thấy ớn lạnh, cũng phát hiện tuyệt đối có vấn đề!

Diêu Mộ hỏi: “Hình xăm này có gì không ổn sao?”