Chương 26.1

Niệm Thất ngạc nhiên.

Nguyễn Khanh định gϊếŧ người sao? Không, anh ta sẽ không nói với Nguyễn Khanh công việc anh ta từng làm.

Nguyễn Khanh nói chính là: "Chúng ta nơi này gọi là giúp việc, chủ yếu là quét dọn, giặt quần áo, nấu nướng các loại, tôi có thể trả cho anh 3000 tệ một tháng, bao gồm tiền ăn ở."

Nguyễn Khanh trước đây đã từng có thuê người làm bán thời gian. Nhưng chưa tìm được người nào ưng ý, có người làm hỏng quần áo, có người dùng miếng cọ rửa để lau trực tiếp lên TV và màn hình hiển thị, có người làm sứt mẻ đồ sứ đắt tiền không thường dùng của cô. Tất cả các loại vấn đề. Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì Nguyễn Khanh không thích làm. Triệu Hạo có những thứ cô muốn ở cậu ta, vì vậy cậu ta mới làm, nhưng cậu ta lại cắm sừng cô, Nguyễn Khanh sẽ không tiếp tục làm điều đó.

Còn những người làm bán thời gian chỉ là một giao dịch một người trả tiền, một người trả công, vậy tại sao cô phải làm? Tự nhiên không vừa lòng liền đổi người. Khiến cô thường xuyên phải thay đổi giờ làm việc.

Hai ngày trước khi Niệm Thất đến, cô vừa sa thải người làm cũng chưa tìm được người mới. Sau khi giấu cổ nhân ở nhà, cô sợ bị người khác phát hiện nên tạm thời không tìm nữa. Vốn tưởng rằng sẽ chăm chỉ làm việc nhà hơn, không ngờ người cổ đại lại đức hạnh như vậy~ Tất nhiên cô có những ý tưởng khác. Kỳ thực, cô cũng cảm thấy nếu Niệm Thất tiếp tục tiêu tiền của cô, cô sẽ cảm giác như đang ăn bám. Cô từng nuôi Triệu Hạo, nên biết rằng đàn ông ăn bám trong thời gian dài thực sự sẽ ngày càng tệ hơn, giấc mộng chơi "nuôi" đã tỉnh, và mọi người luôn thích những người tự lập. Mà đối với Niệm Thất, đây cũng có thể là giai đoạn chuyển tiếp để anh ta thay đổi từ thế giới cũ sang thế giới mới.

3000 tệ không phải là quá nhiều, những dì giúp việc bình thường ở các thành phố lớn sẽ được trả từ sáu đến bảy ngàn tệ. Một thành phố nhỏ như Giang Thành thì khá hơn một chút, khoảng 4500 tệ. Nhưng sau này Niệm Thất rời xa cô, anh ta cũng không biết một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên không bằng ngay từ đầu định giá thấp cho anh ta, để sau này dù có chuyện gì xảy ra cũng không chênh lệch quá lớn. Sau khi xem xét tất cả các khía cạnh, Nguyễn Khanh cảm thấy đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Nhưng Niệm Thất, người rất ham kiếm tiền, suy nghĩ một lúc, vừa khuấy nồi canh, anh ta thẳng thừng từ chối: “Không, tôi được cô giúp đỡ, lẽ ra tôi phải làm gì đó để báo đáp, sao có thể nhận tiền của cô."

Anh ta cười, bưng canh cho cô: "Cô chỉ cần đưa tiền mua thức ăn cho tôi, việc nhà cứ giao cho tôi, cô cứ yên tâm làm việc của cô." Nụ cười này trong sáng và thoải mái, không chút oán hận khi làm việc nhà, thực sự khiến Nguyễn Khanh mê mẩn.

"Nhưng ... nếu anh làm việc, anh phải được trả tiền. Làm sao tôi có thể để anh làm việc không công." Nguyễn Khanh cảm thấy không được.

