Chương 11

Cho đến nay, đầu mối duy nhất là cuộc nói chuyện giữa Hướng Vi và Cao Minh bên hồ Tình Nhân bị bốn người cùng phòng ngủ bắt gặp, hơn nữa không rõ nội dung của cuộc nói chuyện.

Trong ấn tượng của một số cô gái trong khoa tiếng Anh thì Hướng Vi vừa đẹp vừa lạnh lùng cao ngạo, nói chuyện với con gái nhiều hơn, bình thường cô ta ít khi nói chuyện với con trai, càng miễn bàn có bạn trai.

Nhắc đến Cao Minh thì không thấy giữa anh ta và Hướng Vi có tiếp xúc gì.

Ngược lại bạn cùng phòng của Hướng Vi là Vương Thanh Thanh hình như học chung trường cấp 3 với Cao Minh, hai người thi chung một trường đại học. Nhưng Vương Thanh Thanh và Cao Minh thường ngày cũng không tiếp xúc gì, có vẻ xa lạ.

Biết được quan hệ giữa hai người là học chung trường cấp 3 là vì Hách Viện Viện vô tình phát hiện từ tấm hình tốt nghiệp trường cấp 3 của Vương Thanh Thanh.

Ngoài ra không có manh mối nào khác.

Liên tục vài ngày tay trắng trở về, hơn nữa lúc Hách Viện Viện lén hỏi thăm Vương Thanh Thanh thì phát hiện cô ta rất cảnh giác với việc này, không muốn đề cập nhiều.

Tuy Hách Viện Viện hóng chuyện nhưng không phải tay săn tin, không tra ra cái gì thì dần bỏ cuộc, chuyển sự chú ý sang câu chuyện thú vị mập mờ mông lung giữa một cặp đôi trong lớp.

Điều khiến Cố Khanh không ngờ rằng là . . .

Có chuyện trùng hợp như vậy.

Mấy ngày sau khi Hách Viện Viện tuyên bố từ bỏ điều tra.

Cố Khanh và Hách Viện Viện trên đường đi về ký túc xá thì lại nhìn thấy có người cãi nhau bên hồ Tình Nhân.

Lần này hai người cách gần hơn, nên khi phát hiện thì có thể nghe được tiếng khắc khẩu bên hồ.

“Cậu có biết Vương Thanh Thanh đã đi đâu không? Dường như cậu ấy mất tích rồi.”

Người nói là Hướng Vi, vẻ mặt có chút sốt ruột.

Cao Minh mơ hồ còn chưa phản ứng lại: “Hả? Vương Thanh Thanh mất tích?”

Hướng Vi thấy bộ dạng mù tịt của Cao Minh thì nhíu mày nói: “Cậu không cần giả vờ nữa, mấy ngày hôm trước cậu tỏ tình với tôi, sau khi tôi từ chối cậu liền nói cho Vương Thanh Thanh biết chuyện, cậu ấy bảo muốn tìm cậu hỏi cho rõ.”

“. . . Hướng Vi, cậu từ chối tôi, nhưng tôi và Vương Thanh Thanh thật sự không có quan hệ gì, cậu không thể nói bậy! Hơn nữa tôi cũng không biết cô ấy đi đâu, dù cậu hỏi tôi thì tôi đâu có cách nào!” Cao Minh lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, vẫn giữ hình tượng nam thần của khoa dịu dàng ấm áp.

Phía sau cây cối, Hách Viện Viện và Cố Khanh đều bịt miệng.

Không ngờ suy đoán lúc trước của Thẩm Thần là chính xác, Cao Minh thật sự chỉ tương tư đơn phương.

Rõ ràng Hướng Vi không thích hình tượng chàng trai ấm áp của Cao Minh, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của cô ta không hề dao động chút nào.

“Cậu ấy nói với tôi rằng cậu là bạn trai của cậu ấy, bây giờ Thanh Thanh bị mất tích thì cậu đương nhiên là người tình bị nghi lớn nhất.”

“Cô ấy nói sao thì cậu nghe vậy à? Tôi và cô ấy chỉ là bạn học chung trường trung học bình thường, cô ấy bị chứng vọng tưởng, cậu hiểu không? Cậu có bao giờ thấy tôi ở cùng cô ấy chưa?”

Lúc Cao Minh nghe Hướng Vi nói là Vương Thanh Thanh thừa nhận hai người là bạn trai bạn gái thì tái mặt, lập tức phủ nhận.

Hướng Vi do dự, đúng là trừ nghe Vương Thanh Thanh nói một lần trong lúc khẩn cấp ra thì bình thường cô ta không thấy hai người ở chung.

Nhưng Hướng Vi vẫn nói: “Tóm lại mặc kệ thế nào thì Vương Thanh Thanh đã mất tích hai ngày, tôi làm đồng học khẳng định là phải báo cảnh sát."