Chương 47

Bùi Tần Tần nhìn gã đàn ông đeo kính mở cửa xe xuống, trong lòng đối với hình tượng Tráng Tráng có chút vỡ mộng.

Tráng Tráng của cô vẫn còn là một đứa trẻ! Không thể giống như Tráng Tráng của gã này!

Gã đàn ông đeo kính không dám lập tức dựa vào quá gần, đứng ở cách ba thước vươn tay hướng về phía Bùi Tần Tần.

Bùi Tần Tần: "??" Anh đặc biệt muốn vật tư liền đi lấy vật tư, anh phóng hỏa về phía tôi làm gì!!

[Miên Miên tát anh ta! Đừng để anh ta thả dị năng ra!! ]

Miên Miên không có phản ứng.

Bùi Tần Tần tuyệt vọng nói: [Miên Miên đừng tát anh ta, để cho anh ta thả dị năng ra.]

Tiếng lòng hạ xuống, cỏ đuôi chó phân ra một chiếc lá kéo dài "ba" đánh ngã gã đàn ông đeo kính, sau đó thu hồi lại lẳng lặng khoác lên thắt lưng Bùi Tần Tần, giống như một cái ghế an toàn bảo vệ trẻ em.

Tâm tình Bùi Tần Tần thật sự là thăng trầm, lúc này cách Tần Xuyên trở về còn có ba phút!

"Mẹ kiếp." Gã đàn ông đeo kính từ trên mặt đất đứng lên đỡ hai mắt bị đánh phù: “Tốc độ nó đánh tao thật nhanh."

"Thật vô dụng." Người đàn ông lái xe cùng hai người khác đều xuống, Bùi Tần Tần thấy dị năng lưu chuyển trong tay bọn họ, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Nước, lửa, đất, gió.

Bốn người đều là người dị năng.

Hệ hỏa khắc hệ mộc cộng thêm gió trợ lực cùng với thổ phá hư, đây là tổ hợp khắc tinh của giới thực vật, Miên Miên bị đánh trúng là xong!

[Miên Miên biến thành lớn đừng nhúc nhích!] Mi nên đào tẩu nhanh một chút!

Bọn họ đối với cô không có hứng thú, chính là cảm thấy hứng thú cũng không phải là hứng thú gϊếŧ chết, Tần Xuyên lập tức sẽ trở về, cô có thể nắm chắc kéo dài đến khi anh trở về!

Nhưng Miên Miên cảm nhận được uy hϊếp mệnh lệnh ngược cũng không nghe, giống như là bị chọc giận, mạnh mẽ nở rộ hoa nhỏ hình bầu dục trên đỉnh đầu, đem tiểu lắc từ hình sâu bướm trở thành hình tròn lớn, mặt cầu tất cả đều là vô số lông cứng mà mảnh như mũi kim, đang đồng loạt phát ra hàn quang hướng về phía kẻ thù, phảng phất một giây sau sẽ toàn bộ phóng ra.

Bùi Tần Tần ngẩng đầu nhìn hoa nhỏ Miên Miên, gian nan nuốt tiếng.

May mắn lúc cô bị quấn mắt cá chân không thật sự cầm đao chặt nó, mẹ nó cũng biết đánh a.

Cùng lúc đó, cây rau có treo thịt trên cuống Tráng Tráng từ phía sau bốn người xuất hiện, Tần Xuyên cầm trứng gà từ ngã ba đi ra —— thấy tình huống trước mắt đều dừng bước.

Ba đường bị phong bế, mưa gió sắp tới.

Bùi Tần Tần hữu hảo cười cười với bọn họ.

Ngại quá, sáu phút đã trôi qua, các anh không thể đi thoát!

Còn có nhóm của chúng tôi thật sự không có câu cá chấp pháp, đây hết thảy đều là trùng hợp, mong các anh phải tin tưởng chúng tôi.

Tần Xuyên giương mắt nhìn thực vật dị biến bảo vệ Bùi Tần Tần trước người, sau khi xác định nó không có ý công kích đối với Bùi Tần Tần, mới nhìn về phía một hàng gương mặt mới.

“Siêu ca! Bọn họ quả nhiên là đang câu cá chấp pháp!!"

"Cái đồ ăn bộ dạng giống đồ ăn này lại là thứ quỷ quái gì a!"

