Chương 14

Chờ lần sau hỏi thăm phỏng chừng sẽ nghe được tin Vương Thanh Thanh xin nghỉ học.

Nhưng mà . . .

Xem bộ dạng của Vương Thanh Thanh và cô ta bám theo Cao Minh không rời, căn cứ tư liệu Cố Khanh điều tra được trên mạng thì cái chết của Vương Thanh Thanh rõ ràng có quan hệ với Cao Minh, hơn nữa hẳn là chết chìm chứ không phải mất tích.

Vậy tại sao đời trước cô nhớ là Cao Minh vẫn thuận lợi tốt nghiệp? Là không tìm được xác của Vương Thanh Thanh nên xử lý theo hướng mất tích sao?

Đang lúc Cố Khanh suy nghĩ thì dưới lầu lại lại vang lên một trận ồn ào.

Hướng Vi đi theo hai người hẳn là cảnh sát thường mặc phục mà Hách Viện Viện nói đi ra ký túc xá, đi hướng ký túc xá nam.

Tình huống này là . . .?

Trần Nhất Khả nói: "Đi! Chúng ta cũng đi nhìn xem."

Nếu không biết xảy ra chuyện gì thì đành thôi, nhưng bọn họ biết Vương Thanh Thanh mất tích thì phải tìm hiểu rõ ràng.

Thế là, bốn người cùng nhau đi hướng ký túc xá nam.

Dưới lầu ký túc xá nam.

Cao Minh nhanh chóng đi xuống, cùng Hướng Vi nhìn nhau một cái rồi chuyển sang hướng khác, anh ta gật đầu với hai cảnh sát mặc thường phục. Tiếp đó bốn người đi hướng phòng hiệu trưởng.

Xem ra tin Vương Thanh Thanh mất tích tám chín phần mười là Hướng Vi báo án, phỏng chừng bên trường học chưa biết gì.

Thấy bọn họ đều đi phòng hiệu trưởng, ước chừng không thể nghe ngóng tình huống gì, Hách Viện Viện thất vọng giậm chân, chuyển sang nhìn nhóm người Cố Khanh, trong mắt đượm nỗi lo: “Mấy cậu nói xem Vương Thanh Thanh sẽ không sao chứ?"

Hách Viện Viện mấy ngày gần đây luôn không tự chủ được lật xem Moment của Vương Thanh Thanh, nhưng không có bài đăng nào mới, khiến cô ấy có linh cảm không may.

Trần Nhất Khả cũng cau mày: “Phỏng chừng xảy ra chuyện gì thật rồi, nếu không thì không thể nào trực tiếp kêu cảnh sát đến.”

Cố Khanh im lặng không nói, cô nhìn quỷ hồn của Vương Thanh Thanh tỏa khói đen dày hơn hai ngày trước vẫn bám trên vai Cao Minh.

Sắc mặt của Cao Minh rất kém, Vương Thanh Thanh luôn theo bên cạnh khiến âm khí quanh người anh ta tăng thêm rất nhiều.

Trong một thoáng Cố Khanh dường như nhìn thấy con mắt tối om của Vương Thanh Thanh nhìn thoáng qua mình.

Ký túc xá buổi tối, bốn người đều ngủ say trên giường.

Mùa hè ngột ngạt, dự báo thời tiết nói tối hôm nay có đợt mưa sấm. Không lâu sau chợt nghe mấy tiếng sấm nổ, tiếp đó là tiếng mưa rào rào.

Giấc ngủ của Cố Khanh nông, bị tiếng sấm đánh thức, cô mơ màng không mở mắt ra được.

Cố Khanh nghe có tiếng tí tách dường như từ cửa chậm rãi đến gần chỗ mình.

Một luồng khí mát lạnh mang theo hơi nước ẩm ướt từ từ đến gần.

Cô từng cảm thụ hơi thở này rồi, đến từ ma da Vương Thanh Thanh bám trên người Cao Minh.

Ý thức được phát sinh cái gì, Cố Khanh lấy chăn mỏng quấn người mình, giả vờ còn đang ngủ, không dám nhúc nhích. Nhưng sự thực là Cố Khanh quấn chăn giống như tằm cưng đang không tự chủ được run cầm cập.

Một bàn tay.

Một bàn tay trắng bệch, bị nước ngâm sưng phù, mang theo từng lũ khói đen chậm thật chậm vươn tới.

Nó muốn nắm lấy cổ tay lộ ra ngoài chăn của Cố Khanh.

Cố Khanh nhắm chặt mắt, giả vờ không biết gì cả, lòng thầm đọc tên các vị thần, hy vọng bọn họ phù hộ chính mình.

Bàn tay duỗi tới sắp chạm vào Cố Khanh, cô có thể ngửi được mùi tanh của nước và mùi thối rữa, nhưng dù vậy cô không dám nhúc nhích một ly.

Khoảnh khắc sắp bị chạm vào.

Xoẹt xoẹt xoẹt!