Nhưng Niệm Thất cảm thấy ổn. Nếu Nguyễn Khanh trả tiền cho anh ta để làm việc, mối quan hệ giữa hai người sẽ quá rõ ràng. Và điều anh ta muốn là không có sự phân biệt rõ ràng giữa hai người. Cô có ân giúp đỡ anh ta, anh ta đối với cô có tình cảm nên chăm sóc cô. Khi mọi thứ không rõ ràng, cho dù không giải quyết được vấn đề danh tính, anh ta vẫn có thể nói một câu hợp tình hợp lý: Đại ân không thể báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Tính toán nhỏ của Niệm Thất đang kêu “bùng bùng” trong lòng, nhưng đáng tiếc Nguyễn Khanh không nghe thấy.

Nguyễn Khanh thậm chí còn có chút vui mừng, thầm nghĩ Niệm Thất là người biết báo đáp ân tình của mình, đúng là cổ nhân có phong tục cổ xưa. Người cổ đại không nên quan tâm đến tiền bạc mà quan tâm đến tình yêu như thế này. Cô có thể đến gần hơn với những giấc mơ thời trung học của mình, thật thú vị khi bao nuôi một ngưởi cổ đại tài giỏi như vậy. Thức ăn rất ngon, cô phải thừa nhận rằng Niệm Thất thực sự có tài trong lĩnh vực này. Nguyễn Khanh đã suy nghĩ về việc khi anh ta có danh tính có nên gửi anh ta đến New Oriental học chính thức để thi lấy chứng chỉ hay không. Xét cho cùng, trong một xã hội pháp trị, nếu anh ta còn muốn cầm dao, anh ta chỉ có thể cầm dao làm bếp. Dù sao cũng là dao.

"À, Anh sao không có hỏi tôi?" Nguyễn Khanh không khỏi hỏi.

Niệm Thất nhướng mi: "Cái gì?"

“Hoàng thượng.” Nguyễn Khanh nghẹn ngào, “Sao không hỏi vì sao chúng tôi không có hoàng thượng?”

Vào đêm Niệm Thất xuyên không đến, Nguyễn Khanh đã nói thẳng với anh ta bằng câu "không có hoàng đế" và "nam nữ bình đẳng", nhưng cô không biết tại sao cho đến bây giờ, anh ta cũng không hỏi tại sao hay những gì đã xảy ra. Ngược lại, Nguyễn Khanh nghẹn muốn chết. Chẳng phải người xưa sẽ giống như sét trong mưa, rồi vung tay kêu trời “Trời sao không có mặt trời, nước làm sao không Vua ” hay sao?

Như vậy, Nguyễn Khanh mới có thể dạy cho anh ta những bài học mới, nói cho anh ta biết ý nghĩa của việc nhân dân làm chủ đất nước, và tính ưu việt của chế độ xã hội chủ nghĩa. Ai có thể nghĩ người cổ đại này lại kỳ quái nói: “ Liên quan gì đến tôi?"

"..."

Nguyễn Khanh, "Hả?"

Niệm Thất nói: "Không có thì không có, trời cũng đâu có sập đâu?" Nguyễn Khanh: "..."

Niệm Thất hờ hững nói: "Tôi đã sống nhiều năm, cũng chưa từng gặp qua hoàng thượng, hắn cũng chưa từng cho tôi một miếng cơm, một xu, cơm ăn trong miệng tôi, quần áo trên người tôi đều là tự kiếm được từng ngày."

Thế là treo cổ, gần như bị cho là “ đâm một nhát, đâm một nhát”.(Khúc này là nữ chính cứ tưởng sẽ khiến Nnam chính kinh ngạc vì sao đất nước lại không có vua ai dè nam chính chả kinh ngạc chút nào nên bả quê á)

."Cô ở đây, thức ăn của cô, tiền của cô mỗi ngày đều là làm việc kiếm được." Anh ta nói, "Vậy có hoàng đế thì sao mà, không có hoàng đế thì sao."

