Chương 12: Da mặt dày

Tề Ngọc nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn ta, nhất thời không nói gì.

Nếu là một thái y khác, bất kể tư bao nhiêu tuổi, đều sẽ mềm nhũn dưới cái nhìn chăm chú như vậy.

Tuy nhiên, Đàm Thanh Nghiêm chỉ đứng trầm mặc hoặc thậm chí là im lặng, giống như một cây thông xanh.

Một lúc sau, Tề Ngọc mới bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, "Ta hiểu rồi, Đàm thái y, ngươi có thể về."

“Vâng.”

*

Tứ hoàng tử thật sự không ngờ, da mặt của người nào đó có thể dày đến mức này.

Y nhìn Tề Ngọc đó ra vẻ đạo mạo, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Tứ hoàng tử trong mắt cơ hồ không hề che giấu sự chán ghét giống như một mũi tên nhọn, phá vỡ lớp phòng bị của Tề Ngọc đâm xuyên qua trái tim của hắn, nhưng trên mặt y vẫn cứ duy trì nụ cười ôn hòa .

“Nghe lời, phần da bên trong đùi của đệ bị trầy, ca ca giúp đệ bôi thuốc.”

Tứ hoàng tử ban đầu còn không sai, vừa nghe thấy hắn nói như vậy liền dâng lên cảm giác đau rát.

Y cắn răng: “Ta tự làm được.”

“Mặt sau cũng cũng bị trầy, đệ với không đến.”

“...”

Tứ hoàng tử cảm thấy nói mình còn nói chuyện với tên khốn kiếp này, có thể tức giận đến mức chửi thẳng đến liệt tổ liệt tông của hoàng triều Tề thị.

Y kéo tấm màn trước lại, ôm chăn lăn vào nơi sâu nhất trong giường, nhắm mắt lại không chịu nhúc nhích.

Nhắm mắt làm ngơ!

Tề Ngọc thấy y có dáng vẻ tùy hứng như tiểu hài tử, thở dài, đi qua vén tấm màn trướng lên chui vào trong.

Bôi thuốc là quá trình rất gian nan, Tứ hoàng tử không động thì thôi, động cái liền đau không chịu nổi, Tề Ngọc không để ý tới y còn muốn giương nanh múa vuốt mà đi đánh đối phương.

Tề Ngọc mặc kệ cho y đánh, chỉ lột quần y xuống, dùng hai chân chế trụ y lại. Rồi sau đó thật cẩn thận mà bỏ thuốc vào lòng bàn tay mềm mại, từng chút từng chút bôi lên những chỗ sưng đỏ.

Tứ hoàng tử nhìn từ đùi một đường lan tràn đến mắt cá chân loang lổ vệt đỏ, đột nhiên nhớ tới cái gì, không dám tin tưởng mà nhìn về phía Tề Ngọc: “Mấy ngày trước đây ta còn cho rằng bị muỗi đốt…”

Tề Ngọc ngẩng đầu, trong mắt là tìиɧ ɖu͙© và du͙© vọиɠ xen lẫn nhau, như đang quyến rũ phàm nhân sa đọa hồng trần.

“Là ta.”

Tứ hoàng tử bị hắn nhìn đến nói không nên lời lời nói, rõ ràng trên mặt Tề Ngọc vẫn còn treo nụ cười nhất quán, nhưng không hiểu sao y lại sợ hãi.

Nghe nói phi tử bên trong lãnh cung, mười người thì có chín người trở nên ngây dại, chẳng lẽ Tề Ngọc cũng bị điên rồi sao?

Tứ hoàng tử trong lòng bất an lại khó chịu.

Dựa vào cái gì phụ hoàng đều không nghe y biện giải, không chút do dự liền cấm túc y? Dựa vào cái gì y đường đường một cái hoàng tử sau khi bị cấm túc còn phải chịu nỗi bực bội khinh nhục này?

Nói thêm một chút, làm sao y có thể kể chuyện này ra được? Sợ là chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng.

Chờ Tề Ngọc bôi thuốc xong, vừa định hỏi vì sao Tứ hoàng tử lại đột nhiên an phận như thế. Hắn không ngờ Tứ hoàng tử đang cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tí tách.

Tề Ngọc hô hấp cứng lại, chỉ cảm thấy chính mình bị xé thành hai mảnh lúc đang sống sờ sờ.

Một nửa không ngừng chất vấn có phải mình đang hối hận hay không, vậy mà có thể khiến cho mọi chuyện đi đến bước đường này. Một nửa kia dươиɠ ѵậŧ sưng to, chìm nổi trong biển dục.

Hắn thế mà lại cứng.

Trong tay còn thừa nửa hộp thuốc bôi thẳng tắp rơi xuống quần áo, rồi sau đó theo giường nhanh như chớp quay cuồng rơi trên mặt đất.

Vải dệt trắng nhiễm một vết bẩn to màu vàng lớn, nhìn qua liền có thể thấy được.

Tề Ngọc nhớ tới lời dặn dò của Đàm Thanh Nghiên, hít vào một hơi thật sâu.

“Đừng khóc, nếu đệ tức giận thì chỉ cần đánh ta một trận là được, như thế nào cũng đều được, ta tuyệt đối không đánh trả.”

Tứ hoàng tử khịt mũi, oán hận nói: “Như thế nào cũng được? Ta bắt huynh đi ra cửa đại điện quỳ một ngày một đêm huynh cũng đi quỳ sao?”

Tề Ngọc không chút do dự: “Được, ta đi quỳ.”

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

“Huynh quay lại cho ta!” Tứ hoàng tử thấy hắn đi dứt khoát như thế, đột nhiên càng tức giận, “Huynh đừng cho là ta không biết! Huynh ước gì lấy chuyện này để cho tất cả mọi người bên ngoài đều biết, ta không màng đến trưởng ấu tôn ti ức hϊếp với huynh đúng không?”

Tề Ngọc há miệng thở dốc, không biện giải.

Tiểu Tứ không tin hắn, hắn nói nhiều đến mấy cũng là phí lời, chỉ tổ làm Tiểu Tứ không thoải mái thôi.

Tứ hoàng tử thấy bộ dáng này của hắn, còn tưởng rằng chính mình đoán trúng.

Thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, y cười lạnh một tiếng, đột nhiên cầm lấy chung trà bên mép giường lên ném ra ngoài.

“Bang” đến một tiếng, chung trà vỡ thành nhiều mảnh, trên mặt đất một mảnh hỗn độn.

Cái ném này Tứ hoàng tử dùng toàn lực, Tề Ngọc không tránh không né, cứ vậy mà đón lấy.

Chất lỏng ấm áp sền sệt từ vết rách trên trào ra, uốn lượn chảy xuống rơi vào đôi mắt Tề Ngọc.

Một mảnh huyết sắc mông lung, Tiểu Tứ kéo màn giường xuống, ngăn cách tầm mắt của hắn.

“Cút đi, mấy ngày tới ta không muốn nghĩ đến huynh.”