Chương 18

"Ahhhh, Lâm Lan, ngươi có đồng hồ a, mua lúc nào vậy? Có đắt không? Cái hồi Hạ Hoa Lan kết hôn mua đồng hồ, cô ta còn hận không thể khoe hết cho mọi người thấy, sao ngươi không có động tĩnh gì?" Hạ Hoa Lan là biểu tỷ của nữ chính Hạ Lan Anh, gả cho một công nhân trong nhà máy. Khi cô ta kết hôn, nhà trai mua cho cô một chiếc đồng hồ hiệu Thượng Hải, khiến những cô nương chưa lập gia đình trong thôn ghen tị.

Lời của Viên Kim Phượng thu hút rất nhiều sự chú ý.

"Thật a. Lâm Lan, ngươi mua đồng hồ đấy a."

"Nhìn không ra Lâm Lan rất có tiền a."

Mẹ Lâm cũng nghe thấy điều này, kéo con gái qua thấp giọng dò hỏi.

“Đây là Tần Chí Dương mua, nói là quà sính lễ cho con.” Giọng nói của Lâm Lan lớn hơn một chút, mọi người xung quanh đều nghe thấy được. Mọi ánh mắt đều tập trung vào Tần Chí Dương.

Lông mày của Tần Chí Dương hơi nhíu lại, nhưng anh vẫn đứng thẳng ở cửa.

“hắn có nhiều tiền như vậy?” Giọng của Mẹ Lâm càng thấp hơn, hai mắt bà phát sáng nhìn về phía Tần Chí Dương, còn xoay cô một phen, ra hiệu cho cô nói nhỏ chút.

“Đây là do gia đình biết con sắp kết hôn với Lâm Lan, nên cố ý gửi nó đến đây, làm sính lễ.” Tần Chí Dương trầm giọng nói.

Mẹ Lâm cũng nghe thấy, nháy mắt mặt mày hớn hở, còn tà tà liếc mắt một cái Lâm Lan, oán trách cô không nói cho bà biết chuyện lớn như vậy.

Lúc này, Lâm đại ca cũng mượn đèn pin về, mọi người lại coi đèn pin. Đây cũng là một món đồ quý hiếm, nó đã được con trai của chú Lưu ở quân doanh lấy được.



“cẩn thận, nếu mà hỏng chúng ta không có tiến đền đâu.” Lâm Thành vẻ mặt nghiêm túc.

"Đi thôi, đừng nhìn nữa. Lươn đi hết cả rồi." Có người hét lên.

Trên đường đi, Tần Chí Dương cùng Lâm Lan đi phía sau đám người. Lâm Lan đang suy nghĩ cách bắt lươn, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói bên cạnh.

“Cha mẹ anh không biết anh sắp kết hôn.” Tần Chí Dương không biết nên mở miệng giải thích như thế nào.

Lâm Lan lập tức nghĩ đến thuyết âm mưu giới hào môn (nhìn khí chất của Tần Chí Dương không giống với khí chất người bình thường có thể nuôi được), hài tử ôm sai, cải trắng nhỏ Tần Chí Dương chỉ có thể thay thế thiếu gia thật xuống nông thôn. Không đợi Lâm Lan bổ não xong, Tần Chí Dương liền mở miệng giải thích.

“Cha mẹ anh là giáo sư đại học, bất quá hiện tại đều bị hạ phóng*.” Tần Chí Dương nói, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.

*kiểu như là cái đoạn thời gian đấy mấy người kiểu này sẽ bị xếp vào tư bản, bị bắt đi cải tạo lao động. Sau này đất nước dần mở cửa mới được thả tự do...

Lâm Lan không ngờ lại là chuyện này, tiểu thuyết cũng không giới thiệu gia cảnh của nam thứ, cho nên cho tới bây giờ cô cũng không biết.

"Trước khi bị hạ phóng, cha anh thấy sự tình không ổn, nên đưa anh tới ở nhờ nhà bà con xa. Anh là thay thế con trai của bác xuống nông thôn." Tần Chí Dương nói ra, anh không biết Lâm Lan có vì biết được thân phận của mình mà nghi ngờ mình, nhưng anh tin tưởng Lâm Lan, tin tưởng cái ánh mắt đầy hy vọng của cô.

(hết chương)