Chương 49

[Tại sao nó không hiểu những gì chúng ta nói?]

Bùi Tần Tần: "... Mi cũng không biết a, có khả năng vừa mới lớn lên lại bị mi đánh một trận, đánh choáng váng đi."

[À rống rống rống rống]

Bùi Tần Tần không nhịn được cười té xuống đất: “Sao mi lại cười thành bộ dạng như vậy! Mi không ngoan, sau này không có ta thì không nên tùy tiện động thủ được không?"

Tráng Tráng gật đầu.

Bùi Tần Tần lần lượt sờ lá cây chúng nó một chút, đứng dậy chạy về phía Tần Xuyên nói: "Anh trai, anh đói bụng chưa? Chúng ta nấu cơm tối đi!"

Tráng Tráng im lặng hướng về phía Miên Miên, thần khí run rẩy lá cây, trước mặt Miên Miên, đem jiojio từ trong đất rút ra chia làm hai luồng, bắt chước tư thế đi bộ của con người, vui vẻ đi theo phía sau Bùi Tần Tần.

Nó tự mình chạy thì thôi, còn không quên quay đầu trêu chọc Miên Miên đang ngơ ngác bất động nói: [Ngốc nghếch] [Ngốc nghếch] [Mi là đại ngốc nghếch.]

Vừa dứt lời, dưới chân Tráng Tráng sụp đổ một cái, tựa như bị thứ gì đó kéo xuống.

Bùi Tần Tần như có cảm giác quay đầu lại, phát hiện phía sau cũng không có thân ảnh Tráng Tráng, lại ngẩng đầu nhìn, Tráng Tráng cùng Miên Miên đều không thấy đâu.

Quả nhiên vẫn thích tự do đi, nơi nào có bùn đất, nơi đó chính là thiên đường của chúng nó.

Thật tốt!

"Anh trai!" Bùi Tần Tần cầm nước chạy đến bên cạnh Tần Xuyên nói: "Anh đang nhìn cái gì vậy?"

Tần Xuyên nhìn thấy phạm vi của bãi đất trống, anh muốn dọn nhà ra ngoài sinh sống. Nhưng đất không đủ rộng, địa thế cũng không quá bằng phẳng, đêm nay vẫn chỉ có thể ngủ lều trại.

Bùi Tần Tần nghe xong ý tưởng của anh tỏ vẻ rất da trâu.

Trong quá khứ có phim khoa học viễn tưởng lang thang địa cầu, bây giờ có một phiên bản thực tế của ngôi nhà lang thang.

"Chờ chúng ta tìm được chỗ hoàn cảnh tốt rồi mới dọn nhà ra ngoài đi, hiện tại không vội. Em vừa nãy mới dùng ánh hoàng hôn chiếu vào trứng gà, trứng gà anh lấy về có bóng của phôi thai, nên có thể nở gà con! Ngày mai em sẽ làm một cái l*иg ấp trứng, chỉ cần chú ý chênh lệch nhiệt độ buổi sáng và buổi tối, nhiệt độ ổn định từ 37,2-38 độ C, khoảng 20 ngày là có thể nở."

Tần Xuyên gật đầu, nhìn phía sau cô, hỏi: "Hai con kia đâu?" Lại chạy đi đâu rồi? Nếu trở lại bị thực vật đen làm ô nhiễm, anh sẽ vặt sạch đầu của chúng nó.

Bùi Tần Tần quay đầu nhìn về phía vị trí trước đó của chúng nó nói: "Em để cho chúng nó đi chơi, hẳn là ở gần đây đi, Tráng Tráng hiện tại rất ngoan sẽ không cách em quá xa. Nói về Miên Miên, nó so với Tráng Tráng còn dính em hơn, khẳng định cũng sẽ không đi xa."

Chúng nó không có đi xa, chúng nó là đang ‘tương thân tương ái’ dưới chân của cô.

Tần Xuyên ngưng thần nhận thấy được một ít động tĩnh, rũ mắt nhìn về phía chân Bùi Tần Tần.

Bùi Tần Tần cũng cúi đầu: "??"

"Chân em làm sao?"