Gã đàn ông đeo kính và một tên Tiểu Hoàng Mao khác mỗi người một câu, so với hai người đàn ông khác thì hoảng loạn hơn. Không biết nên phòng ngự công kích trước mắt tốt hay là nên phòng ngự sau lưng với cây rau cùng người thanh niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh mới.

[Tất cả đều là bại hoại!]

Tráng Tráng quét một chiếc lá đẩy bọn họ về phía vị trí Tần Xuyên, Tần Xuyên lắc mình tránh đi, nhấc chân đá bốn người vừa rơi xuống đất trở về.

Lá cây của Tráng Tráng làm nhiều việc cùng một lúc, lại quạt bọn họ trở về, nhưng Tần Xuyên đã không chơi với nó nữa.

Anh cầm trứng gà đi về phía Bùi Tần Tần, hoa nhỏ Miên Miên lập tức mở ra hướng về phía anh, làm đủ tư thái công kích.

Chỉ cần anh tiến thêm một bước, kim nhỏ kia sẽ đâm anh thành cái sàng.

Bùi Tần Tần vội vàng nói: "Miên Miên mau công kích anh ấy!"

Tần Xuyên: "...??" Tấn công, tôi? Cô, cô chắc chứ?

Bùi Tần Tần cảm giác thế công Miên Miên dừng lại, thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh trai, nó là cỏ đuôi chó vừa mới được giục sinh. Nó gọi là Miên Miên, còn không biết nói chuyện, thích nghe mệnh lệnh ngược, bất quá có đôi khi mệnh lệnh ngược cũng không tốt lắm. Anh trước tiên rời khỏi phạm vi công kích của nó, em đến thử xem có thể để cho nó giải trừ trạng thái công kích hay không."

Tuy rằng Tần Xuyên không rõ vì sao thực vật dị biến cô giục sinh lại thích nghe mệnh lệnh ngược lại, nhưng vẫn nghe lời cô, lui về phía sau ra khỏi phạm vi công kích Miên Miên.

Bùi Tần Tần gật đầu, vừa định cùng Miên Miên giao tiếp, Tráng Tráng liền một chiếc lá quạt tới đánh vào trên thân của Miên Miên.

[Mau buông chủ nhân của ta ra!]

[Đánh mi! ]

[Ta đánh mi!]

Miên Miên bị nó đánh cho thân thể gập lại, hoa nhỏ quả cầu trên đầu chuyển hướng về phía Tráng Tráng, không nói hai lời liền bắn Tráng Tráng một thân gai.

Tráng Tráng không có kinh nghiệm đối chiến ăn đầy thương tổn của Miên Miên, lại miệng cứng rắn hô: [Ngao —— Tráng Tráng không đau! ]

[Tráng Tráng một chút cũng không đau! ]

Bùi Tần Tần: "...” Tráng Tráng mi rõ ràng rất đau.

Tráng Tráng đem thịt chuột đồng trên người ném xuống, giương lá cây điên cuồng phát ra vọt tới trước mặt Miên Miên!

[Đánh chết mi! Đánh chết mi!]

Miên Miên cũng phân ra lá cây cùng nó đánh nhau, bốn phiến lá cây "lả tả", kình phong không ngừng thổi qua khuôn mặt Bùi Tần Tần.

Đây không phải là hai cây thực vật đang chiến đấu, đây là hai con mèo đang PK đi! Cái loại giơ chân trước lên bắt lấy nhau này!

Tần Xuyên nhìn thấy một sợi tóc của Bùi Tần Tần bị chúng cắt đứt, lông mày run lên, yên lặng rút đao trong nháy mắt chém hết bốn lá cây, lãnh khốc vô tình nói: "Muốn đánh nhau thì ra xa một chút." Nếu không một đao tiếp theo sẽ chém vào người các tụi mày.

Tráng Tráng cùng Miên Miên cứng đờ tại chỗ như cột đèn, bị Tần Xuyên ẩn dụ sợ tới mức không thể động đậy.

Tần Xuyên mặc kệ chúng nó, đưa tay kéo lá cây trên người Bùi Tần Tần, kéo cô đến bên cạnh mình kiểm tra trên dưới, xác định cô không bị thương mới thu đao về không gian.