Chương 7

Bên cạnh có người hỏi:

“Diêu Mộ, rốt cuộc cậu bị sao thế?”

Diêu Mộ đáp:

“Tôi cũng không biết nữa, cảm giác có người luôn nhìn tôi.”

Hà Giai Giai nói:

"Điều này không thể nào, cậu luôn nghỉ ngơi trong khách sạn, ở một mình trong phòng, làm gì có ai theo dõi cậu được.”

Lâm Uyển Ương mỉm cười: "Ai nói cho các người là kẻ nhìn chăm chú vào anh ta thì phải là con người?”

Lâm Uyển Ương xong câu này, xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Diêu Mộ có chút hoảng sợ, mấy người khác ngây ra.

Nhiệt độ trong toa tàu dường như đột nhiên hạ thấp mấy độ.

Lâm Uyển Ương không hiểu ý tứ của hình xăm đó nhưng mơ hồ có thể đoán được, hẳn là ký hiệu có thể hấp dẫn quỷ hồn ở xung quanh.

Người này ban đầu là tinh thần có vấn đề, thời gian lâu sẽ hoàn toàn mất tâm trí, nếu gặp lệ quỷ e rằng tính khó giữ được tánh mạng.

Nhưng hiện tại có bùa hộ mệnh, vài thứ kia không dám gần thân, anh ấy chỉ cần xóa hình xăm là không đáng lo.

Khai trương bán được một lá bùa, Lâm Uyển Ương chuẩn bị ngủ tiếp.

Thấy cô leo lên giường, có người lại hỏi:

“Cô rốt cuộc là loại người nào?”

Sự tình hôm nay khác biệt quá lớn với nhận tri của bọn họ cho tới nay.

Lâm Uyển Ương đáp lại:

“Tôi hả? Tôi là tàn dư của xã hội phong kiến, người thừa kế của bã truyền thống.”

Đây là đánh giá của mấy vị này dành cho cô.

Nhóm bạn:

“. . .”

. . .

Xe lửa đến trạm, Lâm Uyển Ương cõng balo đi ra.

Cô đứng ở cửa ra nhìn quanh, bên kia nói sẽ có người đến trạm ga đón cô.

Lần đầu Lâm Uyển Ương đến nơi này, không rõ ràng trạng huống gì, không thể phân biệt đường và phương hướng.

Sắc trời đã tối xuống, đèn đuốc xung quanh lập lòe, so với thị trấn nhỏ xa xôi thì nơi này giống như một thế giới khác.

Lâm Uyển Ương từ chối hai ông chủ nhiệt tình kéo khách về chỗ mình ở, quay đầu lại bất chợt nhìn thấy tên của cô.

Một đứa nhỏ giơ cao bảng giấy, trên bảng viết ‘Lâm Uông Dương’.

Hôm qua Lâm Uyển Ương có nói tên của mình trong điện thoại, tuy xem cái tên trên biển có hơi khác, nhưng chắc đúng là tìm cô nhỉ?

Ít nhất phát âm của hai cái tên này na ná nhau nhỉ?

Nhưng tại sao họ để một bé trai đến đón cô chứ?

Con nít buổi tối ở trong ga xe lửa ồn ào này thì nguy hiểm biết bao, chẳng lẽ môn phái không có người khác sao?

Lâm Uyển Ương ôm một bụng nghi hoặc đi hướng cậu bé kia.

Dương Bảo Tâm vươn cổ nhìn ra xa, sáng nay trước khi sư huynh rời đi, đã ném tấm bảng viết sẵn tên cho cậu.

Bảo cậu cầm tấm biển này, tám giờ tối đến nhà ga đón người.

Nói đối phương nhìn thấy tấm bảng, sẽ tự động tới gần.

Dương Bảo Tâm rất phấn khích, chưởng môn nhân rốt cuộc đã tới!

Có chưởng môn rồi, cậu và sư huynh cũng có chỗ dựa, đối phương nhất định sẽ dẫn dắt bọn họ trùng chấn môn phái!

Đã qua lâu như vậy, vốn Dương Bảo Tâm cũng không ôm hy vọng nữa, cảm thấy đối phương ghét bỏ môn phái quá nhỏ quá nghèo không chịu đến, vốn còn rất hụt hẫng.