Nguyễn Khanh có chút đau răng: "Anh không giống như người cổ đại mà tôi nghĩ."

Anh ta làm sao có thể suy nghĩ thoáng như vậy, muốn nhìn người ta đập đầu vào đất à.

Niệm Thất thắc mắc, "Cô nghĩ người cổ đại sẽ như thế nào?"

Nguyễn Khanh nói: “Mọi người không phải đều tôn kính hoàng đế như mặt trời sao?”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi.” Niệm Thất nói: “Người dân không muốn trên đầu có hoàng đế, có hoàng đế thì phải nộp thuế cho hoàng đế.” Đôi khi tôi đi qua những ngọn núi, tôi thấy những thôn làng. Họ đều chạy trốn nộp thuế. Một số gia đình cùng nhau trốn lên núi. Họ đã không ra khỏi núi trong hơn một trăm năm, họ vẫn còn giữ những phong tục của triều đại trước. Không có hoàng đế, không có thu thuế, họ ở trong núi mở đất khai hoang, so với bên ngoài có ăn hơn nhiều."

Kỳ thật Nguyễn Khanh cũng không phải không biết những chuyện này, chỉ là cô đọc tiểu thuyết quá nhiều, cô thích xuyên không qua cổ đại để xem biểu cảm của nhiều người dân sau khi biết trên đời này thật sự có thể không có hoàng đế họ có cảm giác kinh ngạc và mang lại có cô cảm giác thỏa mãn hay không.

Niệm Thất khiến cô cảm thấy khó chịu. Dường như có rất ít điều khiến anh ta bị kinh ngạc. Nguyễn Khanh nhớ tới thanh đao cô giấu trên tủ quần áo. Trên đao có vết máu, nhìn lượng máu nhiều như vậy có đủ gϊếŧ chết người không? Nếu Niệm Thất là người hiện đại, Nguyễn Khanh chắc chắn sẽ gọi cảnh sát khi anh ta cầm một thanh đao dính máu. Nhưng anh ta là một người xuyên không. Vào thời cổ đại, theo quan điểm của Nguyễn Khanh, đó là một thế giới chém chém gϊếŧ gϊếŧ. Nếu trước đây Niệm Thất đã từng gϊếŧ người và trải qua một điều kỳ diệu như xuyên không, thì thực sự chẳng có thứ gì khiến anh ta khϊếp sợ nữa.

Niệm Thất không biết Nguyễn Khanh đang nghĩ gì, anh ta giục cô: “Canh đừng để nguội, còn nóng thì ăn đi.”

Nước canh cũng rất thanh đạm, học được từ Ngưu tỷ, thích hợp ăn vào mùa hè. Nguyễn Khanh nhấp một ngụm, trong miệng tràn ngập mùi xương thịt nhàn nhạt. Ngay lập tức, mọi thứ chém chém gϊếŧ gϊếŧ đều bị ném ra sau đầu.

Trước khi trời tối hẳn, một người giao hàng đến, là sách giáo khoa mà Nguyễn khanh đã mua cho Niệm Thất.

"Có cần tôi chỉ cho anh không?" cô hỏi.

Niệm Thất nói: "Không cần."

Video anh ta xem cũng có phụ đề, dựa vào phụ đề để nhận ra chữ thực sự là một phương pháp rất nhanh, anh ta học cũng rất nhanh. Anh ta cầm một cuốn sách hóa học trung học cơ sở lật xem, nói với Nguyễn Khanh: "Có một số chữ tôi không biết, nhưng không sao, tôi có thể đoán được."

Nguyễn khanh nói với anh ta: "Anh không cần làm bài kiểm tra, chỉ cần anh đọc hiểu và nắm được kiến thức bên trong là được."

Niệm Thất cẩn thận đọc vài trang, tò mò hỏi: "Học cái này có tác dụng gì...?"