Tần Xuyên kéo Bùi Tần Tần đi nói: "Không có việc gì." Trong thực chiến, không cần quấy rầy, kẻ tám lạng người nửa cân, đứa nào cũng đánh không chết đứa nào.

Sau khi mặt trời lặn về tây, bóng tối mênh mông bao phủ đại địa.

Tần Xuyên bên này vừa mới thả lều trại ra, nương theo ánh đèn radio trong lều trại đốt lửa xong, bên đường cao tốc liền truyền đến tiếng động cơ quen tai.

Theo đèn xe xuất hiện, Bùi Tần Tần ở bên đống lửa dừng tay cắt rau, ngẩng đầu nhìn chiếc xe thể thao đi rồi lại quay lại dừng trên quốc lộ cách đó không xa.

Cửa xe mở ra, gã đàn ông đeo kính cao lớn mang theo một bao tải màu xanh, theo con đường đèn xe chiếu thẳng tắp chạy đến trước mặt bọn Tần Xuyên.

Vết bầm tím trên mặt gã còn chưa tiêu tan, trong lòng chột dạ đứng cách ba thước nói rõ ý đồ: "Anh trai, chị gái, đồ đạc của các người rơi lại, chúng tôi đi được nửa đường mới phát hiện, vừa phát hiện liền đưa về, tuyệt đối không tự tiện động tới!"

Bùi Tần Tần nhìn thấy bao tải mới nhớ tới, lúc ấy cô chỉ lo Tráng Tráng cùng Miên Miên, quên mất túi đồ ăn vặt.

Bất quá bọn họ đi đều đã đi còn đặc biệt đưa về... Không khỏi cũng quá sợ Tần Xuyên đi! Ngay từ đầu không phải là nhìn trúng túi đồ ăn vặt này mới xuống xe đánh Miên Miên sao?

Tần Xuyên thêm củi nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Tiền xe."

Gã đàn ông đeo kính mở to hai mắt, nghĩ rằng mình xuất hiện ảo giác.

Bùi Tần Tần thấy gã như vậy, nói càng trực tiếp: "Chính là ý tứ cho các anh đồ ăn, chúng tôi không phải đi xe thể thao của các anh sao? Đây là tiền xe, lấy đi đi, không sao đâu." Anh trai đều đã lên tiếng, trong không gian của anh ấy khẳng định còn có rất nhiều, cũng có thể là xách tới xách lui quá mệt mỏi, anh ấy không muốn lấy.

"Thật, thật sự cho chúng tôi sao?" Trong này chính là hơn mười cân bánh cay!

Gã đàn ông đeo kính nắm chặt bao tải không dám tin, bởi vì khẩu vị của bọn họ trở nên lớn hơn, rất nhiều thứ không đủ để ăn, cũng không được chọn, vì vậy thực phẩm trước đây được gọi là đồ ăn vặt đã trở thành kho báu lòng bàn tay. Bình thường thấy là muốn lấy mạng đi cướp, còn không nhất định cướp được, những người này cư nhiên có thể nói đưa liền đưa?!

Gã cũng không dám khinh thường Bùi Tần Tần bề ngoài vô hại, bởi vì ngay từ đầu cô ngồi xổm ở ven đường dã ngoại liền rất khả nghi, sau đó bọn họ phát hiện cô có thể khống chế hai gốc cỏ dị biến... Đó chính là cỏ dị biến a! Vậy mà đều nghe lời cô!

Cũng chính vì vậy, bọn họ mới chạy phải quay trở lại. Bởi vì người có thể khống chế cỏ dị biến hẳn là cũng có thể khống chế thực vật, bọn họ đi đâu cũng là cây xanh, nếu cầm đồ của bọn họ bị đuổi gϊếŧ, thật phải bị chơi xong.

Bùi Tần Tần lý giải tâm tình không thể tưởng tượng nổi của gã, hướng gã "suỵt" một tiếng: “Anh trai của tôi không kiên nhẫn lắm, tiếp tục hỏi các anh sẽ bị đánh a, đi nhanh đi."

Nhắc tới việc bị đánh, trên người gã đàn ông đeo kính càng thấy đau, có thể thấy được bọn họ thật sự đem vật tư đưa cho gã, mừng rỡ như điên lại mới lạ cúi đầu nói cảm ơn.